Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 369 Đi tới hôn cô ấy

Tôi nghe thấy rất rõ, Lăng Giáng đứng trước mặt tôi, nhắc lại từng chữ một:

- Anh hôn bao giờ chưa?

Nói thật, nghe thấy những lời này, toàn thân tôi cứng đờ, đây là có ý gì? Tôi rốt cuộc nên thành thật trả lời là chưa hôn bao giờ, hay là nói dối cô ấy tôi đã từng hôn?

Nếu tôi nói tôi chưa hôn bao giờ, liệu cô ấy có chê bai tôi đến giờ này vẫn còn là một tấm chiếu chưa trải không? mà nếu tôi nói tôi hôn rồi, liệu cô ấy có ghét bỏ tôi, nói tôi không biết gìn giữ sự trong trắng?

Quan trọng nhất chính là, vì sao cô ấy lại hỏi tôi như vậy?

Nhìn Lăng Giáng đứng trước mặt, tôi nghĩ tôi sẽ nói dối, nhưng lời ra đến miệng, cuối cùng lại biến thành hai chữ, ‘chưa từng’.

Lăng Giáng nói:

- Tôi cũng chưa, hôn tôi đi!

Chưa hôn thì chưa hôn, vì sao nhất định phải nói ra? Việc này nếu để cho Trương mù biết, nhất định anh ta sẽ cười nhạo tôi, chờ một chút ---- vế sau cô ấy nói gì cơ? Hôn cô ấy? cô ấy đang nói với tôi à?

Tôi nhìn trái lại ngó phải, chỉ có Trần Hữu Tín đang ngồi phía bên phải tôi, tôi nhìn ông ấy, ông ấy lập tức đứng dậy, tức giận nói:

- Thằng quỷ nhỏ, nhìn tôi làm gì, con bé không nói với cháu, chẳng lẽ là nói với tôi?

Chờ tới khi tôi quay đầu, còn chưa hiểu Lăng Giáng nói những lời này là có ý gì, tôi đã thấy khuôn mặt tinh xảo của Lăng Giáng sát lại gần, sau đó, trên môi tôi truyền đến cảm giác mềm mại như một bông hoa sen ngào ngạt hương thơm.

Tôi cảm giác được từng dòng điện đang không ngừng truyền lên môi mình, tôi không thể tin nổi, dưới khuôn mặt trong sáng nhưng lạnh lùng của cô ấy, lại có một đôi môi mềm mại nóng rực như thế, cảm giác đó giống như ngã xuống một dòng suối nước nóng, ngâm mình trong đó, xương cốt toàn thân sẽ mềm nhũn ra, không chỉ có vậy, nơi này cứ như không có không khí, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, hình như là một giây, lại hình như là một thế kỷ, mãi cho đến lúc đôi môi của cô ấy rời khỏi tôi, tôi mới khôi phục được hô hấp, khí lạnh trong bóng đêm chui vào mũi, tôi mới dần dần phản ứng lại, nhưng dường như vẫn có thể ngửi được mùi hương ngào nhạt của cô ấy vẫn còn phảng phất trên miệng tôi, đặc biệt là sau khi hít thở một hơi, hương thơm đó tiến vào tận phổi, dung hợp với huyết khí trong phổi, truyền đi khắp tứ chi, cuối cùng, cho ra được một đáp án giản dị mà mang nhiều ý nghĩa sâu xa, một chữ: “sướng!”

Sau cơn sướng, tôi đột nhiên nghĩ, vì sao Lăng Giáng phải hôn tôi ? ---- ngày trước, cho dù có ai tự xưng là thần xem bói tại thế, nói với tôi, Lăng Giáng sẽ chủ động hôn tôi, đánh chết tôi cũng không tin, nhưng sự thật đã thật sự xảy ra. Mà động tác của cô ấy quả thực khiến tôi hoảng sợ.

Tôi nhìn Lăng Giáng, sắc mặt Lăng Giáng cũng ửng đỏ, chắc là lúc hôn môi với tôi cô ấy cũng quên mất cả hít thở, tôi không ngờ hôn môi lại sướng như vậy. có cơ hội nhất định phải thử nhiều lần.

( thanh niên lần đầu hôn gái chia sẻ =)))))) )

Lăng Giáng cũng nhìn tôi, chúng tôi nhìn nhau vài giây, không khí có chút vi diệu. Cuối cùng vẫn là Lăng Giáng phá vỡ cục diện bế tắc, cô ấy lên tiếng nói:

- Đây là nụ hôn đầu của tôi.

Nói xong, cô ấy xoay người lại đi về phía bên phải nhà chính, một loạt hành động kì lạ này khiến tôi ngẩn cả người, tôi nghi hoặc nhìn Trương mù và Trần Hữu Tín đứng sau lưng anh ta.

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, ý của cô ta là, sau này cô ta chính là vợ cậu rồi, thế mà còn không hiểu? chỉ số thông minh của cậu, ôi trời ơi, tôi thật sự muốn dùng dao chém đôi đầu cậu ra, nhìn xem bên trong chứa cái ‘sh*t’ gì.

Tôi vội vàng nghiêng đầu nhìn Lăng Giáng, phát hiện Lăng Giáng cúi đầu, không có phản bác. ủa ủa? thế này nghĩa là ---- cô ấy ngầm đồng ý lời Trương mù nói?

Tôi không biết phải hình dung tâm tình của mình hiện tại như thế nào, tôi cảm thấy bây giờ là ban đêm nhưng bầu trời lại vô cùng sáng lạn.

Lúc tôi đang ngẩng đầu nhìn trời, không biết từ khi nào Trương mù đã đi đến cạnh tôi, tát sau gáy tôi một cái, nói:

- Cái tông môn nhà cậu, mê gái đến đần người rồi à? Đứng lên, đi sang đây.

Trương mù chỉ chỉ chỗ Vương Tuyết Mai ở giữa sân, tôi đứng dậy hỏi:

- Bảo tôi qua chỗ cô ta làm chi? chắc anh nhầm lẫn gì rồi chứ? Cô ta là vị tiên thứ nhất, muốn đăng vị của tôi, cái này khác gì bảo tôi đi chịu chết? lại nói, vừa rồi tiền bối Trần Hữu Tín đi qua đó, anh còn bảo ông ấy chớ lại gần, sợ bị thi khí giết chết, hiện tại bảo tôi qua, anh không sợ tôi bị thi khí giết chết ?

Trương mù giơ tay đập xuống đầu tôi, tôi còn chưa kịp trốn, anh ta đã thu tay, sau đó cúi cầu, hình như lẩm bẩm một câu:

- Vẫn là bớt đánh nó đi một chút, bằng không đến lúc đó để nó ghi thù, chắc mình không thắng nổi nó đâu, không nên tự tìm cái chết.

Anh ta cứ càu nhàu một tràng, tôi chẳng hiểu gì, anh ta ngẩng đầu lên nói:

- Thằng ngốc, thi khí trên người cô ta không gây ảnh hưởng cho cậu, bằng không, vừa nãy cậu cũng chết trong giếng rồi.

Tôi nghe nói như thế xong, lúc đầu còn suýt bị Trương mù lừa, nhưng rất nhanh tôi đã phản ứng lại, nói:

- Anh chớ có gạt tôi, nãy anh nói rồi, lúc trước là hồn phách tôi rời khỏi thể xác, hồn phách nhất định không sợ thi khí, nhưng hiện tại tôi là người, không chết mới lạ. anh không nói thật cho tôi biết, đánh chết tôi cũng không đi.

Tôi biết chắc chắn Trương mù còn có chuyện giấu tôi. ngày trước tôi quá nghe lời anh ta, anh ta bảo tôi làm gì tôi liền làm cái đó, thế cho nên đó cũng là nguyên nhân có rất nhiều chuyện tôi vẫn chưa hiểu. mà anh ta thì cứ qua loa cho xong chuyện. hiện tại đã khác, tôi là người có bạn gái rồi nhá! Tôi mới chẳng thèm để anh ta nói gì nghe nấy nhá! Hứ hứ, tôi phải nắm giữ quyền chủ động!

Trương mù nhìn tôi một cái nói:

- Cậu thực muốn nghe lời nói thật?

Tôi vô cùng khẳng định gật gật đầu.

Anh ta gật đầu, sau đó xoay người nói với Trần Hữu Tín:

- Ông giải thích cho nó đi, cháu sợ cháu nói chuyện thâm sâu quá, nó nghe không hiểu.

Trần Hữu Tín nói với tôi:

- Cháu bé, ông nội cháu rõ ràng biết trên người Vương Tuyết Mai có long mạch, vì sao ông ấy không tự lấy dùng, cháu biết không? đó là bởi vì ông ấy muốn để lại cho cháu! Đây cũng là lý do vì sao nhiều năm nay, không ai được xuống dưới giếng. cho dù xuống rồi, cũng không thể trở ra. Ngay cả bản thân Vương Tuyết Mai, xuống giếng rồi, cũng không ra được. vừa xuống được vừa lên được, ngoài Lạc Tiểu Dương cháu ra, không có người thứ hai. Đây mới là mục đích ông nội cháu để lại cái giếng Tỏa Long này. nếu không có cháu đưa con bé lên, cả đời này nó chớ có mong ra được bên ngoài, vì vậy, nếu là thứ ông nội cháu để lại cho cháu, cháu nghĩ xem, ông ấy sẽ để thi khí làm cháu bị thương sao?

Hình như đúng là như vậy, nhưng vấn đề là, bảo tôi lại gần cô ta làm cái gì? tôi không biết thợ thuật, cũng không biết giúp cô ấy siêu độ.

Trần Hữu Tín nói:

- Ngốc! đã nói con bé là ông nội để lại cho cháu rồi, cháu tới gần nó, đương nhiên sẽ hấp thụ được long mạch trên người nó lên người mình!

Tôi nghe xong thì chấn động, nói:

- Cái này sao có thể được? Đó là thứ của cô ta, cháu làm như vậy khác gì bọn đầu trộm đuôi cướp? cháu mặc kệ!

Trần Hữu Tín nói:

- Cháu đã mang con bé ra ngoài, khí tức của con bé bay đi, thợ cạo đầu khắp thiên hạ đều cảm ứng được, nếu cháu không làm, chẳng lẽ cháu muốn để con bé phải chui trở lại trong giếng? vừa rồi cháu cũng xuống dưới đó rồi, bên trong khủng khiếp thế nào cháu hiểu rồi đấy, thôi tôi chẳng nói nhiều nữa, tự cháu suy nghĩ đi.

Tôi ngồi bệt dưới ngưỡng cửa, trong lòng rất rối rắm. Tôi không biết lúc trước ông nội đã suy nghĩ thế nào, tôi chẳng qua chỉ muốn sống một cuộc đời bình bình thường thường tôi. tôi lấy long mạch trên người Vương Tuyết Mai làm gì? lẽ nào còn học theo Chu Nguyên Chương đi giành chính quyền? Nói thật, tôi không có dã tâm đó, tôi cũng không có dũng khí đó!

Suy nghĩ một lúc xong, tôi thử thăm dò:

- Không thì, để thợ nhân khác lấy đi khí vận trên người cô ta nhé?

Trương mù nói:

- Tông môn nhà cậu! nếu như người khác có thể đối đãi với cô ta như chúng ta, tôi còn ước gì để những người khác cướp đi long mạch trên người cô ta. Vấn đề là cô ta trời sinh có long mạch, nếu không hút hết trong một lần, sẽ sinh sôi không thôi, cái này giống như là một kho châu báu lấy mãi không hết, nếu rơi vào trong tay thợ nhân khác, cô ta có được sống yên ổn không?

Trương mù vừa nói xong, tôi liền đưa mắt nhìn Vương Tuyết Mai trong sân, thân thể cô ta đột nhiên động đậy, cô ta ngọ ngoạy ngồi dậy, sau đó xoay người quỳ xuống, hướng về phía tôi, cúi rạp đầu trên đất, quỳ gối không dậy!

Nhìn thấy thân ảnh của cô ta, lại nghĩ tới suốt hơn hai mươi năm qua phải đau khổ ngâm mình dưới giếng, trong lòng bỗng vô cùng thương cảm, tôi thở hắt ra một hơi, hỏi Trương mù:

- Tôi phải làm thế nào?

Trương mù nói:

- Rất đơn giản, nãy cậu làm gì với Lăng Giáng, thì lát nữa làm lại hệt như vậy, nói toạc ra thì là, đi tới, hôn cô ta.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất