Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 367 Giếng tỏa long

Cảm giác ấm áp này tôi từng thấy qua, là lúc gặp phải bảy trên tám dưới ở tòa ký túc xá. Hơn nữa tôi biết, sau cảm giác này sẽ thấy choáng đầu, tiếp là buồn ngủ, sau đó mở mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta cả kinh.

Nhưng không ngờ, khi tôi mở mắt ra, cảnh tượng vẫn không có gì thay đổi, cái tên kia vẫn nằm trên đất! cả người nó ướt sũng, chắc chắn là kẻ vừa bò ra khỏi giếng nước!

Tất cả cảnh tượng này cũng không làm tôi chấn động, duy nhất một điều khiến tôi sợ hãi, là tôi cảm thấy trên đầu mình hình như bị một bàn tay ấn xuống, tôi giật bắn mình xoay người, lại thấy ông già kì lạ đang đứng đó, đặt tay lên đầu tôi, lúc trước không nhìn thấy ông ấy, là bởi vì ông ấy đứng sau lưng tôi, từ phía đối diện căn bản không thể nhìn thấy được.

Nhưng vấn đề là, lão già này vì sao cũng đi ra? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trương mù nói:

- Ba người chúng tôi đè ba ngọn lửa trên người cậu lại, mới khiến hồn phách của cậu thoát ra ngoài, mang cái tên ở trong giếng nước lên.

Tôi nghe vậy thì ngây cả mặt, cái quái gì thế? tất cả mọi chuyện, đều là bọn bày ra? Với lại, tôi thừa sống thiếu chết bò ra khỏi miệng giếng, chính là vì mang tên này ra ư? Cái này cũng quá vớ vẩn rồi đi?

Thấy tôi rất tức giận, Trương mù chẳng ngó ngàng, mà hỏi:

- Chẳng lẽ cậu không muốn biết nó là ai?

Tôi nói:

- Tôi không muốn biết! tôi chỉ biết vừa rồi tôi suýt thì bị dọa chết!

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu sẽ bị dọa chết ư? Cho dù tất cả mọi người trên đời này bị dọa chết, cậu cũng sẽ không chết, nếu cậu bị dọa chết, tôi cùng họ với cậu!

Lời này trước kia Trần tiên sinh cũng nói qua, nói tôi là người có lá gan lớn nhất ông ấy từng gặp. nhưng theo tôi thấy, lá gan của tôi chẳng lớn chút nào, không chỉ không lớn, ngược lại, còn rất nhát gan.

Tôi nói:

- Rốt cuộc là chuyện gì?

Trương mù nói:

- Chuyện này phải nói từ thân phận của nó, nếu cậu không muốn biết nó là ai, vậy tôi không cần phải giải thích với cậu làm gì.

Tuy rằng trong bụng còn một cục tức, nhưng tôi chỉ đành bất đắc dĩ thỏa hiệp.

Trương mù lúc này mới vừa lòng nói:

- chẳng lẽ cậu không đoán được ra thân phận của nó?

Tôi nói:

- bé gái kia?

Lúc tôi và Trương mù nói chuyện, cụ ông kia đã đi qua đó, tôi nhìn thấy ông ấy rất muốn đỡ nó dậy, nhưng lại bị Trương mù ngăn cản, nói:

- nếu ông không muốn chết, thì tốt nhất trách xa nó một chút, mấy chục năm bị ngâm trong nước giếng, khắp người toàn thi khí, cháu đứng ở đây còn cảm nhận được, ông sống lâu vậy rồi, chẳng lẽ cũng không hiểu?

Cụ ông kia nghe nói như thế, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó cung kính khom người với cái tên nằm dưới đất một cái, cuối cùng lại đi ngược trở về.

Tôi nhìn Trương mù, sắc mặt đầy vẻ chờ đợi thăm dò, Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, đừng dùng ánh mắt dâm dục này nhìn tôi, tôi không bị đồng tính luyến ái, tôi thẳng tăm tắp, tôi chỉ thích các em gái mười tám tuổi ---- muốn biết đáp án, cậu tự hỏi ông ấy đi.

Nói xong, Trương mù chỉ vào ông lão, tôi nhìn ông ấy, ông ấy liền lên tiếng:

- Thằng nhóc, nghe cháu nói vậy, chẳng lẽ cháu đã từng nhìn thấy bé gái kia?

Tôi biết ông ấy đang chỉ bé gái, vì thế tôi gật gật đầu.

Ông lão thấy tôi gật đầu, cũng rất là vui mừng gật gật đầu, sau đó lui trở lại ngưỡng cửa nhà chính, ngồi xuống, tôi nhìn Trương mù, anh ta gật gật đầu, tôi cũng ngồi xuống theo – vừa rồi bò trong giếng nước, quả thật mệt muốn chết rồi.

Chờ sau khi tôi ngồi xuống, Trương mù và Lăng Giáng mỗi người một bên đi vào nhà chính, ngồi xuống đất, một người dùng miệt dao, một người dùng cành hoa, không biết đang vẽ gì.

Ông lão thấy tôi rất nghi hoặc, tiếp tục nói với tôi:

- Hai người chúng nó đang làm gì, lát nữa cháu sẽ biết, chút nữa còn cần cháu ra tay đấy.

Tôi nghe thế càng thêm nghi hoặc, tôi từ khi nào thì biết thợ thuật? nà ní? Muốn tôi giúp gây thêm chuyện phiền phức sao?

Ông lão nghe vậy bật cười, lắc đầu nói:

- Xem ra mấy ngày hôm nay cháu cũng chẳng thoải mái gì, oán khí đầy một bụng, nhưng cũng rất bình thường, nếu đổi lại là tôi, tôi sớm đạp chết Trương mù rồi. lại nói, nếu không có Trương mù, có thể cháu cũng sớm chết rồi, nếu cháu từng gặp bé gái kia, vậy chắc biết nó là em gái của Vương Nhị Cẩu, Vương Tuyết Mai?

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi, đó đúng là bé gái!

Hóa ra em gái Vương Nhị Cẩu tên là Vương Tuyết Mai. Hôm nay mới biết. nhưng, vì sao bây giờ nó lại trong hình hài người trưởng thành?

Lão già nói:

- Người có sống có chết, hồn có tụ tán. Người chỉ cần chưa chết, vẫn sẽ tiếp tục lớn lên. Nhưng hồn thì khác, hồn phách chỉ cần rời khỏi thể xác, vậy thì vĩnh viễn mang trên mình hình hài đó. mấy chục năm sau, thậm chí cả trăm năm sau đều vẫn như vậy.

Nghe nói như thế, tôi nghĩ một chút, hình như đúng là vậy, bằng không nếu hồn phách cũng lớn lên, chẳng lẽ là ăn hương ăn khói để lớn à? Điều này hiển nhiên khác với những gì bình thường tai nghe mắt thấy.

Ông ấy chỉ Vương Tuyết Mai trong sân tiếp tục nói:

- Theo lý mà nói, nó đã chết từ mấy chục năm trước, nhưng chưa kịp chết, đã được ông nội cháu cứu, giữ gìn cơ thể và bảy phách của nó lại. sau đó trốn dưới giếng nước mấy chục năm. Nếu như hôm nay không phải cháu dùng bản lĩnh đại từ bi của mình cứu nó lên, sợ là cả đời này nó đều phải trốn trong đó.

Tôi lại ngẩn người, nó không chết? Chẳng lẽ nó vẫn là một người sống? với lại, tôi cứu nó bao giờ? Tôi thiếu chút nữa bị nó giết chết đấy được không? ---- chờ một chút, hình như từ đầu đến cuối đúng là nó chưa từng ra tay với tôi, đều lúc cuối cùng chỉ bám lên lưng tôi, để tôi mang nó ra khỏi giếng nước, nói như vậy, chẳng lẽ đúng là tôi đã cứu nó ra khỏi giếng nước ư? Rốt cuộc là thế nào?

Lão già nói:

- Con bé không được tính là người sống, nhưng cũng không được coi là người chết, chuyện này ấy mà, vẫn phải nói đến ông nội cháu, cháu có từng nghe nói qua thợ thuật ‘thỉnh tiên đăng vị’ chưa?

Tôi gật đầu, tôi từng nghe qua thợ thuật này từ trong miệng Trần tiên sinh, lúc trước Vương Minh Tuyên muốn dùng thợ thuật này để giết chết tôi và bác cả. Chẳng lẽ ông nội năm đó đã dùng thợ thuật này hại chết em gái Vương Nhị Cẩu? Nghĩ đến đây, lòng tôi khó tránh có chút khiếp sợ.

Lão già nhìn tôi nói:

- Cháu bé, ‘thỉnh tiên đăng vị’ là bản lĩnh của thợ mộc, ông nội cháu tuy rằng cũng biết, nhưng cho tới bây giờ chưa từng dùng qua. Trước kia, Vương Tuyết Mai trúng phải thỉnh tiên đăng vị, con bé chính là vị tiên thứ nhất, phải đăng vị, chính là người nhà họ Lạc. Nhưng ông Đình là nhân vật thế nào? Ông ấy sao có thể để cho một cái thỉnh tiên đăng vị lật ngã?

Tôi gật gật đầu, quả thật, Trần tiên sinh đều có thể phá giải thỉnh tiên đăng vị, huống chi là ông nội?

Nhưng không đúng, Trần tiên sinh từng nói, mấu chốt để phá giải thỉnh tiên đăng vị, chính là phải nhốt vị ‘tiên’ thứ nhất lại. chỉ cần không để người này ra ngoài gây hại khắp nơi là được. nhưng theo như Trần tiên sinh nói, chẳng phải nhất định cần hạ táng hoặc thiêu hủy sao? vì sao Vương Tuyết Mai không bị hạ táng?

Cũng không đúng, bố mẹ tôi nói rồi, buổi tối hôm tôi sinh ra, chính là ngày hạ táng Vương Tuyết Mai, mà còn chọn lúc nửa đêm để hạ táng, nhưng nếu đã hạ táng, vì sao hiện tại nơi này lại có thân thể của Vương Tuyết Mai khi đã trưởng thành?

Lão già nói:

- Đây là chỗ cao tay của ông nội cháu. Nếu là thợ nhân bình thường, rất có thể đã đem chôn Vương Tuyết Mai rồi. nhưng ông nội cháu không phải thợ nhân bình thường, ông ấy là Lạc Triều Đình.

Lúc nói đến đây, tôi thấy ánh mắt ông lão phát sáng, tôi biết đó là sùng bái! Ông ấy tiếp tục nói:

- Ông Đình lấy ba hồn của Vương Tuyết Mai ra, hồn làm chủ ý thức, cho nên hiện tại cháu đã biết vì sao Vương Tuyết Mai vẫn luôn đi theo cháu chưa?

Tôi nói:

- Không phải nhắm vào cả nhà họ Lạc sao? vì sao lại theo mỗi cháu?

Lão già nói:

- Vốn dĩ chỉ nhắm vào cháu thôi, người thợ mộc kia muốn nhà cháu đoạn tử tuyệt tôn!

Tôi nghiến răng ken két nói:

- Thì ra là thế! Thì ra là thế! Thì ra là thế! hóa ra là trò quỷ của Vương Minh Tuyên!

Lão già tiếp tục nói:

- Cháu đừng tức giận, nghe tôi nói xong. Ông nội cháu sau khi rút ba hồn của Vương Tuyết Mai ra, liền dùng thợ thuật của thợ cản thi gìn giữ thi thể con bé, sau đó giả bộ hạ táng, để cho người thợ mộc trong thôn kia đến trộm xác, làm vậy có thể bắt tại trận.

- Ông nội cháu đặt an toàn lên hàng đầu, cho nên đã bảo tôi mang thi thể của Vương Tuyết Mai đến đây, dùng một cái giếng làm nơi cho con bé ẩn thân, vậy mà đã trốn được hơn hai mươi năm rồi. lại nói. Gã thợ mộc kia cũng thật biết nhẫn nại, nhẫn nhịn mấy chục năm không đến đào mộ, cho nên ông nội cháu cũng là mấy năm gần đây mới biết Vương Minh Tuyên chính là người thợ mộc muốn hại cả nhà cháu. Không ngờ gã kia trước khi chết, vẫn còn làm ra trò ‘thỉnh tiên đăng vị’. thằng khờ Trần Ân Nghĩa cũng coi như tinh mắt, không làm trò cười cho thiên hạ.

Tôi nghe đến đó, kinh ngạc hỏi:

- Ông quen Trần tiên sinh ạ?

Lão già đắc ý nói:

- Sư phụ nó mà gặp tôi cũng phải gọi tôi một tiếng sư ca, cháu nói xem tôi có quen nó không?

Tôi nói:

- Vậy ông là…..

- Tôi là truyền nhân thợ giày đời thứ mười, Trần Hữu Tín!

Lão già rất xúc động nói.

Nhìn được ra,Trần Hữu Tín rất tự hào về thân phận của mình, nhưng vấn đề là, nói lâu như vậy, cái đó và chuyện hôm nay tôi bị ném xuống giếng có liên quan gì?

Trần Hữu Tín nói:

- Tôi hỏi cháu, trong thôn các cháu có nhiều người như vậy, Vương Minh Tuyên vì sao cứ phải muốn để Vương Tuyết Mai trở thành ‘vị tiên’ thứ nhất?

Tôi lắc đầu.

Ông ấy nói:

- Vậy cháu có biết Vương Tuyết Mai phải hạ táng vào lúc nào không?

Tôi vẫn lắc đầu.

- Vậy dám chắc là cháu không biết vì sao ông nội cháu lại muốn giấu thân thể con bé vào trong cái giếng này?

Tôi lập tức gật đầu.

Trần Hữu Tín khẽ liếc mắt qua sân, hít sâu một hơi, nói:

- Bởi vì cái giếng này, tên là giếng Tỏa Long. ( giết nhốt rồng)

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất