Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 36 ma đốt đèn

Tôi nhìn Trần tiên sinh, nhỏ giọng hỏi:

- Trần tiên sinh, lúc trước không phải ông nói mũi giày chĩa vào nhà, là dẫn ma quỷ vào nhà sao? cũng chính là nói, trong ngôi nhà đó, vẫn còn một thứ không sạch sẽ? chúng ta cứ vậy xông vào, rất nguy hiểm, cho nên, vì sao chúng ta không dùng phương pháp "Gà trống gọi hồn", gọi linh hồn của Cẩu Đản về?

Trần tiên sinh liếc ánh mắt khinh bỉ nhìn tôi, sau đó mới chậm rãi nói:

- Cháu bé, làm người không thể cứng nhắc như vậy, tình huống của cháu lúc ấy khác hoàn toàn lúc này, hiện giờ cháu bao nhiêu tuổi? Cẩu Đản mới mấy tuổi? nếu tự nó biết về, thì đã dễ, vấn đề là chỉ sợ chính nó không muốn về, còn một chuyện phiền phức nhất nữa là, cho dù nó muốn về, tên kia cũng có thể không muốn cho về.

Lúc đi đến sân, tôi quay đầu liếc nhìn chị Anh, đang vừa lau nước mắt, vừa lấy nhọ nồi, động tác của chị ta rất luống cuống, tôi nhìn được ra, trong lòng chị ta rất đau đớn, tôi bỗng nhớ đến lúc mình ngất xỉu bên mộ ông nội, ngày đó bố tôi còn mất tích, lần đó mẹ tôi ngồi đầu giường nhìn thấy tôi tỉnh lại, tôi nghĩ, trong lòng mẹ lúc đó, hẳn là còn đau đớn hơn chị Anh hiện tại, giúp người như giúp ta, có thể giúp thì cứ giúp.

Tuy rằng là nghĩ như vậy, nhưng khi thật sự bước tới sân nhà Vương Nhị Cẩu, trong lòng vẫn có chút bất an, đôi giày âm kia dù là do ông bác đưa cho Vương Nhị Cẩu, nhưng người bị giày âm dẫn đến là ai, không ai biết, loài người đối với những sự vật chưa hay biết, đều vô cùng sợ hãi, điểm này, tôi vẫn luôn đồng ý hai tay.

Lúc ở ngoài cửa, Trần tiên sinh ngừng lại, nói:

- Nếu tôi đoán không sai, người bên trong rất có khả năng là Lưu quả phụ.

Tôi gật đầu, Lưu quả phụ là bởi vì Vương Nhị Cẩu nên mới treo cổ tự sát, hiện tại quay về tìm Vương Nhị Cẩu báo thù, xem như là chuyện đương nhiên, nhưng, Lưu quả phụ vì sao lại ra tay với một đứa trẻ?

Trước lúc vào nhà, tôi và Trần tiên sinh đều nghĩ người trong kia là Lưu quả phụ, nhưng sau khi vào trong, tôi mới phát hiện, ngay từ đầu, chúng tôi đã sai lầm.

Giống lúc trước, trước khi vào, Trần tiên sinh sẽ theo thói quen nằm sấp trên tường nhìn vào trong, theo cách nói của ông ấy, thì chính là trước lúc ra trận, phải biết thế nào là biết người biết ta, nhưng từ động tác trèo tường thuần thục của ông ấy, tôi có thể nhìn được ra, công phu trèo tường còn có tác dụng khác, ví dụ như, đánh không lại thì bỏ chạy, nếu không, vì sao ông ấy lại trèo tường ‘chuyên nghiệp’ như thế?

Tôi cũng thử trèo, nhưng vẫn chưa thành công, Trần tiên sinh đã nhảy xuống, kêu tôi đi cùng vào trong.

Mới vừa đẩy cửa, gian nhà trong sân bỗng tản ra ánh sáng ngọn đèn mỏng manh, là đèn dầu thường dùng ở nông thôn, nhà Vương Nhị Cẩu lúc trước không dùng nổi đèn điện, hơn nữa, trong thôn dù đã được kéo điện, nhưng gần như chẳng có nhà ai dùng, mọi người vẫn thích dùng đèn dầu như trước hơn.

Ngọn đèn xuyên thấu qua khung cửa sổ, hơi mờ, tôi nhìn Trần tiên sinh một cái, phát hiện sắc mặt ông ấy nặng nề, tôi hỏi:

- Trần tiên sinh, làm sao vậy?

Trần tiên sinh rút tẩu thuốc đeo bên thắt lưng ra, tôi nghĩ ông ấy lại lên cơn thèm thuốc, còn đang định khuyên nên nhịn một chút, hiện tại không phải là lúc hút thuốc, nhưng không ngờ, ông ấy lại nhét tẩu thuốc vào lòng tôi, nói:

- Tôi từng nghe sư phụ nói, ma thổi đèn, nhưng trước nay chưa từng nghe nói có ma châm đèn, tẩu thuốc này làm bằng đồng, là của sư phụ tôi truyền lại, cháu cầm trong tay, lát nữa nếu có chuyện gì bất thường, hãy chạy trước.

Tẩu thuốc đồng, tôi nhớ lúc trước ông nội từng thuận miệng đề cập qua một câu thế này, ma sợ đồng, sợ tới mức tan ra, có nghĩa là, ma rất sợ những đồ vật bằng đồng, chỉ cần nhìn thấy đồng, sẽ tự mình tan ra.

Đương nhiên, độ tin cậy tôi đã không thể kiểm chứng, lúc trước còn tưởng là ông nội đang nói linh tinh, dù sao ông cũng thường xuyên nói những câu không ai nghe hiểu, có điều hiện tại Trần tiên sinh lại nói như vậy, có thể thấy được năm đó ông nội nói đúng.

Chúng tôi không vội vàng tiến lên, mà mở cửa sân, dùng gạch đặt trước ván cửa, cho dù có gió, cũng không đến mức thổi cửa đóng lại, mục đích là vì, nếu không giải quyết được, có thể lập tức chạy ra ngoài, gọi là ‘tự giữ đường lui cho mình’.

Tôi hỏi Trần tiên sinh, ma đốt đèn thì làm sao? Rất lợi hại sao?

Trần tiên sinh cởi giày phải dưới chân cầm trong tay, gật đầu nói:

- Ma thổi đèn, ma sở dĩ thổi đèn, là bởi vì tối lửa tắt đèn, bọn chúng mới có thể muốn làm gì thì làm. Nhưng châm một ngọn đèn, chiếu một con đường, đèn một khi sáng lên, đường dưới chân sẽ hiện ra, bọn chúng nhất định phải ra đi, tên này thế mà lại dám tự đốt đèn, cháu nói xem lợi hại không?

Trần tiên sinh vừa nói xong, tôi lập tức nhìn thấy một bóng đen xuất hiện ở một bên cánh cửa sổ, hắn chậm rãi bước sang bên kia --- không đúng, không thể nói là bước đi, bởi vì lúc bước đi sẽ nhấp nhô lên xuống, còn hắn, thân người không hề lên xuống, mà chậm rãi ‘bay’lên trước.

Bóng đen bay tới giữa cửa sổ liền dừng lại, có lẽ là xoay người, đối mặt với chúng tôi, lại bắt đầu ‘bay’ về hướng cửa sổ bên này, cái bóng bắt đầu nhỏ đi, cuối cùng đứng ngoài cửa sổ, không nhúc nhích.

Tôi cho rằng hắn không di chuyển nữa, nhưng không! hắn vẫn đi lên trước! hắn muốn xuyên qua cửa sổ!

Trên cửa sổ có một tầng giấy trắng, trên giấy cửa sổ, dần dần xuất hiện một gương mặt người! đầu tiên là mũi, sau đó là trán, cằm, hai má --- là mặt người! thật giống như một người đang đắp mặt nạ, mà mặt nạ của hắn, chính là tầng giấy cửa sổ!

Khuôn mặt này tôi thấy hơi quen mắt, nhưng lại không biết đã gặp qua ở đâu, nhưng tôi dám khẳng định, hắn chắc chắn không phải Lưu quả phụ! Bởi vì đây là khuôn mặt của đàn ông! Phán đoán của tôi và Trần tiên sinh đều sai rồi!

Trần tiên sinh động đậy, ông ấy lấy ra một đồng tiền từ trong ngực, ném vào hình mặt người, chỉ nghe thấy ‘bục’ một tiếng, đồng tiền xuyên qua cửa sổ, cũng xuyên qua mi tâm của mặt người, chỉ là gương mặt vẫn chưa biến mất, mà vị trí mi tâm hắn, còn có một dòng chất lỏng màu đỏ như máu chảy xuống, nhuộm giấy trắng cửa sổ thành một màu đỏ chói mắt!

Máu tươi vẫn không ngừng chảy, chảy xuống song cửa sổ, sau đó lại chảy qua vách tường, chảy lên mặt đất, tôi nhìn thấy rõ, đây chắc chắn là máu! Máu và bùn trên sân hòa quyện lại với nhau, nhìn vô cùng bẩn thỉu, nhưng, không thể ngăn nó ngừng chảy.

Trần tiên sinh lại móc đồng tiền ra, lúc này không phải là một đồng, mà là ba!

Nhưng, chưa đợi ông ấy ném đi, tôi đã thấy bóng đen vươn một cánh tay, vồ xuống phía dưới cửa sổ, nhấc một đứa trẻ lên, nơi hắn nhấc, không phải là áo, mà là đầu của đứa trẻ.

Đứa trẻ lơ lửng trên không trung, tứ chi vô lực buông sõng xuống, đột nhiên, bóng đen ấn mặt đứa trẻ về phía cửa sổ, gương mặt nó lập tức lộ ra bên ngoài, là một gương mặt trẻ con giống hệt Cẩu Đản, lông mày nhíu chặt, tôi nghĩ, đây có lẽ là linh hồn của Cẩu Đản, lúc này chắc nó rất đau đớn.

Sau đó, tôi thấy bóng đen ấn đầu Cẩu Đản dọc theo song cửa, bắt đầu di chuyển về phía hắn, dưới ánh đèn dầu trong nhà, hai khuôn mặt bắt đầu chồng lên nhau, sau đó dung hợp thành một gương mặt người mới.

Trần tiên sinh không dám tiếp tục ném đồng tiền, bằng không cũng sẽ khiến linh hồn của Cẩu Đản bị thương tổn.

Tôi hỏi Trần tiên sinh, nên làm gì bây giờ.

Trần tiên sinh đáp:

- Đi vào, đánh linh hồn Cẩu Đản ra ngoài.

Trần tiên sinh vừa nói xong, đèn trong nhà tắt ngúm, khuôn mặt bên cửa sổ cũng biến mất.

Trần tiên sinh đột nhiên hét lên với tôi:

- Mau đứng tựa lưng cùng với tôi!

Tôi không biết vì sao, nhưng vẫn lập tức chạy đến sau lưng Trần tiên sinh, tựa lưng đứng chung một chỗ với ông ấy, tôi nghĩ, có lẽ là để đề phòng hắn đánh lén sau lưng chúng tôi.

Trời mùa hè, không biết có phải là quá nóng hay không, vừa rồi bị dọa toàn thân đầy mồ hôi lạnh, thời điểm tựa lưng vào lưng Trần tiên sinh, bỗng cảm thấy lạnh toát, cảm giác giống như mồ hôi dính nhơm nhớp trên áo, rất khó chịu, nhưng nếu là yêu cầu của Trần tiên sinh, tôi nhất định phải làm theo.

Sau đó, tôi cảm giác được Trần tiên sinh đi lên trước, tôi cũng đi lên trước, sợ ông ấy sẽ tách lưng khỏi người tôi, bởi vì chúng tôi lưng tựa lưng, cho nên lúc đi vào nhà, nhất định phải bước ngang như con cua, không ngờ, tôi và Trần tiên sinh lại ăn ý bất thường, chưa bước nhầm bước nào.

Lúc sắp vào nhà, Trần tiên sinh vì chiếu cố tôi, nên quay người lại, như vậy ông ấy có thể vào trong nhà trước, còn tôi thì hướng mặt vào trong sân, chạy trốn sẽ nhanh hơn.

Nhưng khi tôi quay người, tôi vô tình nhìn thoáng qua sân nhà, chỉ một cái liếc mắt, lông tơ toàn thân đã dựng đứng thẳng lên, đầu ‘vù vù’ một tiếng, trống rỗng.

Bởi vì, tôi thấy, Trần tiên sinh vẫn còn đứng tại chỗ!

Vậy, người đứng phía sau lưng tôi, là ai?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất