Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 345 Lấy quỷ làm thức ăn

Cẩu tạp chủng, ở quê tôi không phải là câu chửi người, mà là cách người thế hệ trước gọi yêu bọn trẻ con. Ông nội ngày xưa thường hay gọi tôi như vậy, nói là gọi tôi bằng một cái tên khó nghe, thì dễ nuôi hơn.

Nếu ông bác người giấy đã phát hiện, tôi không cần phải trốn trốn nấp nấp, tôi đi đến bên cạnh ông bác, nở nụ cười nói:

- Ông phát hiện ra cháu rồi ạ?

Ông bác hừ lạnh một tiếng. Dùng một giọng nói rất khó nghe, lời ít ý nhiều nói:

- Nơi này đều là người giấy.

Ý tứ của ông bác rất rõ ràng, nơi này đều là người của ông ấy, từ lúc tôi bước vào trong đám người giấy, ông bác đã biết tôi đến rồi. làm tôi còn mệt nhọc rón rén cẩn thận nửa ngày. ở trong mắt ông ấy, có lẽ là đang xem một vở hài nhảy tưng tưng như khỉ.

Nhưng, ông bác người giấy không phải đều làm bạn cùng với mèo đen sao? vì sao lại đổi thành dùng người giấy rồi? nghĩ đến đám mèo đen bên người ông ấy, tôi lại nổi một tầng da gà. Đặc biệt nếu hiện tại tất cả người giấy đổi thành mèo đen. Mèo đen quỳ rạp trên mặt đất, dùng móng vuốt giơ di ảnh, thật là một cảnh tượng quái dị! tôi vội vàng lắc lắc đầu, sau đó dập đầu chín cái cho bà nội.

Đây cũng là tập quán bên chỗ chúng tôi, người thế hệ trước thường thích ‘ấm chỗ ngại dời’ , nếu không có đại sự gì, tuyệt đối không dời mộ. một khi đã dời mộ, tất nhiên là cả nhà già trẻ lớn bé đều phải tham gia đại sự.

Trước lúc dời mộ nhất định phải lập đàn dâng hương, thờ cúng đốt tiền vàng, cầu tấu với tổ tiên lý do dời mộ, địa chỉ, xin tổ tiên phù hộ cho con cháu. Tôi không biết ông bác người giấy đã làm những việc này chưa. Nhưng tôi đoán, những kiến thức tôi biết, ông ấy không có lý do gì không biết. mà điều quan trọng nhất trong khi dời mộ là phải có trưởng tôn (cháu trưởng) trong nhà dập đầu, nếu chưa có, thì là trưởng nam hoặc trưởng nữ. nếu còn chưa có hậu nhân, vậy thì mộ này dời hay không dời cũng được.

Ông bác người giấy không tới quấy rầy bác cả, mà lại bảo tôi tới, chứng minh, ông bác còn lễ nghi hơn tôi nhiều. thảo nào lúc trước bà lão người giấy không ngăn cản tôi đi theo ông bác, tôi nghĩ, bà ấy có lẽ cũng biết ông bác muốn dời mộ cho bà nội, mới yên tâm để tôi đi theo. Mà ông bác bắt tôi dập đầu, hóa ra cũng là vì muốn dời mộ.

May mắn thay, khi đó tôi dập đầu rồi, bằng không, ông bác người giấy chắc chắn sẽ đi tìm bác cả, bắt bác ấy đến đây dập đầu, bác cả là một người mê tín, nếu biết một người giấy có thể cất tiếng nói, có lẽ sẽ bị dọa chết ngay tại chỗ.

Dập đầu chín cái xong, ông bác người giấy ném cho tôi tiền giấy, hương nến và diêm. Ý bảo tôi đốt cho bà nội. làm xong, tôi lại vái đầu chín lần, trước sau tổng cộng mười tám lần, ngụ ý một cái dập đầu thông qua một tầng u minh địa phủ, cũng có thể giúp bà nội đi đường không gặp trở ngại, không phải trải qua quá trình tra tấn khổ nhục này.

Mười tám cái vái đầu xong xuôi, tôi đứng lên, thấy trên gương mặt đứa trẻ con của ông bác người giấy có chút bi thương, nhưng tới khi tôi nhìn kĩ, lại phát hiện vẫn là khuôn mặt bình thường. không có cảm xúc gì đặc biệt, cũng phải, người giấy thì lấy đâu ra cảm xúc trên gương mặt? nhưng không biết vì sao, một vài giây vừa nãy, tôi đúng là nhìn thấy bi thương trên mặt người giấy.

Tôi liếc nhìn Trương mù, lúc này mới phát hiện, không biết từ khi nào áo trên người anh ta đã bị cởi bỏ, cởi trần quỳ gối, hai tay giơ cao di ảnh ông nội tôi, tôi hỏi ông bác:

- Ông bác, ông đây là …..

Ông bác nói:

- Lần trước ở nhà xác, nó nuốt hết mèo đen của tôi, chứ không tôi cũng chẳng cần dùng người giấy đến vái bà nội cháu.

Tôi cau mày suy nghĩ lời nói của ông bác. Tôi nhớ rõ lần ở dưới nhà xác, mèo đen của ông bác quả thật đã đè lên người Trương mù. Còn xếp thành một núi mèo nhỏ. Nhưng sau không biết thế nào, tất cả mèo đen đều không thấy đâu, lúc ấy tôi tưởng Trương mù dùng thợ thuật AOE, đánh tan toàn bộ đám mèo đen. Hiện tại nghe thấy ông bác nói vậy, xem ra không đơn giản.

Tôi nói:

- Thế nào là nuốt?

Ông bác liếc tôi một cái, không trả lời tôi, ngược lại còn hỏi:

- Không phải cháu đã từng tới thôn Trương gia rồi à, chẳng lẽ cháu chưa biết bí mật của Trương mù?

Tôi nói:

- Bí mật nhà họ Trương nhiều như thế, không biết ông bác đang nói cái nào?

Ông bác chỉ Trương mù, nói:

- Hình xăm trên người nó.

Tôi gật đầu:

- Trương mù từng nói, hình xăm là được thế hệ trước để lại, có thể giúp anh ta thi triển thợ thuật, ông bác, ông có biết trò chơi LOL (liên minh huyền thoại) không? cái đó như là thêm ‘buff’ cho game.

Ông bác trợn mắt nhìn tôi, không nói gì, tôi hiểu, ông ấy không biết trò LOL. Nói thật, bị ông bác nhìn chằm chằm như vậy, tôi còn hơi chột dạ, Tuy rằng cách đó không xa có một đống lửa, nhưng hoàn cảnh xung quanh đúng là quá quỷ dị. không sợ hãi không được. nếu bạn tự nhận mình có lá gan rất lớn, vậy có thể châm một ngọn nến giữa đêm, rồi đứng đối diện với một người giấy, nhìn xem có thể phát hiện cái gì không ---- khuyên bạn tốt nhất đừng thử, nếu không bạn rất có thể nhìn thấy người giấy nháy mắt với bạn!

Vì thế tôi tiếp tục giải thích:

- Cái này hình như là đan dược, ăn vào sẽ tăng công lực.

Tôi thấy ông bác người giấy hơi rung rung đầu, nhìn như tỏ ý đã hiểu, nhưng ông ấy lại nói:

- Đúng là vậy, có điều nó chỉ nói với cháu một nửa, vẫn còn một nửa nữa chưa nói.

Tôi hỏi:

- Một nửa kia là gì?

Ông bác chỉ vào hình xăm cảu Trương mù, nói:

- Cháu có biết đây là hình xăm cái gì không?

Thế là tôi nhìn thêm vài lần, có thể có tác dụng bảo vệ, đều là thần thú còn gì? nhưng hình xăm trên lưng Trương mù, không giống rồng cũng chẳng giống phượng, càng không giống thánh thú, thậm chí còn kém khá xa thánh thú, tôi chỉ đành lắc đầu, tỏ vẽ quả thật chưa thấy qua thứ này.

Ông bác nói:

- Cẩu tạp chủng, Lạc Triều Đình có từng nói với cháu, người chết thành ma, ma chết thành gì không?

Tôi sửng sốt, nói:

- Người chết thành ma cháu biết, nhưng ma vẫn còn có thể chết nữa?

Ông bác nói:

- Xem ra hắn chưa nói cho cháu nghe rồi, người chết gọi là ma, ngôn ngữ trong ngành chúng tôi gọi là người âm, nhưng nếu người âm chết, thì gọi là ‘Tiệm’ . chữ này chắc cháu thấy rồi. (聻 – Sam đã giải thích ở đoạn Nam9, Trương mù, Lăng Giáng cùng nhau xuống dưới nhà xác bệnh viện.)

Quả thật tôi từng thấy lúc ở tầng âm ba nhà xác, Trương mù bảo chúng tôi viết tên tổ tiên lên bài vị, anh ta viết ‘Trương Tiệm’ , lúc ấy tôi tưởng là Trương Tiệm lão gia, ông nội anh ta. Vì ‘Tiệm’ vốn là chữ đa âm ( có nhiều cách đọc) , có ba cách phát âm là ‘ni, jian, ji’ . lúc trước tôi chỉ biết hai cách, hiện giờ mới biết còn có cách thứ ba.

Nhưng, chữ này thì có liên quan gì đến bí mật nhà họ Trương và hình xăm trên người Trương mù?

Ông bác chỉ vào hình xăm nói:

- Trên thế giới này, có một loại động vật, cũng được gọi như thế, hơn nữa còn lấy ma quỷ làm thức ăn. Cháu nhìn kĩ con súc sinh này, nó được gọi là ‘Tiệm’.

Chuyện kinh dị tôi thấy qua không ít, nhưng lời nói của ông bác ngày hôm nay, đã thật sự dọa tôi đứng hình, tôi chưa từng nghĩ, còn có loài động vật dùng ma quỷ làm thức ăn, hơn nữa, còn là một hình xăm trên người Trương mù!

Nói cách khác, thời điểm Trương mù bị mèo đen đè, chính thứ này đã ăn mất lũ mèo?

Ông bác hừ lạnh nói:

- Gia sản mấy chục năm, đều bị thằng ôn này nuốt hết, bằng không hiện tại làm gì tới lượt nó quỳ gối ở chỗ này?

Quả thế, tôi còn nghĩ lúc ấy Trương mù xuất ra tuyệt kỹ gì. không ngờ là thứ kia giúp đỡ anh ta. Bởi vì người âm mèo đen đều bị hình xăm của Trương mù nuốt, cho nên hiện tại Trương mù quỳ gối ở nơi này, coi như là đám mèo đen đang quỳ.

Tôi liếc nhìn hình xăm, nghĩ thầm, liệu có nên bỏ thời gian đi xăm một con ‘Tiệm’ không nhỉ?

Ông bác hừ lạnh nói;

- Cháu nghĩ cũng đừng nghĩ.

Tôi sửng sốt, không ngờ ông bác biết tôi nghĩ gì, nhưng rất nhanh tôi đã hiểu, ông bác có thể nhìn thấu tâm tư một người.

Ông bác nói:

- Chờ nó tỉnh, cháu hỏi nó xem, nhà họ Trương vì sao lại có thứ súc sinh đó, giá phải trả rất đắt, lúc trước nếu không có Lạc Triều Đình dùng chín người đá tý hon chấn trụ, thôn Trương gia --- há há, làm sao có một nhân vật số một như Trương mù? Nhà họ Trương xưng là mảnh đất vô gián, chưa từng có người âm, mảnh đất vô gián cái rắm, chẳng qua là bởi vì dưới đất chôn thi thể một con súc sinh! Vì sao không có người âm? Còn không phải bởi vì bị con súc sinh này nuốt sao?

Tôi hoàn toàn sững sờ rồi, tôi không thể tin nổi còn có chuyện thế này, mà ông nội cũng tham dự, nhưng, chín người đá tý hon không phải là để chấn áp cỗ quan tài khổng lồ sao? vì sao lại biến thành trấn áp con động vật tên là ‘Tiệm’ này rồi?

Nhưng ông bác người giấy không cho tôi cơ hội bình tĩnh, tiếp tục nói:

- Chẳng lẽ cháu thật sự cho rằng người thôn Trương gia bọn họ, lợi hại là bởi vì khả năng không ngừng luân hồi vào chính thân thể mình? Xàm xí vớ vẩn! chắc hẳn cháu cũng thấy qua bản lĩnh của Trương mù rồi, dưới tình huống không có thân thể, nó vẫn thi triển được thợ thuật, ngoài Trương mù ra, thế gian này không có người thứ hai, cho dù ông nội Lạc Triều Đình của cháu cũng không làm được! dựa vào cái gì à, còn không phải con súc sinh ?!

Tôi cảm thấy dung lượng não của mình đã không đủ dùng, ngây ra một lúc lâu mới phản ứng lại được, hỏi:

- Cho nên, đây là bí mật của thôn Trương gia?

Ông bác hơi lắc đầu nói:

- Cái này chỉ là một chút thôi, bí mật thật sự, tự cháu hỏi nó, họ Trương kia, mày còn giả vờ chết nữa, có tin ông cho mày chết thật không hả?

Tôi nghe thấy Trương mù cười hề hề, sau đó đứng lên, giao di ảnh của ông nội cho tôi, nói với ông bác:

- Tiền bối, có chuyện thì từ từ nói, nhất định không được nổi giận, nổi giận tổn thương gan thận.

Ông bác đập tay vào đầu Trương mù, mắng:

- Thằng bố mày, ông làm gì có gan thận?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất