Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 340 Đứt đầu rồi

Tôi nhớ rõ, Trương mù sau khi buộc dây thừng vào eo anh ta, liền đeo ba lô lên lưng. Mặc dù đứng dựa vào tường, cũng là ba lô dựa vào tường, thân người anh ta không trực tiếp dán lên tường, cho nên, tôi có thể nhìn thấy ba lô của anh, chứng minh tôi đi sau anh ta, nói cách khác, từ góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy sau gáy anh ta, chứ không phải mặt!

Nhưng, hiện tại tôi lại nhìn thấy một gương mặt nhỏe miệng cười với mình!

Nói cách khác, người hiện tại tôi đang đi theo, không phải là Trương mù!

Nghĩ đến đây, trong đầu tôi ‘vù vù’ một tiếng, bị dọa đến thiếu chút nữa thét thành tiếng, vì để nén nhịn tiếng thét, toàn thân lập tức nổi một tầng da gà, chân tay luống cuống hoàn toàn không biết kế tiếp phải làm gì. lúc trước chỉ có da đầu run lên, hiện tại toàn thân từ cao xuống thấp đều run lẩy bẩy. nhất là hai chân, lúc bước đi đã có chút không ‘nghe lời’.

Tôi phải sớm nghĩ ra, Trương mù đi trước, vì sao còn nhìn tôi được? lẽ nào anh ta đi ngược sao? cho dù anh ta lo lắng cho tôi, mới quay đầu nhìn tôi, nhưng, con mẹ nó, cũng đừng nhìn tôi chằm chằm chứ! Huống chi, nếu anh ta đi ngược, thì làm thế nào theo dõi lối đi của đám người giấy?

Quan trọng nhất chính là, nụ cười trên mặt anh ta? Từ khi nào Trương mù lại cười tủm tỉm? dù phải bắt chước người giấy, cũng không thể duy trì mãi nụ cười mỉm này!

Trong hang động tối đen như mực, tôi không nhìn thấy gì cả, chỉ nhìn thấy gương mặt mơ hồ trước mắt. tôi thử đi sang trái một chút, sau đó thấy gương mặt kia cũng hơi nhích sang trái, tôi lại sang phải, gương mặt cũng thế, thật giống ánh mắt của thợ xây Trần, luôn nhìn tôi chằm chằm! nơi này còn khủng bố hơn sân nhà thợ xây Trần nhiều, trong sân nhà thợ xây Trần, ít nhất còn có một đống lửa, mà nơi này, cái gì cũng không có, chỉ có một gương mặt!

Cảm giác này giống như nửa đêm đang ngủ, đột nhiên bạn có cảm giác có người nhìn bạn, khi mở mắt ra nhìn, trước mắt có một gương mặt trăng bệch nhìn bạn chằm chằm! bạn nhảy xuống giường, muốn đi bật đèn, kết quả phát hiện đèn mãi không bật lên được, mà khuôn mặt kia, vẫn cứ nhìn bạn nhỏe miệng cười!

Tôi có cảm giác đã bị dọa tới mức hít thở không thông.

Tôi rất muốn dừng lại, nhưng trên eo có một luồng sức lực, không ngừng kéo tôi về phía trước. tôi khó khăn theo đuôi, có cảm giác bị đao phủ lôi lên trên pháp trường.

Tôi lại lần nữa hiểu ra, vì sao Trương mù bảo tôi đừng xem phim. Trong đó đều là gạt người, bởi vì ngày trước xem phim, thời điểm tù nhân bị đưa lên pháp trường, hoặc là sợ hãi, hoặc là không sợ hãi. Nhưng vẫn có thể tự bước đi, đúng là hư cấu! hiện tại hai chân tôi đã nhũn ra như bún, muốn bước đi phải dồn hết sức lực.

Tôi không biết mọi người từng trải qua việc thế này chưa, rõ ràng có hai người hẹn nhau sẽ đi vào trong hang động thám hiểm, đi mãi đi mãi, người kia đột nhiên vô duyên vô cớ bật cười quỷ dị với bạn. bạn cũng không thể lên tiếng nói chuyện, càng không thể chạy trốn, chỉ có thể đi theo hắn, hơn nữa còn không biết là đi nơi nào. Hiện tại tôi đang rơi vào tình cảnh như vậy. nỗi sợ hãi với những thứ không biết, đã lan ra khắp cơ thể tôi.

Tôi rất muốn gọi Trương mù, xác định xem người nọ có phải anh ta không, nhưng Trương mù đã dặn, nhất định không thể nói chuyện.

Tôi phải làm sao bây giờ?

Chạy? trên eo còn bị buộc dây thừng, muốn chạy phải tháo dây thừng ra, vì thế tôi sờ soạng định cởi dây, nhưng tìm một hồi, vẫn không tìm thấy nút buộc ở đâu. Tôi rõ ràng nhớ Trương mù đã buộc một nút trên dây thừng, mà nút buộc này lại ở trên người tôi. nhưng sờ mãi vẫn không thấy. tôi không tin, tìm thêm một vòng nữa, vẫn giống lúc trước, không sờ thấy cái gì.

Lần này, tôi càng thêm hoảng hốt lo sợ. sao lại có thể? lẽ nào dây thừng còn tự ăn mất nút buộc?

Tôi đột nhiên nhớ tới lúc Trần tiên sinh dùng ‘tơ hồng triền quan’ , tuy rằng cũng buộc một nút, nhưng lại không nhìn thấy nút buộc kia đâu. Hai đầu sợi dây hợp vào cùng một chỗ, thật giống một sợi dây thừng có hình tròn, không có nút gỡ.

Nghĩ đến đây, tôi mới hơi yên tâm một chút, tôi nghĩ, đây rất có thể là thủ đoạn của thợ nhân, dây thừng tuy rằng có nút buộc, nhưng cuối cùng cái nút buộc này lại biến mất, cứ như vậy, có làm thế nào cũng không gỡ ra được. ví dụ như tôi bây giờ, quanh eo bị buộc một vòng, cho dù tôi muốn cởi dây thừng ra, cũng không có biện pháp.

Hiện tại trên tay tôi chỉ có một con miệt dao, có thể dùng miệt dao cắt đứt dây thừng, nhưng, sau nhát chém, tôi liệu có vĩnh viễn mắc kẹt trong cái nơi hang động ‘đồng không mông quạnh’ này không? vả lại, chết rồi có lẽ cũng chẳng ai tìm được thi thể tôi, đợi tới vài chục năm thậm chí mấy trăm năm sau, cuối cùng cũng có đội khảo cổ tiến vào hang động, phát hiện ra tôi, có lẽ còn tưởng tôi là ‘sừng trâu động nhân’.

Nhưng không chém đứt dây thừng, tôi sẽ bị người giấy trước mặt đưa đi đâu? Có giống lúc trước không, đi qua Nại Hà, lại lần nữa chìm xuống sông, tới một nơi khủng khiếp không thể luân hồi âm u tối tăm ?

Còn có một phương pháp khác, đó là xông lên cầm miệt dao chém chết chủ nhân gương mặt cười kia!

Chỉ cần tôi chém chết hắn, có lẽ tôi sẽ nhìn thấy Trương mù thật. Trong lòng nghĩ như vậy , nỗi sợ hãi cũng vơi đi.

Thực ra con người chính là như vậy, có đôi khi không phải vì sợ hãi những thứ thực sự tồn tại, mà sợ hãi một thứ hư vô mờ mịt, cũng là bởi vì không có mục tiêu, không biết phải làm gì bây giờ, cho nên sợ hãi. Một khi bạn có mục tiêu, bạn sẽ phát hiện, cho dù trên đường đi gặp phải rất nhiều sóng gió, bạn cũng không còn sợ hãi nữa.

Điểm này có thể tự nghiệm thấy trên chính bản thân tôi. trước đây, khi gặp chuyện, tôi đều luôn lấy sợ hãi làm lý do để lùi bước, nhưng từ sau khi trở về từ dưới nhà xác bệnh viện, gặp phải chuyện gì tôi cũng biết đi suy nghĩ, đi chấp nhận, đi giải quyết, tôi phát hiện, tôi không còn nhát gan như trước, không phải là tôi không còn gặp phải những chuyện kinh dị nữa, mà là bản thân tôi đang không ngừng trưởng thành.

Có lẽ, đây là chỗ lợi hại của thời gian.

Cũng có lẽ, đây là một quá trình tôi nhất định phải trải qua trong cuộc đời mình.

Đương nhiên, đây đều là lý do tôi tìm ra để an ủi động viên chính mình thôi, thực ra nội tâm vẫn sợ hãi, hiện tại nếu đã nhận định phải đi chém chết tên người âm gây rối, vậy tôi phải liều lĩnh chấp hành. Tôi nghĩ, nếu là Trương mù, nhất định anh ta cũng sẽ làm như vậy.

Lúc này đây, tôi không lùi bước, mà là cầm miệt đao, bước chân đi nhanh hơn, muốn đuổi vọt lên, một dao chém chết hắn!

Miệt dao là Trương mù tận tay giao cho tôi, đó là con dao tuổi tác lớn anh ta mà anh ta luôn mang bên người. chém tan một người âm, nhất định không cần tốn nhiều sức.

Nhưng tôi phát hiện, sau khi tôi lên trước được vài bước, khuôn mặt cười kia cũng bước đi nhanh hơn, tôi giảm bớt tốc độ, hắn cũng giảm bớt tốc độ! Chẳng lẽ, hắn đã nhìn thấu ý nghĩ của tôi?

Chờ một chút, ngộ nhỡ là tôi hoa mắt nhìn nhầm thì sao? ngộ nhỡ hắn chính là Trương mù, bởi vì không thể nói chuyện, cho nên tôi mới hiểu nhầm là người âm, nếu một dao này của tôi chém xuống, chém chết Trương mù rồi thì phải làm sao?

Thực ra tôi rất muốn đưa tay lên dụi mắt, như vậy có lẽ nhìn rõ hơn, nhưng trên mặt tôi đều có ‘tro cốt’ , càng dụi càng nghiêm trọng. lúc mới vào, không mang theo nước, trong ba lô của Trương mù có vô căn thủy. nhưng lúc rửa mắt chẳng may rửa trôi cả ‘tro cốt’ trên mặt đi thì phải làm sao?

Nghĩ đến đây, tôi không thể không thở dài một tiếng, kể cả là tôi đã hạ quyết tâm muốn đi làm, nhưng trong quá trình thao tác thực tế, vẫn có chênh lệch rất lớn. Nếu là Trương mù, anh ta chắc chắn không gặp phải vấn đề này.

Đang vào lúc ‘vô kế khả thi’. Tôi đột nhiên nhìn thấy cái đầu bỗng lăn từ trên ba lô xuống, hình như còn nảy trên đất mấy lần, phát ra những tiếng ‘thùng thùng’.

Thứ âm thanh này, tuyệt đối không phải là âm thanh đầu người giấy, chẳng lẽ, Trương mù!?

A!

Giây phút đó, tôi cuối cùng cũng nhịn không được, thét lớn một tiếng, nhưng sau khi thét lên, tôi lập tức hối hận.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất