Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 349 Tôi không có mặt

Đây không phải chính là bé gái biến mất trong ao cá sao? tôi đã lâu lắm rồi không nhìn thấy nó, vì sao hiện tại lại xuất hiện? mà quan trọng nhất là, không phải nói người âm không có bóng sao, vì sao nó lại có bóng!?

Tôi gần như không nghĩ nhiều, theo bản năng nhảy lên phía trước, sau đó xoay người lại, lửa đuốc vốn không cao, vừa vặn đến bên hông, chiều cao này vừa khớp với cái bóng đằng sau, nhưng tôi đã quay một vòng, ngoài việc ngọn đuốc bị tắt ra. Cái gì cũng không nhìn thấy, cũng không đụng phải cái gì ----- cảm giác ngọn đuốc vung vào không khí, cùng với đụng phải đồ vật, là hoàn toàn khác nhau.

Khi nhìn thấy bóng bé gái, tôi không còn tâm tư đi tìm hồn ông bác nữa, thực không phải là tôi không muốn, mà là lo cứ tiếp tục thế này, không phải tôi đi tìm hồn ông bác, mà là Trương mù quay lại bắt hồn tôi.

Sau khi cây đuốc trong tay tắt, chỉ có đống lửa trước mộ bà nội là ánh sáng duy nhất. tôi gần như không nghĩ ngợi nhiều, chạy qua bên đó.

Theo lý mà nói, vừa rồi vừa ngồi xổm vừa đi, cho dù đi cũng không đi được nhanh với xa, đống lửa cũng ở ngay trước mắt, dồn hết sức để chạy, chạy một phút đồng hồ là đến. nhưng, tôi tính thời gian, đã chạy không dưới ba phút, mà đống lửa vẫn nằm ở phía xa xa.

Tôi thậm chí còn có ảo giác, vừa rồi tôi chạy lâu như vậy, căn bản vẫn chỉ đang giậm chân tại chỗ. Thật giống như đang chạy trên máy chạy bộ, người thì mệt chết khiếp, nhưng thân thể vẫn ở chỗ cũ. Nếu trong tay còn đuốc sáng, tôi rất có thể đã nhìn thử xem mặt đất dưới chân có đang cùng tôi tiến lên trước hay không. nếu là như vậy, tôi có chạy đến chết, cũng không chạy được tới đống lửa, đáng tiếc, cây đuốc trong tay tôi đã tắt rồi, không còn tác dụng chiếu sáng, miệt dao vẫn còn cắm ở cạnh đống lửa, vốn tưởng rằng không có việc gì, ai mà ngờ lại còn xuất hiện bé gái kia.

Cứ tiếp tục thế này, nhất định không phải là cách, người không nên mệt chết, tôi đã rất lâu rồi chưa nghỉ ngơi tốt, cơm cũng ăn không ngon, gần đây tôi phát hiện mình rất hay choáng đầu, cũng không biết có phải dấu hiệu bệnh hiểm nghèo gì không. nếu phải, tôi đúng là không có tiền chữa bệnh, cũng bởi vì như vậy, cho nên chạy chưa được bao lâu, thực sự không chạy nổi nữa. thở hồng hộc chống tay vào đầu gối khom người ngẩng đầu nhìn chằm chằm phía trước, nhưng vẫn chưa chạy đến đống lửa.

Ánh lửa càng lúc càng nhỏ, tôi dám khẳng định, qua một lúc nữa, đống lửa sẽ tắt, đến lúc đó cả hang động lại chìm vào bóng tối! mà ở một nơi nào đó tôi không thể nhìn thấy, có một bé gái trước sau người đều có một bím tóc đuôi ngựa ---- tưởng tượng đến cảnh này, tôi sợ tới mức phát run!

Vì thế tôi lại chạy lên trước, kết quả vẫn giống như cũ, tôi bắt đầu bồn chồn, vì sao tôi cố gắng vậy rồi, nhưng vẫn không chạy đến chỗ kia? nếu là quỷ đả tường, cũng không quá giống, dù sao nếu là quỷ đả tường, tôi sẽ không thế này, mà là đi vòng quanh một chỗ nào đó, chứ không phải giậm chân tại chỗ!

Ma kéo người!

Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện danh từ này!

Đây không phải chuyện ông nội kể, mà là mùa hè trước, lúc ngồi trong sân tách hạt ngô, bố tôi đã kể câu chuyện này. nói là lão Trương thôn bên cạnh, buổi tối trở về từ trên thị trấn, đi qua một bãi tha ma, hắn nhớ rõ mình đã đi rất lâu, nhưng vẫn chưa về đến nhà, mà càng đi càng mất sức, cứ như có người kéo hắn từ phía sau. Lúc ấy hắn cũng biết đã gặp thứ không sạch sẽ, cũng rất sợ hãi, nhưng không dám dừng lại, bởi vì một khi dừng lại, rất có thể sẽ mãi mãi không quay về được. Cho nên lão Trương cứ đi như vậy một đêm, ngày hôm sau thời điểm bị người phát hiện, mới phát hiện quần áo của hắn bị mắc lên vòng hoa trước một ngôi mộ. mà bản thân hắn vẫn cứ nhắm mắt bước đi. Sau khi lão Trương được thôn dân đưa về nhà, ốm nặng một trận, phải mãi lâu sau mới khỏi.

Nghe bố tôi kể xong chuyện, ông nội chỉ nói ba chữ: “quỷ kéo người”.

Nghĩ đến đây, dòng suy nghĩ của tôi lập tức được mở ra, cái này giống như một chìa khóa, mở được một cánh cửa, sau cửa là những ký ức cũ, tiến thẳng vào trong đầu.

Tôi hồi tưởng lại khi đó tôi hỏi ông nội, gặp phải quỷ kéo người thì phải làm gì? tuy rằng trí nhớ hơi mơ hồ, nhưng ít nhiều vẫn nhớ in ít.

Tôi bắt đầu sửa sang ngắn gọn lại những lời ông nội nói, sau đó nhân dịp vẫn còn lửa, vẫn nhìn thấy lờ mờ, tôi vội vàng bày ra thủ thế sinh hỏa, tự vỗ lên vai mình ba cái, sau đó một tay cầm cây đuốc, một tay cầm lồng bắt dế và quạt hương bồ, đi bộ từng bước từng bước đến đống lửa phía bên kia.

Lần này, cách đi không giống lúc nãy, vừa rồi chỉ lo chạy bạt mạng về phía trước, căn bản không quan tâm tình hình phía sau, mà lúc này, tôi đi được ba bước, lại dùng quạt hương bồ quạt ra sau lưng một lần, tôi không biết vì sao lại làm vậy, nhưng tôi nhớ ông nội từng nói ‘ba bước phẩy tay’ . tôi không biết tác dụng cụ thể là gì, nhưng còn nước còn tát dù sao hiện tại cũng không có cách nào khác rồi.

Tôi vừa đi vừa nghĩ, đi ba bước lại vung tay lên, hơi giống Trần tiên sinh lúc trước đi ba bước lại đập giày, đều là ‘ba’ và ‘một’. có lẽ đây là quy luật trong giới thợ nhân, chẳng qua mỗi thợ môn lại có thủ pháp không giống nhau --- Trần tiên sinh là đập giày, ông nội tôi là phẩy quạt. thủ đoạn của Lăng Giáng và Trương mù là gì, tôi không biết. có lẽ trước kia thấy qua, nhưng trong khoảng thời gian ngắn chưa nhớ ra được.

Điều này khiến tôi rất kinh ngạc, theo lý mà nói, chỉ cần tôi để tâm ghi nhớ, bình thường sẽ không quên, nhưng hiện tại tôi cứ có cảm giác có vài thứ cứ dần dần bỏ tôi đi, nhưng cụ thể là gì, tôi lại không nhớ ra --- nói đùa thôi, nếu như đã nhớ, tôi sẽ không quên, cũng là bởi vì không biết mình đã quên cái gì, cho nên mới cảm thấy khiếp sợ cùng sợ hãi.

Làm theo cách của ông nội, tôi nhìn rõ đống lửa hơn một chút, nói cách khác, đúng là tôi đã đi lên trước được một đoạn, xem ra thủ đoạn của ông nội dùng được.chính vào lúc tôi đang chuẩn bị đi tiếp, không biết là do hưng phấn hay là sao, chỉ đi hai bước, đã đưa quạt hương bồ ra sau phẩy một cái, lần này, tôi rõ ràng cảm giác được, quạt hương bồ đập phải cái gì đó.

Tôi còn chưa quay đầu lại, chợt nghe thấy một tiếng nói yếu ớt vang lên:

- Anh, anh đánh trúng mặt em rồi, anh muốn đuổi em đi à?

Tôi bị dọa tới mức liên tục phẩy quạt hương bồ mấy lần, mỗi một lần đều đánh trúng người bé gái. Tôi nghe thấy tiếng nói thê lương của nó:

- Anh, em đã đi theo anh mấy chục năm rồi, chẳng lẽ anh không biết sao?

- Anh, nếu anh đã không giúp em tìm mặt, vậy em tự mình tìm.

- Anh, em đã cho anh cơ hội, là anh không đồng ý, cho nên dù em có làm thế này, ông nội chắc chắn cũng sẽ không trách em.

Nghe những lời này tôi chẳng hiểu gì, nhưng khi nó nói xong, quạt hương bồ của tôi không đập được vào người nó nữa, thế là tôi không quan tâm bất cứ cái gì, đi ba bước phẩy tay một lần, vội vội vàng vàng chạy tới đống lửa.

Mà lúc này đây, không ngờ lại thuận lợi suông sẻ, không lâu sau đã tới chỗ đống lửa, cũng đúng lúc này, tôi đột nhiên phát hiện, đống lửa hình như trở nên mơ hồ, nhưng không sao, Trương mù đã quay lại từ bên kia rồi, chỉ cần Trương mù đến đây, bé gái kia sẽ không dám quay lại.

Tôi bước nhanh lên trước để đón anh ta, những lúc chạy được một nửa, tôi đột nhiên ngừng lại, bởi vì thân ảnh kia bước đi có chút cổ quái. Hai tay anh ta không đong đưa giống người bình thường khi đi bộ, mà là giơ thẳng về phía trước người, giống như một người mù đang sờ soạng lối đi.

Tôi nghĩ thầm, tuy rằng mắt Trương mù bé, nhưng cũng không mù, ngược lại, lúc nhìn gái đẹp, mắt còn sáng hơn sao. nhưng vì sao bây giờ anh ta phải giơ tay sờ soạng phía trước?

Tôi dừng lại không dám bước tiếp. nhìn thấy tư thế này, phản ứng đầu tiên trong đầu chính là cương thi trong phim. Nếu đúng là cương thi, cũng không biết chuông trấn hồn của tôi có tác dụng không.

Tôi theo bản năng đưa tay sờ cổ, suýt nữa sợ chết khiếp, tôi không sờ thấy chuông trấn hồn, mà là sờ phải một bím tóc đuôi ngựa! hơn nữa, quạt hương bồ, lồng bắt dế và cây đuốc trong tay cũng biến mất!

Đúng lúc này, thân ảnh phía trước cuối cùng cũng lắc lư đi đến trước mặt tôi, tôi thấy hắn cao hơn tôi nửa thân mình, trong tay hắn cầm quạt hương bồ, lồng bắt dế, cây đuốc. trên cổ hắn, đeo chuống trấn hồn!

Mượn ánh lửa, tôi còn thấy rõ, gương mặt người nọ, trông như một cái bánh, không có mắt, không có mũi , không có miệng, cái gì cũng không có…

Tôi máy móc cúi đầu nhìn bản thân mình, lúc này mới phát hiện, tôi đang mặc quần áo và giày của bé gái…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất