Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 359 Đệm lưng xoay người

Lúc đầu tôi còn cho rằng đó là vết nứt trên ván cửa, nhưng rất nhanh đã phát hiện không phải. mà là bà lão người giấy dùng con dao cạo trong tay đâm lên ván cửa. hiểu được điểm này, tôi kinh ngạc sững người. độ dày của ván cửa tôi biết, cho dù là một người bình thường dùng sao chặt cũng chưa chắc chặt được thủng. nhưng trong tay bà lão chỉ có một con dao cạo nhỏ, lại có thể như cầm một chiếc bút viết chữ. Nhẹ nhàng viết chữ lên ván cửa, con mẹ nó, rốt cuộc là quái vật gì vậy?

Trong ấn tượng của tôi, bà lão người giấy tuy rằng quỷ dị, nhưng tâm địa thiện lương, ít nhất thời điểm ông bác muốn dẫn tôi đi, bà lão người giấy còn tuyên bố, nếu ông bác mà bắt nạt tôi, hãy tới chỗ bà ấy cáo trạng. nhưng trạng còn chưa kịp cáo, bà ấy đã hoàn toàn không còn là chính mình nữa rồi.

Sau khi trên cửa xuất hiện những vết rạch thành chữ. Bởi vì có lỗ hổng, cho nên gần như có thể nhìn thấy được tình hình bên trong, tôi thấy bà lão người giấy đứng cách sau cửa chừng một cánh tay, Bởi vì không thể xoay người, cho nên cả mình người giấy nghiêng xuống dưới, mở to đôi mắt tròn trịa, nhìn tôi chằm chằm. ánh mắt này, giống hệt ánh mắt gà âm nhìn tôi!

Ở trong một căn phòng khác, không ngừng vang ra những tiếng ‘bịch bịch’. Có lẽ là Trương mù đang chiến đấu kịch liệt với ‘Vương Trường Nguyên’. Cũng không biết là ai ngã đập người vào đồ đạc trong phòng, mới phát ra tiếng động lớn như vậy. Vương Trường Nguyên không biết đau, nhưng lỡ là Trương mù thì sao? thân thể anh ta chịu nổi không?

Trần tiên sinh bởi vì gân gót chân bị chặt đứt, cho nên không thể tham chiến, toàn thân tôi trên dưới không thiệt hại gì, nhưng lại chỉ có thể đứng như trời trồng ở chỗ này, không giúp được cái gì.

Tôi hỏi Trần tiên sinh, Trương mù liệu có gặp nguy hiểm hay không?

Trần tiên sinh đáp:

- Cháu nghe nói qua ‘kéo người làm đệm lưng’ chưa?

Tôi nói:

- Nghe nói qua, sao thế ạ?

Trần tiên sinh chỉ vào trong phòng, đã không còn nhìn thấy bọn họ đánh nhau tới đâu rồi, chỉ có những tiếng động không ngừng vang ra, thỉnh thoảng lại có những câu cửa miệng quen thuộc của Trương mù vang lên. Trần tiên sinh nói:

- Nguyên văn câu nói này là: chết rồi cũng phải kéo theo đệm lưng, Vương Trường Nguyên chết rồi, hiện tại Trương mù chính là đệm lưng mà Vương Trường Nguyên muốn kéo theo.

Nghe đến đó cuối cùng tôi cũng hiểu, vì sao thất tinh xác khô nhất định phải dùng cách thiêu cháy để xử lý, bởi vì đối với những thi thể đã chết rồi nhưng vẫn muốn kéo theo đệm lưng, uy hiếp lớn nhất có lẽ không phải là đối với tất cả mọi người, mà là đối với người muốn đi chế ngự nó. Nó chết rồi, người chế ngự nó cũng không sống nổi. đây mới là chỗ nguy hiểm nhất của thất tinh xác khô!

Trần tiên sinh nói:

- Đệm lưng, làm đúng thì con cháu thế hệ sau phát tài, làm không đúng còn kéo người xuống làm đệm lưng, tất phải chết! đây là thủ đoạn âm hiểm nhất của thợ cạo đầu, không giết chết được nhiều người một lúc, vậy hắn sẽ giết từ từ từng người một! nhưng cháu đừng lo lắng, chỉ cần là thợ thuật, đều có lập có phá, Trương mù là người thế nào? gần sánh bằng ông nội cháu, cháu không tin cậu ta, cũng phải tin ông nội cháu đúng không? nhưng còn cô bé kia, tôi đoán là sắp không chống cự được bao lâu nữa rồi.

Trần tiên sinh nói xong, đưa tẩu thuốc đồng cho tôi, nói;

- Nhà họ Lăng Tứ Xuyên, có bản lĩnh, nhưng đều đặt việc ‘phòng thủ’ lên hàng đầu, vừa hay đối nghịch với nhà họ Trương Trùng Khánh. Vốn là ân oán của thế hệ trước, đang là một gia tộc, lại biến thành thế này. không biết có phải não bọn họ bị vào nước không. cháu cầm tẩu thuốc đồng, trông ở cửa, nhìn thấy người giấy kia ra ngoài, đập thật mạnh, thay thế cho con bé, nó …….

Trần tiên sinh không nói tiếp, mà phất phất tay, bảo tôi mau đi đi.

Tôi mới vừa đi tới cửa, Lăng Giáng cũng rất là tự giác lui về phía sau vài bước ngồi xuống, bày ra tư thế ngồi ngũ tâm triều thiên. Tôi không nhìn lâu, mà quay đầu lại nhìn chằm chằm bên trong ván cửa. chỉ thấy bà lão người giấy vẫn nghiêng mình, sau khi thấy tôi, mắt còn trợn lớn hơn, giống như nhìn thấy đồ ăn ngon, con dao cạo trong tay nó không tự giác được đâm qua khe hở hướng về phía tôi, nhưng còn vướng ván cửa, nên vẫn có chút trở ngại, nhưng rất nhanh, con dao đã xuyên qua tầng chướng ngại vô hình kia, hướng tới phía cổ tôi.

Tôi vội vàng giơ tẩu thuốc đồng lên, ra sức đập xuống.

Tôi vốn định nhắm vào cổ tay người giấy, bởi tôi nghĩ, cho dù nó có lợi hại thế nào, cũng chỉ là người giấy, chỉ cầm đập gãy tay nó, sức chiến đấu của nó nhất định sẽ bị giảm mạnh, nhưng nguyện vọng thì bao giờ cũng tốt đẹp, khi tẩu thuốc đồng đập xuống, tôi nghe thấy một tiếng ‘két’, tẩu thuốc vừa vặn va chạm với dao cạo trong tay nó.

Tốc độ đập xuống của tôi rất nhanh, nhưng không ngờ bà lão người giấy còn nhanh hơn! Sau lần va chạm, tay tôi run lên, nhưng tay người giấy vẫn vững như Thái Sơn ---- con mẹ nó không khoa học tí nào! Hồi trung học tôi đã được học qua tác dụng lực tương hỗ. nhưng vì sao lúc này, giống như chỉ có mình tôi chịu lực, còn cánh tay làm bằng nan tre kia lại chẳng hề hấn gì?

Trương mù vẫn luôn nhấn mạnh, phải xuyên qua hiện tượng để nhìn thấu bản chất, nhưng hiện tại tôi không biết phải làm thế nào để nhìn thấu bản chất hiện tượng này. có cảm giác xương cốt của tôi còn không cứng rắn bằng nan tre?

Phàn nàn thì phàn nàn, ván cửa vẫn phải bảo vệ đến cùng, bằng không nếu nó chạy đến, với cánh tay hoàn toàn không phù hợp định lý cơ học của nó, thì ba người trong nhà chính đều phải chết.

Sau đó nó lại thử thò ra mấy lần, đều bị tôi đập thụt về. nó có sao không tôi không biết, nhưng tay tôi đã bắt đầu tê rần nhũn ra. Đúng vào lúc tôi đang suy nghĩ nên làm thế nào phá giải cục diện bế tắc, bà lão người giấy đột nhiên chủ động đứng thẳng người. tôi còn tưởng nó đã từ bỏ, lại nhìn thấy nó quay người, đi tới chỗ cánh cửa phía sau.

Cánh cửa này có kết cấu hình chữ "凹 - ao" thông thẳng đến cánh cửa sau nhà chính, nếu nó đi vào, vậy thì Trương mù phải cùng lúc đối diện với hai kẻ địch?

Nghĩ đến đây, tôi vội vàng thét vào trong phòng:

- Bà lão người giấy, đối thủ của bà ở đây, có phải bà sợ rồi không?

Nhưng bà lão người giấy căn bản không thèm nghe tôi khích tướng, vẫn đi vào sâu trong phòng, nhìn đến đây, tôi vội vàng chạy sang trước cửa một gian phòng khác, hô to vào trong:

- Trương mù, bà lão người giấy vào trong đó rồi, anh cẩn thận một chút.

Rất nhanh bên trong đã có tiếng đáp lời của Trương mù:

- Cái tông môn nhà nó, Trần khờ, ông dạy thằng ngốc làm thế nào phá ‘đệm lưng’ đi, gần đây sức khỏe tôi không tốt, có chút bật không lại!

Đã là lúc nào rồi, Trương mù còn tìm lý do để che giấu bản thân không chống cự được, nhưng hiện tại không phải là thời điểm so đo chuyện này, tôi vội vàng chạy tới ngồi xổm trước mặt Trần tiên sinh, Trần tiên sinh lấy từ trong người ra bảy đồng tiền, xếp thành hình bắc đẩu thất tinh trên đất, nói:

- Muốn phá đệm lưng, phải lật người, chỉ cần cơ thể lật lại, cũng không còn tồn tại đệm lưng nữa, cho nên, cái tôi muốn dạy cháu hiện giờ, được gọi là ‘lật người’, nhìn cho kĩ, bảy đồng tiền từ đầu đến cuối phân biệt gọi là, thiên khu, thiên tuyền, thiên cơ, thiên quyền, ngọc hành, khai dương, dao quang, không nhớ được cũng đừng lo, cháu chỉ cần biết, đồng thứ nhất nằm ở cán chùm sao bắc đẩu, đồng thứ bảy nằm ở đuôi chùm sao là được rồi.

Trần tiên sinh vừa chỉ vào đồng tiền, vừa nói:

- Mấu chốt phá đệm lưng nằm ở chỗ lật người, nhưng hiện tại nó đã không còn nằm trên giường, không tồn tại lật người nữa, vậy chúng ta phải làm, chính là lật đồng tiền lại, cũng có nghĩa là lật người. đợi lật người xong, lại kêu Trương mù xếp thất tinh dẫn đường, cái này có chút phức tạp, một lúc không dạy được, cháu nhớ kĩ, khẩu quyết lật người là, ‘thiên quyền định trung ương, phiên nhất bất phiên tam, di nhị tái di lục, ngũ thất bất đương gia.’

Trần tiên sinh nói tới đây, lật đồng tiền thứ nhất lại, sau đó lại chuyển sang vị trí đồng tiền thứ hai, đặt đồng tiền thứ hai sang chỗ điểm đối xứng với đồng tiến thứ tư, tiếp nữa….

Sau khi nhìn xong, đại não tôi rối tinh rối mù, con mẹ nó khẩu quyết chỉ có bốn câu, nhưng lại lật không biết bao nhiêu lần, tôi có thể nhớ được sao?

Trương mù bắt đầu thúc giục, tôi cũng không quan tâm được nhiều như vậy, cầm theo tẩu thuốc đồng của Trần tiên sinh, chuẩn bị tiến vào trong ‘thiên la địa võng’. Nhưng đúng lúc này, trước mắt lóe một cái, Lăng Giáng đã chui vọt vào trong trước tôi, thuận tay còn đẩy tôi trở về, tôi nghe thấy cô ấy nói:

- Đứng trông ở bên ngoài.

Tôi còn chuẩn bị đi vào bên trong, Trần tiên sinh lại nói:

- Cháu còn chưa nhìn được ra? Ý Trương mù là để cho Lăng Giáng vào, nhưng miệng thì lại bảo tôi dạy cháu ‘lật người’, thực ra là dạy Lăng Giáng. Dựa vào ‘cơ sở’ của cháu, mới đó mà đã học được ngay sao? Trương mù ngại không muốn kêu Lăng Giáng đi giúp nó, cho nên mới gọi cháu vào, trời ạ, nếu cháu thực sự vào rồi, với cái bản lĩnh gây vướng tay vướng chân của cháu, hai người các cháu chớ có nghĩ ra được ngoài. Chẳng lẽ ngay cả cái này cũng không nghĩ được ra?

Mặc kệ Trần tiên sinh đả kích tôi thế nào, nhưng tôi biết ông ấy nói đúng, hiện tại tôi chẳng còn tâm tư đâu so đo với ông ấy, chỉ là, lo lắng hai người kia liệu có xảy ra chuyện hay không.

Trần tiên sinh nói:

- Đừng lo lắng, nhà họ Trương Trùng Khánh và nhà họ Lăng Tứ Xuyên vốn chung gốc gác, một người thủ, một người công, trên quần áo không có miếng vá đâu.

Tôi nghĩ ngợi một lát, mới hiểu được ý tứ câu nói của Trần tiên sinh ---- áo tiên không thấy vết chỉ khâu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất