Nghe Lưu Tang Y nói xong, trong lòng tôi hơi kích động, bởi vì sau khi vòng một vòng cuối cùng cũng tìm được chút manh mối chính xác, tuy rằng không biết trong thành Lão Ty rốt cuộc cất giấu cái gì nhưng coi như đã có phương hướng, không đến mức như một con ruồi không đầu bay loạn khắp nơi.
Nhưng sau khi kích động, tôi không khỏi có chút ưu buồn. Tôi có thể thấu hiểu tâm tình rõ ràng biết bản thân không qua nổi mười hai ngày, nhưng vẫn muốn lập lên mười hai kim bài phong ba đình, đây là nỗi bất lực xâm nhập vào tận trong xương --- Chị ta là phận con gái, sau khi biết ân oán giữa bố mẹ mình, nội tâm vốn đã tổn thương sâu sắc rồi, sau còn bị ông nội tôi lừa nói đây là âm mộ trấn thi, cho nên mới cá cược vận mệnh của chính mình vào trong. Không chỉ có như thế, ông nội tôi còn bỏ đá xuống giếng, chôn luôn bản thân lên mộ phần một nhà ba người của chị ta. Ăn cắp vận thế nhà bọn họ, cái này càng thêm đáng giận! Nhưng đợi tới thời điểm chị ta muốn trả thù, tất cả đều đã muộn. Nhưng nếu không trả thù, sâu trong nội tâm chị ta không yên ổn nổi. Nói cho cùng, mặc kệ trả thù hay không trả thù. Đây đều là dày vò!
Có lẽ chết, đối với chị ta mà nói, mới là kết cục tốt nhất!
Cho nên sau khi chị ta đưa ra yêu cầu, tôi liền gật đầu đồng ý.
Về phần ‘thành Lão Ty’ mà chị ta nói, tôi biết nhưng không hiểu quá rõ. Nói là một tòa thành, thực chất chỉ là một thôn làng nhỏ, nhưng thôn làng này không bình thường. Tháng bảy năm ngoái, được xếp vào danh sách di sản văn hóa thế giới. (thời điểm viết truyện là năm 2016, năm ngoái trong này là chỉ năm 2015.) Khi đó tôi vừa hay đang được nghỉ hè về quê, trên đường về còn vòng qua đó một lần, nhưng lúc ấy không biết đường, chỉ tới bên con sông ở đầu thôn chứ không đi vào trong. Nghe nói, rất nhanh sẽ được sửa sang lại thành khu danh lam thắng cảnh, mở ra đón khách du lịch.
Thành Lão Ty ở ngay trong huyện chúng tôi, cách thị trấn chưa tới 20 km. Trước lúc được liệt vào danh sách di sản, cũng đã nổi như cồn rồi. Mặc dù tôi nghe thấy danh tiếng thành Lão Ty từ trong miệng bố tôi, nhưng cũng chẳng để bụng.
Nhưng, nếu Lưu Tang Y nói nhà ngoại của chị ta ở thành Lão Ty, vậy vì sao phải chuyển nhà đến nơi này? Theo lý mà nói, người thế hệ trước rất không thích rời khỏi quê cha đất tổ, trừ phi là xảy ra hoạn nạn thiên tai không thể kháng cự, bằng không tuyệt đối sẽ không chuyển nhà. Nhưng từ quê tôi đến thành Lão Ty chưa đến một ngày đi đường, khoảng cách gần như vậy, nếu thật sự xảy ra đại nạn thiên tai, cũng không chuyển nhà gần như thế?
Trong đầu tôi đang lục tìm trí nhớ về thành Lão Ty. Tôi bị chính trí nhớ của mình dọa! Thành Lão Ty theo lịch sử ghi lại, vốn có tên là thành Phúc Thạch, bởi vì là cố đô của vương triều Thổ Ty có tám trăm năm thống trị. Cũng còn được gọi là ‘Ty thành’, ‘thành Lão Ty’. Là trung tâm chính trị, kinh tế, quân sự, văn hóa của Vĩnh Thuận Bành Thị Thổ Ty được xây dựng từ triều đại Nam Tống năm năm Thiệu Hưng, (năm 1135) tới nhà Thanh sáu năm Ung Chính (năm 1724).
Vương triều Thổ Ty!
Bành Thị Thổ Ty!
Trong đầu tôi hiện lên tám chữ to lù lù, cũng họ Bành! Ông ngoại Lưu Tang Y Bành Cảnh Toại cũng họ Bành! Là chuyển từ nơi đó đến đây! Nói như vậy, chẳng lẽ ----
Tôi không dám nghĩ tiếp, nhưng lại nhìn thấy Lưu Tang Y gật đầu, nói:
- Nếu không phải "cải thổ quy lưu*", mẹ tôi chính là vị công chúa cuối cùng của vương triều Thổ Ty, mà cậu tôi, chính là vị quan Thổ Ty tiếp theo.
*cải thổ quy lưu = đổi quan đến vùng xa xôi hẻo lánh.
Tôi biết “cải thổ quy lưu”, trên lịch sử cũng có ghi lại rõ, là hai nhà Minh Thanh vì muốn gia tăng quản lý trung ương và khu vực biên cương một cách thống nhất, đã hủy bỏ quan Thổ Ty* ở khu vực dân tộc thiểu số các vùng: Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên, Quảng Tây...vv... Thực hành lưu quan (quan lại có nhiệm kỳ nhất định) đây là một biện pháp thống trị chính trị có tên là ‘cải thổ quy lưu’.
*quan Thổ Ty: là quan lại xưa cha truyền con nối ở miền dân tộc thiểu số.
Chẳng lẽ, nhà họ Bành chính là vật hi sinh của ‘cải thổ quy lưu’?
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy khi đứng trên đỉnh núi. Hiện tại hồi tưởng lại, cảnh trong mơ chẳng lẽ chính là lịch sử phát triển và diệt vong của vương triều Thổ Ty? Bố cục bàn cờ ‘tam túng năm hoành’ (ba dọc năm ngang), không phải chính là ba khu kiến tạo điển hình nhất vương triều Thổ Ty sao? Còn cả múa bái thủ, cũng là đại diện điểu hình cho vương triều Thổ Ty! Cuối cùng là quân đội tam kì, hẳn chính là quân Thanh tiến đến ‘cải thổ quy lưu’, vị quan Thổ Ty cuối cùng của vương triều Thổ Ty, sau cùng cũng không địch lại nổi, bị thua mà bỏ chạy.
Hiện tại xem ra, Thổ Ty đào tẩu rồi nhưng người gia tộc họ Bành thì vẫn ở lại sinh sống, thảo nào Bành Cảnh Toại không dời đi quá xa. Tôi đoán là vẫn muốn vực dậy mà biện pháp vực dậy của ông ta, chính là bảo địa có phong thủy Cửu Sư Bái Tượng, nhưng không ngờ, lại bị Vương Nông Hữu tính kế.
Hiện tại cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao ông nội tôi lại lừa Lưu Tang Y có thợ thuật ‘âm mộ trấn thi’. Đó là bởi vì nhà bên ngoại Lưu Tang Y trước kia thực sự đã từng thống trị một vùng, cho nên Lưu Tang Y mới muốn hy sinh chính chị ta. Để xây dựng lại chính quyền Thổ Ty. Cái này giống như con gái của Sùng Trinh hoàng đế Trường Bình công chúa (cũng chính là thần ni một tay trong tiểu thuyết Kim Dung). Vì sao một lòng một dạ muốn phản Thanh khôi phục Minh, vốn dĩ nàng có thể đứng đầu thiên hạ, hiện tại lại bị người khác đoạt mất, đổi lại là ai cũng không cam tâm. Chúng tiểu dân như tôi, có tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới việc này. Cho dù chính miệng ông nội nói cho tôi biết, hiện tại có bố cục phong thủy âm mộ trấn thi có thể giúp con cháu nhà tôi trở thành hoàng đế, vậy tôi nhất định sẽ đưa ông nội đến bệnh viện tâm thần khám. Nói cho cùng, vẫn là tâm tính khác nhau.
Đáng tiếc, Lưu Tang Y mơ một giấc mộng đẹp một trăm năm, kết quả đều là công dã tràng. Hiểu ra điểm này, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Lưu Tang Y nói câu đã tính toán chi li mấy trăm năm, quá mệt mỏi. Nếu tôi luôn muốn xây dựng lại chính quyền Thổ Ty, tôi cũng mệt mỏi! Ở thời cổ đại thì có thể, nhưng hiện tại là thời đại gì còn mong muốn những điều đó? Hừ! không mệt mới lạ.
Tôi còn chuẩn bị mở miệng nói cái gì đó, đã bị Lưu Tang Y xua tay cắt ngang:
- Mau đi tìm Trương Phá Lỗ đi, đi chậm có thể không còn con người này nữa đâu. Ngô Bỉnh Giang, tâm tính rất bất ổn, về phần tro cốt của tôi, mấy ngày nữa sẽ đưa đến cửa nhà em, với lại, khuyên em hai câu: chăm sóc Lăng Giáng thật tốt, cẩn thận thợ giày.
Nói xong cũng không quan tâm vẻ mặt ngơ ngác của tôi, xua xua tay đuổi tôi đi.
Lúc tôi xoay người rời đi, thấy một mình chị ta ngồi trước đống lửa, hai tay chống cằm vẻ mặt rất là đau thương, hình như là đang chìm vào hồi ức ban xưa. Mà những người giấy sau lưng chị ta, từ dưới chân đột nhiên bốc lên ánh lửa, ngọn lửa màu xanh biếc, đốt sạch chúng nó không còn chút tro tàn.
Lúc này ánh lửa dần dần tối lại, tôi càng đi càng xa, không biết vì cái gì, trong lòng thấy hơi bi thương. Tưởng tượng đến việc chị ta sẽ chết một mình đơn độc bơ vơ trong hang động không ai hay biết, tôi cảm thấy trái tim như bị đâm một cái.
Tìm thấy Trương mù, bảo anh ta quay lại đây mang Lưu Tang Y ra ngoài.
Quyết định chủ ý này xong, tôi cứ quay lại theo đường cũ, đi theo phương hướng đại quân người giấy vừa rời đi ----
Thực ra tôi không biết đúng hay không, dù sao xung quanh cũng tối như mực chẳng thấy gì, chỉ có thể dựa vào cảm giác, mà cảm giác của tôi, từ trước đến nay đều không chính xác.
Đi được một lúc, tôi nhìn thấy phía trước có ánh lửa mỏng manh, trong lòng thoáng vui mừng, chẳng lẽ lần này tôi đúng?
Tôi chạy nhanh hơn, nhưng bước chân rất nhẹ, sợ tiếng bước chân sẽ kinh động bên kia.
Sau khi vất vả đến gần, tôi thấy, dưới đất trắng xóa, đều là người giấy quỳ rạp trên đất, tư thế kia, tôi có quen thuộc: ‘ngũ thể đầu địa’! Mà trong đôi tay vươn lên phía trước của chúng nó, đều giơ một tấm di ảnh, nhìn qua, giống như đang triều bái thứ gì đó.
Tôi tìm một lát, không tìm thấy thân ảnh của Trương mù, vì thế nhìn theo phương hướng của những người giấy này, đi qua cách khe hở giữa chúng nó để tiến lên trước, cuối cùng, cũng nhìn thấy bóng lưng Trương mù, nhưng tôi không biết phải làm gì. Anh ta cung kính quỳ gối trước đám người giấy, hai tay giơ cao một di ảnh, mà bên cạnh anh ta, đang đứng là ông bác người giấy.
Trước mặt Trương mù, có một nấm đất nhỏ hình tròn. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một ngôi mộ, trên mộ phần có một tấm bia đá, chữ trên đá bị Trương mù che mất. Tôi bước sang trái hai bước, nhìn thấy rõ bên trên viết, ‘mộ của Lạc Ngô Thị - Chi Anh.’
Không ngờ lại là mộ bà nội!
Lần trước sau khi tìm thấy Lăng Giáng, tôi vẫn đang không hiểu, mộ của bà nội sao lại không còn rồi, hiện tại xem ra, là bị ông bác người giấy dời đến đây. Nghĩ tới đây, tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao lúc trước ông bác người giấy nhất quyết bắt tôi phải dập đầu trước mộ bà nội, hóa ra từ khi đó ông ấy đã bắt tay vào việc di dời mộ rồi! ---- Ở quê tôi, nếu phải dời mộ, nhất định phải là người thân dập đầu trước mộ, nếu không, ‘mộ dời hồn không dời’ là phạm đại kỵ. Bản thân ông ấy là người giấy, không dập đầu được, với lại không có thân xác, dập đầu sợ là cũng vô dụng.
Nhưng, vì sao ông bác người giấy muốn dời mộ bà nội vào trong hang động ngọn núi này?
Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng ông bác người giấy truyền đến:
- Cẩu tạp chủng, lại đây dập đầu cho bà nội cháu đi.