Ân oán giữa nhà họ Lăng Tứ Xuyên và nhà họ Trương Trùng Khánh, tôi đã nhận ra ngay từ lần đầu tiên Lăng Giáng gặp Trương mù rồi. sau lại là thời điểm Trương mù bị vận hạn. Lăng Giáng chuẩn bị dùng thợ thuật ‘chiêm tinh quỹ địa’ , bị Trương Mục ngăn cản. về sau hai người lại cùng nhau dùng Phong Kim Quải Ấn. lần nữa chứng minh hai nhà từng có mối liên hệ từ xa xưa, chỉ là, mối quan hệ xa xưa gì, tôi không biết, chỉ biết trưởng bối của bọn họ có liên quan đến nhau. Hiện tại xem ra, Trần tiên sinh hẳn là biết một ít chuyện năm đó.
Vì thế tôi hỏi Trần tiên sinh:
- Hai nhà bọn họ ngày trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà khiến hiện tại cả đời không qua lại với nhau?
Trần tiên sinh nói:
- Nguyên nhân cụ thể tôi cũng không biết, nhưng nghe người trong giới đồn, là quan điểm của trưởng bối hai nhà không giống nhau, cho nên mới phân gia, vốn đều là dòng dõi thợ vàng mã, nhà họ Lăng sau khi tách ra, liền coi nghề làm hoa giấy là công việc chính, nhà họ Trương vẫn giữ nghề làm người giấy, nhưng có một vài thợ thuật vẫn bị nhà họ Lăng mang đi, cho nên thợ vàng mã bọn họ lợi hại nhất là Phong Kim Quải Ấn. hiện tại không có mấy người học được hết, nhưng cho dù không tách riêng ra, thì Phong Kim Quải Ấn cũng không phải người nào cũng có thể nắm giữ toàn bộ.
Lý do này thực ra rất ăn khớp với tình hình trong nước chúng ta. Thành kiến trong môn phái, từ xưa đến nay đều như thế. đều muốn tranh cao thấp. cực lực giấu kĩ thợ thuật và thực lực của môn phái nhà mình với bên ngoài. Cứ như vậy, nếu như trong môn phái này đời nào cũng có một vài người tài trí bình thường, vậy một vài thợ thuật nhất định sẽ thất truyền. cũng may còn có ‘lấy vật truyền pháp’, bằng không thợ thuật rất có thể đã bị diệt sạch.
Nhưng lấy vật truyền pháp cũng không phải tuyệt đối đáng tin, dù sao nếu sư phụ quá tầm thường, ngay cả lấy vật truyền pháp cũng không hiểu được, như vậy đệ tử của người này, càng không hiểu, cho nên cùng môn phái mà có thành kiến với nhau, chung quy lại sẽ hại chết người. nhưng cũng may Trương mù đã ý thức được vấn đề này, hơn còn đang cố gắng giải quyết.
Trần tiên sinh nói:
- Nhà họ Lăng Tứ Xuyên cho rằng, nên chung sống hòa bình với người âm, không thể chủ động tiến công, nếu chúng nó khác thường, phòng thủ là được, dù sao chúng nó cũng đều là người âm rồi, bản thân vốn rất đau khổ, nếu còn đuổi cùng giết tận nữa, rất dễ phạm vào thiên đạo. Cho nên nhà họ Lăng đều đặt chủ trương ‘lấy thủ vi công’ lên đầu.
Nghe đến đó tôi xem như đã hiểu , thảo nào Lăng Giáng có rất nhiều thợ thuật đều có liên quan đến Phật giáo, ngay cả mười bảy liên hoa Quan Âm đài của bọn họ cũng có quan hệ cùng với Phật giáo, đóa hoa trong tay Lăng Giáng, không phải chính là ấn hoa sen của Phật giáo đó sao?
Nhưng Trương mù lại khác, vũ khí thường dùng trong tay anh ta là miệt dao. Bất luận là ‘trát ngàn dao’ hay ‘trát quỷ dao’, đều là vũ khí có tính sát thương lớn, dùng cách nói trong game, chính là kỹ năng AOE. Hơn nữa phần lớn đều mang tư tưởng Đạo giáo, như vậy hai nhà không mâu thuẫn mới lạ.
Nghĩ đến đây, cũng rất dễ hiểu vì sao ngày trước phải tách riêng, nhất định là tư tưởng của lão tổ tông bọn họ hoàn toàn bất đồng. một bên tôn Phật, một bên trọng Đạo, cho nên mới tạo thành cục diện như bây giờ.
Nhưng đúng lúc này, tiếng thét như khàn cả giọng của Trương mù vang lên:
- Trần khờ, nhà họ Lăng bọn họ là sợ dính phải vận hạn, cho nên mới như con rùa đen rụt cổ, chuyện gì cũng không dám làm, bởi vậy nhà họ Lăng mới không bị gì cả. dù sao cũng có một thân thợ thuật bảo vệ bản thân, nhưng còn những dân thường khác thì sao? chờ chết à?
Nghe Trương mù nói vậy, tôi và Trần tiên sinh đều không biết phải đáp lời thế nào, vận hạn nhà họ Lăng tôi từng thấy, khi đó tôi chỉ vô tình ngồi tư thế ‘chuyển luân vương tọa’, mà cũng có thể bảo vệ được Lăng Giáng bình an vô sự cả đêm. Lúc đó cô ấy cũng nói qua, cô ấy không dính nhiều nhân quả, cho nên vận hạn không quá ghê gớm. theo tôi thấy, nếu so sánh với vận hạn của Trương mù, quả thực quá thoải mái.
Thảo nào trong lòng người nhà họ Trương cứ bất bình, giống như trong tập thể một công ty, làm nhiều ngược lại còn sai nhiều, còn không bằng không làm, dù sao tiền lương đều giống nhau. Thậm chí có vài người không làm, nhưng tiền lương rất cao, điều này sao có thể không khiến người ta bất bình cơ chứ?
Thực ra theo tôi thấy, chuyện này vốn dĩ không có đúng sai, rốt cuộc có muốn dính lấy nhân quả hay không, đều là tự do của mỗi người, nhưng luận theo kết quả mà nói, quả thật không công bằng cho nhà họ Trương, nếu phải bàn về đúng và sai, sai không ở nhà họ Trương, cũng chẳng ở nhà họ Lăng, mà con mẹ nó nằm ở cái gọi là thiên đạo. ( ---- Lý Nhất Lượng hắt xì liên tục =)) )
Suy nghĩ vừa lóe qua trong đầu, tôi bỗng cảm giác được chuông trấn hồn trên cỗ khẽ run rẩy, sợ tới mức vội vàng đưa tay lên giữ chuông trấn hồn, nhưng chuông trấn hồn càng rung càng mạnh, cuối cùng tuột ra khỏi lòng bàn tay tôi, bay lên trên không trung, lơ lửng trước mắt.
Chuông trấn hồn chưa từng xuất hiện tình trạng thế này, tôi sợ hãi hỏi Trần tiên sinh:
- Thế này là thế nào?
Trần tiên sinh nói:
- Đây là đồ ông nội cháu để lại cho cháu, cháu hỏi tôi làm gì?
Tôi nhìn chằm chằm chuông trấn hồn, muốn lấy tay bắt nó, nhưng phát hiện tôi không thể tới gần nó, lúc tôi đang cố gắng với với tay, chuông trấn hồn đột nhiên lay động một cái, một tiếng chuông thật lớn phát ra từ trên mình nó, thiếu chút nữa khiến màng tai của tôi vỡ nát.
Sau tiếng chuông, chuông trấn hồn lại ‘ngoan ngoãn’ treo lên cổ tôi, ngay sau đó, một bóng người màu trắng phi tới chỗ tôi, tới khi thấy rõ người, tôi vội vàng giơ tay đỡ, đáng tiếc, sức lực của cô ấy quá lớn, trực tiếp xô ngã cả tôi xuống đất.
Không đợi tôi kịp hưởng thụ da thịt mềm mại trên người cô ấy, cô ấy đã ngồi dậy, ngồi xếp bằng trên đất, hai tay kết một ấn hoa sen, trong miệng niệm niệm vài câu nói rất khẽ. Rất nhanh, những đóa hoa sen liên tục kéo dài từ chỗ cô ấy ngồi vào tận bên trong phòng.
Nhìn theo hoa sen, tôi thấy bà lão người giấy và Vương Trường Nguyên đều bị hoa sen giữ chặt, Trương mù thở hổn hển, giơ cao miệt dao, vung mạnh xuống, chém người giấy thành hai nửa, ném một mồi ma trơi đốt, tiếp nữa, Trương mù lấy mũi miệt dao, cạy cạy phía sau lưng ông Vương Trường Nguyên, có lẽ đang phá ‘đệm lưng’ và bố trí lại thất tinh dẫn đường.
Sau khi đệm lưng được phá giải, hoa sen của Lăng Giáng cũng biến mất, lúc tôi nhìn, vừa vặn nhìn thấy cô ấy đưa tay lên lau khóe miệng, dù động tác rất nhanh, nhưng tôi thấy rõ, cô ấy đang lau máu!
Tôi vội vàng hỏi:
- Cô không sao chứ?
Lăng Giáng không có trả lời, Trần tiên sinh bèn nói:
- Mắt cháu bị mù à? Đều thổ huyết rồi còn không sao?
Bên kia Trương mù cũng nói:
- Cái tông môn nhà cậu, ông vào trong này đánh đánh đấm đấm mệt gần chết chưa được nghỉ tay tí nào, cậu cũng không hỏi tôi lấy một câu? Hạng người thấy gái quên bạn như cậu, nếu cho về thời cổ đại, chỉ có một kết cục, bị tùng xẻo!
Tôi hiểu Trương mù đang muốn phân tán sự chú ý của tôi, nhưng lúc này đây hình như có vài chuyện không được như mong muốn, anh ta càng nói vậy, càng chứng minh tình hình của Lăng Giáng không lạc quan.
Tôi nhìn Lăng Giáng, Lăng Giáng chỉ liếc tôi một cái, lắc đầu nói:
- Không sao, đừng nghe bọn họ nói lung tung, vừa rồi anh đã làm gì? sao chuông trấn hồn lại vang?
Tôi nói:
- Tôi cũng không biết, vô duyên vô cớ vang một tiếng. có phải gây ra ảnh hưởng cho mọi người không?
Lăng Giáng lắc đầu;
- Ngược lại, nếu chuông trấn hồn không vang một tiếng, tôi bây giờ vẫn còn bị nhốt bên trong. Chẳng lẽ không phải anh lắc?
Tôi lắc đầu, Lăng Giáng khẽ nhíu mày, hình như còn lẩm bẩm một câu:
- Kỳ lạ quá.
Lúc này Trương mù ra ngoài, nói:
- Chẳng có gì kỳ lạ cả, chuông trấn hồn là đồ của ông nội cậu ta, cô là cháu dâu ông ấy, không cứu cô thì cứu ai? Trần khờ, ông nói xem phải không?
Trần tiên sinh liếc Trương mù một cái, há mồm chuẩn bị nói, nhưng sau khi bị Lăng Giáng trừng mắt nhìn. Lập tức ngậm chặt miệng lại, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, giống như cái gì cũng chưa nghe thấy.
Trương mù đá Trần tiên sinh một cái, cũng không nói gì nữa.
Lúc này, Lăng Giáng đột nhiên vỗ vỗ vai tôi, tôi xoay người sang nhìn cô ấy, cô ấy nhìn tôi, há miệng, muốn nói lại thôi.
Trương mù thở dài một tiếng, nhìn tám chữ trên ván cửa phía đối diện, cầm miệt dao đi qua bổ lên ván cửa, bổ xong, anh ta nói:
- Xem ra có người không muốn thằng ngốc đến thành Lão Ty.
Trần tiên sinh gật đầu:
- Điều này chứng minh đối phương sợ rồi, càng như vậy, lại càng phải đi, bây giờ tôi đã thế này, không đi được nữa, miễn gây thêm phiền toái cho các cháu, lại nói, thi thể Vương Trường Nguyên cũng cần có người xử lý, tôi ở lại xử lý hậu sự cho hai người bọn họ.
Nói đến đây, Trần tiên sinh liếc nhìn ra bên ngoài nhà chính, nói:
- Tôi cứ có cảm giác bên này vẫn có người xảy ra chuyện, cháu bé, tẩu thuốc đồng này cháu cầm lấy đi.
Trương mù nói:
- Có tôi rồi, còn cầm tẩu thuốc phỉn này của ông làm gì? ông cầm đi, thằng ngốc, họ Lăng, chúng ta tới thành Lão Ty.
Tôi và Trương mù vừa ra khỏi thôn, chuông trấn hồn trên cổ tôi lại rung lên, phát ra một tiếng vang, sau đó, chuông trấn hồn yên tĩnh lại, đột nhiên có tiếng chuông truyền đến từ ngọn núi Chung Linh Sơn trên hang sừng trâu ở cuối thôn, hết tiếng này đến tiếng khác, vang mãi không ngừng…