Nếu người đứng ngoài sân là Trần tiên sinh, vậy người đứng dựa sau lưng tôi là ai?
Thảo nào, lúc tôi vừa dựa vào, liền cảm thấy sau lưng lạnh toát, bởi vì hắn căn bản không có nhiệt độ cơ thể, thảo nào lúc bước đi lại ăn ý không chút sai lầm như thế, bởi vì hắn vốn dĩ dính ngay trên lưng tôi!
Chạy!
Nhưng, ngộ nhỡ Trần tiên sinh ngoài cửa chỉ là ảo giác, tôi vừa chạy, lưng tựa lưng sẽ bị tách ra, vậy chẳng phải chỉ để lại một mình Trần tiên sinh trong nhà thôi sao?
Sở dĩ tôi cho rằng Trần tiên sinh ngoài cửa là ảo giác, là bởi vì nếu hắn là Trần tiên sinh thật, vậy lúc nhìn thấy một người khác tựa lưng với tôi, vì sao không lên tiếng ngăn cản? vì sao ông ấy không bước lên theo, mà còn đứng im ngoài sân?
Chỉ trong nháy mắt, trong đầu tôi đã suy nghĩ lại toàn bộ những chuyện này, sau đó phát hiện, tôi hoàn toàn không có cách phán đoán đâu mới là thật, đâu mới là giả.
Chính vào lúc tôi đang do dự, phía sau truyền đến tiếng nói của Trần tiên sinh:
- Mau vào.
Đúng là giọng nói của Trần tiên sinh, nói như vậy, người ngoài sân nhất định là ảo giác, tôi không chút do dự nhấc chân đi vào trong, nhưng chính vào lúc tôi cúi đầu, trong lúc vô tình nhìn xuống hai tay, trên tay cái gì cũng không có! Nhưng, tôi nhớ rõ, sau khi tiến vào sân, Trần tiên sinh đã đưa tẩu thuốc đồng cho tôi.
Không đúng, sau lưng tôi không phải Trần tiên sinh! Hiện tại nhất định tôi đang ở trong ảo giác! Bởi vì Trần tiên sinh nói qua, những thứ không sạch sẽ, không thể mang những đồ vật bọn chúng sợ hãi vào trong ảo cảnh.
Đúng, tôi nhất định là đang ở trong ảo giác.
Chính vào lúc tôi chuẩn bị chạy, trên cổ tôi đột nhiên lạnh toát, thắt lưng hình như cũng bị một đôi bàn tay to lớn lạnh như băng ôm chặt, sau đó tôi cảm giác được rõ, bàn tay muốn kéo tôi vào trong nhà, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tôi cũng không biết vì sao tôi có thể đột nhiên thò tay ra giữ chặt khung cửa, gót chân ghì chặt bậc cửa.
Nhưng sức lực trên thắt lưng vẫn không giảm bớt, ngược lại còn càng lúc càng lớn, rất nhanh, cơ thể tôi giống hệt như một cái cung bị người ta dùng sức kéo, tuy rằng rất muốn biết sau lưng tôi là thứ gì, nhưng tôi vẫn không dám quay đầu lại nhìn, ngộ nhỡ thổi tắt minh hỏa trên vai thì phải làm sao?
Tôi liếc nhìn Trần tiên sinh ở cửa, không hiểu vì sao ông ấy còn chưa cứu tôi, tôi rất muốn gọi ông ấy cứu mạng, nhưng lại sợ mình vừa há miệng sẽ mất sức, bị tên sau lưng kéo vào trong nhà.
Lúc cảm thấy sắp không duy trì được nữa, sau gáy tôi đột nhiên đau nhói, đau đến mức tôi không thể không nhắm hai mắt lại, chờ tới khi tôi mở mắt ra, phát hiện đã đứng ở vị trí trong sân, mà Trần tiên sinh, đang đứng cạnh tôi, giơ cao giày trong tay, hình như còn chuẩn bị đập tôi cái nữa.
Ý, cho dù tôi đang ở trong ảo cảnh, thân thể tôi chẳng phải đang ở cửa nhà sao? sao đột nhiên lại trở về trong sân rồi?
Chưa đợi tôi mở miệng hỏi, Trần tiên sinh đã nói trước:
- Thằng bé này, sao lại dễ bị quỷ mê như thế?
Tôi hỏi:
- Vừa nãy cháu vẫn đứng ở chỗ này?
Trần tiên sinh tức giận nói:
- Không lẽ cháu còn có thể lên trời?
Tôi cúi đầu ngượng ngùng gãi gãi đầu, nhìn thấy trước mũi chân mình có một sợi chỉ đỏ đặt ngang, hai bên chỉ đỏ, mỗi bên có bốn đồng tiền.
Trần tiên sinh nói:
- Tôi già rồi, động tác chậm chạp, chỉ có thể giữ lại được thân thể cháu!
Tôi giật mình, thảo nào thân thể không tiến vào ảo cảnh, hóa ra là bị Trần tiên sinh ngăn cản lại. Sau đó Trần tiên sinh nói:
- Cháu đi sau lưng tôi.
Nói xong, Trần tiên sinh không do dự đi vào trong căn nhà đã tắt đèn, tôi đi sau lưng Trần tiên sinh nhìn thấy rất rõ, ông ấy đi ba bước sẽ bỏ lại một đồng tiền, đầu tiên là trái, sau là phải, cứ luân phiên nhau, tôi đếm, tổng cộng mười ba đồng.
Tới cửa nhà, Trần tiên sinh không vội vã đẩy cửa, mà dính lên cửa một lá bùa, nói ra cũng lạ, lá bùa vừa dính lên đã lập tức biến mất, thật giống như căn bản chưa từng tồn tại qua, lúc này, Trần tiên sinh mới đẩy cửa nhà, mượn ánh trăng yếu ớt, tôi thò đầu nhìn vào trong, trong nhà trống không, chỉ có một cái giường, một cái bàn cùng vài chiếc ghế dựa, không có đồ gì khác, mà, tôi nhìn thấy rõ ràng có một người phụ nữ nằm trên giường.
Bên giường, có một người đang quỳ, người kia toàn thân run rẩy, tuy rằng tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng hắn, nhưng tôi liếc mắt cái là nhận ra ngay, bởi vì hắn, thiếu một cánh tay!
Vương Nhị Cẩu thấy chúng tôi vào, vội vàng chạy đến ôm lấy Trần tiên sinh. Bật khóc hu hu, miệng còn nói:
- Trần tiên sinh, cứu cháu, Trần tiên sinh cứu cháu!
Trần tiên sinh nhìn thoáng qua gian nhà, sau đó hỏi Vương Nhị Cẩu:
- Tên kia đâu?
Vương Nhị cẩu vừa nghe thấy câu hỏi của Trần tiên sinh, lập tức sợ tới mức toàn thân cuộn tròn lại, tựa lưng vào đùi Trần tiên sinh, cảnh giác nhìn bốn phía, sau đó mới nói:
- Hắn vẫn ở đây, hắn vẫn ở đây.
Trong phòng tuy rằng rất lạnh, nhưng tôi lại không cảm giác thấy có chỗ nào dị thường, Trần tiên sinh lại nói:
- Là một nhân vật đáng gờm.
Nhưng sau khi nói xong, Trần tiên sinh lại đặt mông ngồi xuống ghế, thái độ không giống như đang đối mặt với một nhân vật lợi hại, ngồi xuống xong, ông ấy còn ngoắc tay với tôi:
- Cháu cũng lại đây ngồi đi, nếu đến giờ hắn vẫn chưa ra tay, vậy nhất định là có chuyện muốn nói với chúng ta.
Tôi bán tín bán nghi ngồi xuống, lúc này mới nhìn rõ, người nằm trên giường, chính là Lưu quả phụ đã treo cổ tự tử một năm trước.
Thi thể của chị ta sao lại nằm ở nơi này? Chuyện một năm trước tôi nhớ không rõ lắm, nhưng tôi biết nhất định chị ta đã được hạ táng, hơn nữa đây vẫn chưa phải điểm quan trọng, quan trọng nhất là, thi thể của chị ta vì sao một năm trôi qua rồi còn chưa phân hủy? không chỉ chưa phân hủy, mà trên mặt còn trang điểm nhẹ, nhìn không khác gì người sống.
Chuyện này không phù hợp lẽ thường!
Trong nhà rất tối, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy dung nhan chị ta, không thể nói là quốc sắc thiên hương, nhưng trong cả thôn, chắc chắn xếp số một số hai, mặc dù đã sống ở Trùng Khánh mỹ nữ như mây, nhưng tôi vẫn cảm thấy Lưu quả phụ có một nét đẹp riêng biệt, thậm chí lúc hay tin chị ta treo cổ chết, tôi còn buồn rầu một khoảng thời gian.
Đột nhiên, tôi thấy mắt Lưu quả phụ bỗng mở ra! Tôi vừa ngồi xuống đã bị dọa đứng dậy, chỉ tay vào thi thể Lưu quả phụ ấp úng nháy mắt với Trần tiên sinh, nhưng Trần tiên sinh lại như không để ý, vẫn ngồi đưa lưng về phía Lưu quả phụ.
Nếu chỉ có vậy, có lẽ còn đỡ, nhưng Lưu quả phụ không chỉ mở mắt, mà còn ngồi dậy!
Tôi đang đứng, lại lập tức bị dọa ngồi xuống, lúc này cuối cùng cũng nhịn không được, hô lên với Trần tiên sinh:
- Trần tiên sinh, khởi thi !
Vương Nhị Cẩu thấy vậy, liền chui xuống gầm bàn, sau đó không ngừng dập đầu với Lưu quả phụ, miệng lẩm bẩm:
- Chị dâu, chuyện đó thực sự không liên quan đến tôi! Chị dâu, chị rộng lượng từ bi, xin chị tha cho tôi đi!
Lưu quả phụ ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn tôi, tôi không nhìn thấy sự khủng bố trong ánh mắt chị ta, mà ngược lại, còn nhìn thấy ---- ham muốn?
Tôi không chắc mình có hoa mắt hay không, nhưng ánh mắt của chị ta rất giống ánh mắt đầy ham muốn của một người phụ nữ ba mươi tuổi còn độc thân, đừng hỏi tôi vì sao lại nhìn hiểu ánh mắt này, dù sao tôi cũng là một sinh viên đại học, trong phòng của nam sinh lưu hành những cái gì, tôi không nói mọi người đều biết, nhất là những file giấu trong ổ cứng máy tính, trong đó có gì, mọi người không còn xa lạ.
( tâm hự editor: mình xa lạ lắm, chả hiểu gì 😃 cần người giải thích =))) )
Nếu ánh mắt này là của một người phụ nữ quyến rũ khác, có lẽ tôi còn có chút xao động, nhưng, người phụ nữ này, đã chết từ một năm trước rồi!
Ánh mắt của chị ta không chỉ khiến tôi không cảm nhận được dục vọng, ngược lại còn có cảm giác rơi vào hầm băng.
Lưu quả phụ tự bước xuống giường, sau đó đi tới ngồi một bên bàn, vươn một tay ra chống cằm, tạo dáng quyến rũ nhìn tôi, nhưng lại lên tiếng nói với Trần tiên sinh:
- Trần Ân Nghĩa, đây là cháu trai của Lạc Triều Đình à?
Không ngờ chị ta lại nói tiếng phổ thông! Nghe giọng nói, hình như là người phương bắc, phát âm rõ ràng, rất dễ nghe, hơn nữa, từ trong lời nói của chị ta có thể nghe ra, chị ta quen Trần tiên sinh, nhưng lại không quen một người sinh sống trong thôn là tôi.
Trần tiên sinh gật gật đầu, sau đó nói:
- Con đoán là người, nhưng không ngờ đúng thật, sư thúc!