Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 34 Sắp xếp của Trần tiên sinh

Khởi thi, là cách gọi ‘xác chết sống dậy’ bên vùng chúng tôi.

Tôi thấy Trần tiên sinh không giống như đang nói đùa, vì thế hỏi:

- Không phải đã xong hết rồi sao? vẫn còn có thể xảy ra chuyện?

Trần tiên sinh liếc nhìn tôi, đáp:

- Tôi là một thợ giày, cũng không phải thầy cúng, càng không phải thợ cản thi, tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể dùng vài mánh khóe để giữ chú ấy lại, nhưng không thể ngăn cản khởi thi!

Tôi hỏi, đang yên đang lành, sao lại khởi thi?

Trần tiên sinh khinh bỉ nói:

- Chú ấy như thế mà gọi là yên lành à? Vừa rồi cháu không thấy tôi sờ thấy rất nhiều nước quanh quan tài chú ấy sao? đó là oán khí của chú ấy! oán khí lạnh lẽo, gặp không khí sẽ bốc hơi, hình thành giọt nước, kiến thức này, ở tiểu học có lẽ đã được dạy, chẳng lẽ cháu không biết?

Tôi nói:

- Trần tiên sinh, kiến thức hơi nước gặp lạnh biến thành nước cháu biết, nhưng cháu không biết oán khí cũng lạnh! Ông không thể dùng ánh mắt của người trong ngành ông nhìn cháu, từ lúc sinh ra cho tới giờ, cháu tiếp xúc với phương diện này còn chưa quá năm ngày, nếu cháu hiểu, thì cháu chẳng phải đã là thiên tài trong ngành của các ông rồi sao?

Trần tiên sinh lườm tôi, không nói gì nữa, rõ ràng, ông ấy đã bị tài ăn nói của tôi thuyết phục, sau đó tôi tiếp tục hỏi:

- Trần tiên sinh, vì sao oán khí lại lớn như thế? Với lại, chú ấy khởi thi từ lúc nào?

Trần tiên sinh liếc mắt một cái, nói:

- Cháu hỏi tôi, tôi hỏi ai?

Tôi đã hiểu Trần tiên sinh cũng không biết, cho nên nhanh chóng đổi đề tài, tôi hỏi:

- Trần tiên sinh, thủ thuật dây đỏ quấn quanh quan tài ban nãy, được gọi là gì ạ?

Trần tiên sinh vừa nghe thấy thế, sắc mặt tốt hơn nhiều, giọng điệu cũng có chút tự hào, nói:

- Cái đó gọi là ‘tơ hồng triền quan’, thế nào, lợi hại hở?

Tôi gật đầu lia lịa, sau đó hỏi:

- Dây đỏ của ông rõ ràng chỉ dài một mét, vì sao ông có thể kéo dài ra, cứ như là dùng mãi không hết ấy?

Trần tiên sinh cười ‘hề hề’ hỏi:

- Muốn biết không?

Tôi gật đầu thật mạnh, Trần tiên sinh lại thu hồi nụ cười, vênh mặt nói:

- Đây là bí thuật của thợ giày chúng tôi, muốn biết thì bái tôi làm thầy, nếu tâm tình tôi tốt, có thể sẽ suy nghĩ dạy cho cháu.

Tôi nghĩ ngợi, làm đồ đệ của Trần tiên sinh, quả thật không tồi, sau này gặp phải những chuyện như vậy, cũng không sợ hãi nữa, còn giúp đỡ được người khác, thuận tiện ‘vênh mặt’ một tí, nhưng cứ nghĩ tới câu ‘tránh xa thợ giày một chút’ của Vương Nhị Cẩu và ông bác người giấy nói, tôi lại xóa bỏ ngay ý tưởng này ra khỏi đầu, sau đó tìm một lý do cho qua chuyện.

Trần tiên sinh có lẽ cũng chỉ đang nói đùa, cho nên không để ý, ông ấy đi tới trước mặt Vương Thanh Tùng, nói:

- Chú Vương, chuyện kế tiếp tôi nói, ông phải nhớ kỹ trong lòng.

Vương Thanh Tùng thấy Trần tiên sinh nói chuyện nghiêm túc như vậy, hơn nữa vừa rồi còn xử lý một chút quan tài của thợ xây Trần, khiến ông ấy lại càng thêm căng thẳng.

Trần tiên sinh nói:

- Thứ nhất, mỗi ngày đều phải đến trước mộ thợ xây Trần đốt một nắm tiền vàng, vừa đốt vừa dùng đầu ngón út tay phải vẽ một vòng bên cạnh đống lửa, miệng niệm ‘của Trần Hưng Vượng, người khác đừng cướp.’

- Thứ hai, cách in ấn trên tiền giấy cũng phải chú ý, đầu tiên, tiền giấy phải dùng loại dài hai thước, rộng bảy tấc, tiếp nữa, lúc in ấn, đinh cố định tiền giấy không được dùng đinh đồng, phải dùng đinh gỗ hoặc đinh sắt, tiếp là tiền ấn, đây là chuyện quan trọng nhất, trên một tờ tiền giấy, in ngang chín tiền ấn, in thẳng năm tiền ấn, nhất định không được in nhiều, cũng không được in thiếu, nếu xảy ra vấn đề, chuyện càng khó giải quyết.

- Thứ ba, tìm một con gà trống buộc cạnh mộ chú ấy, ngày nào cũng phải hầu hạ ăn ngon uống no, nếu nó còn sống sau bảy ngày, vậy không sao cả, ông cũng ông cần đốt tiền vàng nữa, nếu nó không sống qua bảy ngày, ông thử đi nhìn xem xung quanh mộ có mấy con sâu hay con côn trùng gì còn sống hay không, nếu có, cũng không có chuyện gì lớn, nếu không có, vậy tự cầu bản thân nhiều phúc đi.

Trần tiên sinh nói xong ba điều, sắc mặt Vương Thanh Tùng liền thay đổi, mới sáng sớm, mặt trời còn chưa ló lên, mà trước trán ông ấy đã chảy đầy mồ hôi, nhưng vẫn đồng ý, dù sao hiện tại ông ấy cũng là ‘lão đại’ trong thôn, xảy ra chuyện gì ông ấy cũng phải ra mặt.

Chính vào lúc ông ấy chuẩn bị đi tìm gà trống, lại đột nhiên lộn lại hỏi Trần tiên sinh:

- Vương Nhị Cẩu phải làm sao?

Trần tiên sinh nói, ông đừng lo, tôi tự có sắp xếp.

Vương Thanh Tùng còn mong mỏi vô cùng không phải quan tâm Vương Nhị Cẩu, hiện tại Vương Nhị Cẩu giống hệt như gói thuốc dởm của ông lang băm, ai cũng xua đuổi hắn.

Chờ Vương Thanh Tùng đi xa, Trần tiên sinh mới nói với bác hai:

- Ông cõng Vương Nhị Cẩu đến nhà Vương Trường Nguyên, hai người bọn họ không con cái, đợi tới khi Vương Nhị Cẩu khỏe lại, bảo hắn báo hiếu.

Bác hai rất buồn bực hỏi:

- Vương Nhị Cẩu bây giờ đã thành cái dạng này, hắn còn có thể báo hiếu? không liên lụy đến người già là tốt rồi, hay là đổi nhà khác?

Trần tiên sinh nói:

- Đây là ý của Vương Trường Nguyên, nếu ông đổi được, thì ông đi thương lượng cùng ông già ấy.

Nói xong, Trần tiên sinh gọi tôi:

- Thằng nhóc kia, về ăn cơm thôi.

Sau đó, ông ấy khệnh khạng đi ra khỏi nhà thợ xây Trần, lúc ra cửa, còn đưa tay lên vỗ vỗ khung cửa vài cái, khi ông ấy bỏ tay xuống, trên khung cửa đã có một lá bùa vàng, sau đó ông ấy lại nhẹ nhàng đạp chân trái lên bậc cửa ba lần, mới ra ngoài, hay tay chấp sau lưng, bước đi.

Tôi hỏi bác hai, có cần cháu giúp không?

Bác hai nói, mau về ăn cơm đi. Sau đó khua tay đuổi tôi ra ngoài.

Tôi đuổi theo Trần tiên sinh, hỏi nguyên nhân vừa rồi dặn dò Vương Thanh Tùng nhiều như vậy là gì, tôi lại nhìn thấy Trần tiên sinh để lộ nụ cười ‘hề hề’ giống lúc muốn thu nạp tôi làm đệ tử, ông ấy còn chưa mở miệng, tôi đã nói:

- Thôi bỏ đi, cháu không muốn biết nữa rồi!

Trần tiên sinh hỏi:

- Thật sự không muốn biết sao, tôi còn đang định nói với cháu đây này!

Hừ, tôi sẽ không mắc mưu đâu nhá!

Ăn xong bữa sáng, bố mẹ tôi lại ra đồng thu ngô lần cuối, tôi chờ Trần tiên sinh ăn xong, dọn dẹp bát đũa, rửa sạch, mới cùng ông ấy ngồi dưới mái hiên, tán gẫu chuyện thường ngày --- thực ra cũng chỉ có tôi hỏi đông hỏi tây, nếu ông ấy biết, đều sẽ nói cho tôi nghe, đương nhiên, có vài chuyện ông ấy không nói, tôi đoán, có lẽ ông ấy cũng không biết, nhưng lại làm bộ thành không muốn nói.

Tôi nghĩ đến tôi hôm qua ông bác mặt đối mặt nhìn tôi, liền biết ông nội không để lại thứ gì trên người mình, cho nên tôi hỏi Trần tiên sinh, ông có biết có thủ đoạn đạo thuật nào, chỉ cần nhìn ánh mắt, là có thể nhìn thấu tâm tư của đối phương không?

Trần tiên sinh nghĩ nghĩ, nói:

- Có thì cũng có, nhưng không có thần thánh như cháu nói, nhiều nhất cũng chỉ biết được đối phương có đang nói dối hay gì đó thôi, cháu phải biết, điều gì khó đoán nhất trên thế giới này? Là tâm tư của con người khó đoán nhất! nếu thật sự có đạo thuật như vậy, có thể nhìn thấu tâm tư con người, khà khà ~ ông trời cũng không thể nhắm mắt làm ngơ!

Nghe Trần tiên sinh nói vậy, tôi yên tâm hẳn, bằng không, nếu ông bác biết sự tồn tại của quạt hương bồ, liệu ông ta có cướp mất quạt hương bồ ngay trước mặt tôi không? hiện tại hay rồi, có lẽ ông ta chỉ biết tôi không nói dối. cũng không biết sự tồn tại của quạt hương bồ.

Tôi lại hỏi:

- Trần tiên sinh, ông có biết ‘Cửu Sư Bái Tượng’ ngoài là một mảnh đất tốt ra, còn có điển cố gì khác không ạ?

Tôi không nói cả câu ‘Cửu Sư Bái Tượng, hồi đầu vọng’, là vì sợ Trần tiên sinh không hiểu, vậy tôi lại trở thành người tiết lộ những lời này.

Trần tiên sinh nói:

- không biết, tôi cũng không phải là thầy phong thủy, mấy thứ này cháu phải hỏi người chuyên làm phong thủy, tôi biết Cửu Sư Bái Tượng, cũng là nghe lỏm trong cuộc nói chuyện của sư phụ với người khác, lúc đó còn trẻ, vẫn chưa học được nhiều, sư phụ không chịu giảng cho tôi nghe về ‘ Cửu Sư Bái Tượng’, nhưng khoảng thời gian đó, bốn chữ này rất lưu hành, chỉ cần là người trong ngành, trên cơ bản đều hay biết.

Tôi ‘ồ’ một tiếng, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Câu nói của Trần tiên sinh gợi ra sự chú ý trong lòng tôi, ông ấy nói khoảng thời gian đó rất lưu hành ‘Cửu Sư Bái Tượng’, chẳng lẽ lúc trước rất nhiều người tìm kiếm địa thế này sao? mà ông bà nội tôi chỉ là một phần tử nhỏ trong số đó? Vậy, nguyên nhân khi đó ‘Cửu Sư Bái Tượng’ lưu hành đến thế là vì cái gì? Tại sao người trong ngành đều đi tìm kiếm ‘Cửu Sư Bái Tượng’ ? mấu chốt quan trọng là, ‘Cửu Sư Bái Tượng, hồi đầu vọng’, câu nói này vì sao chỉ còn lưu truyền bốn chữ ‘Cửu Sư Bái Tượng’, ba chữ ‘hồi đầu vọng’ phía sau, rốt cuộc có bí mật gì?

Mặc dù Trần tiên sinh đang ở cạnh, hơn nữa hiện tại còn có thời gian, nhưng tôi không hỏi, bởi vì ông ấy cũng không biết.

Trầm mặc một lúc, cửa sân đột nhiên bị đẩy ra, một người phụ nữ vội vàng chạy vào, quỳ một gối xuống trước mặt Trần tiên sinh:

- Trần tiên sinh, van xin ông cứu Cẩu Đản nhà tôi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất