Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 374 Mộ của Tiểu Dương

Trương mù híp mắt nhìn tôi một lúc lâu, sau đó nói:

- Thằng ngốc, muốn thông minh lại không thông minh, muốn tình trường cũng chẳng có tình trường, cậu có cái gì để tôi phải sắp xếp tính kế với cậu? cậu có biết, lời này của cậu rất dễ bị ăn đòn?

Tôi nói:

- Tôi biết, nhưng không che giấu nổi chuyện anh tính kế với tôi là thật.

Anh ta nói:

- Vậy cậu thử nói cái sự thật ra xem nào, nếu không thuyết phục được ông, ông một dao chém chết cậu!

Tôi nói:

- Anh đã sớm biết trong người tôi có dục hỏa Lưu Tang Y lưu lại đúng không?

Trương mù nói:

- Nếu tôi nói không đúng thì sao?

Tôi lắc đầu nói:

- Vậy cũng vô dụng, vừa rồi tôi bảo anh nhìn xem dục hỏa trên người tôi đã hết chưa, anh rất chắc chắn nói hết rồi. điều này chứng mình anh nhìn được ra trên người tôi có dục hỏa hay không. nếu anh đã biết, vậy vì sao ngay từ đầu không dập tắt dục hỏa này đi?

Trương mù nói:

- Nếu tôi nói tôi không biết thì sao?

Tôi nói:

- Tôi biết anh sẽ nói anh không biết, nhưng anh đừng quên, anh từng trúng phải "chơi với lửa có ngày chết cháy" của Lưu Tang Y. nhưng rất nhanh đã khôi phục lý trí, điều này chứng minh anh có thể đối phó thợ thuật này. có thể chính là ‘lấy nước dập lửa’ anh từng dùng, cụ thể là gì tôi không biết. nhưng có thể chắc chắn, anh biết dập lửa. cho nên, anh nhìn được ra trong người tôi có dục hỏa, nhưng không dập, cái này chứng minh anh đang cố ý, Trương mù, anh còn lời nào biện bạch nữa không?

Trương mù nói:

- Động cơ đâu, nói như cậu, vậy động cơ của tôi là gì?

Tôi có chút ngượng ngùng, nhưng cuối cùng vẫn nói ra:

- Để tôi lên giường với Lăng Giáng.

Trương mù bật cười, còn rút con miệt dao chuyên dụng của anh ta ra, dùng ngón cái và ngón trỏ xem thử độ bén của lưỡi dao. Ý tứ của động tác này rất rõ ràng, tôi chưa thuyết phục được anh ta, anh ta chuẩn bị cầm miệt dao chém tôi, anh ta nói:

- Cậu cảm thấy động cơ này rất trọn vẹn?

Tôi nói:

- Anh từng nói với tôi, bài trừ tất cả những khả năng không thể, vậy cái còn lại, dù có vô lý đến đâu, cũng chính là chân tướng. tuy rằng tôi chẳng biết vì sao anh phải sắp xếp cho tôi và Lăng Giáng chung chăn chung gối,nhưng tôi biết, tất cả chắc chắn không phải là trùng hợp, mà là do anh sắp đặt!

Trương mù nói:

- Vẫn là vấn đề cũ, cậu cho rằng lý do của động cơ này là gì?

Tôi nói:

- Đêm qua, xử lý xong chuyện Vương Tuyết Mai. Anh cố tình sang ngủ chung phòng với tiền bối Trần Hữu Tín, nhốt tôi bên ngoài, chính là vì để tôi có cơ hội được ở riêng với Lăng Giáng. Hơn nữa trước lúc vào nhà, còn ám chỉ tôi cùng Lăng Giáng lên giường đánh nhau. Nếu nói không phải do anh sắp đặt, đánh chết tôi cũng không tin.

Lúc nói, tôi liếc nhìn ra sân, thân thể Vương Tuyết Mai đã biến mất, không biết có phải hai người Trương mù đã dậy từ sáng sớm mang đi đâu xử lý rồi không. theo lý mà nói, Vương Tuyết Mai thực ra không được coi là người âm, ngược lại, vẫn có thể là một người sống. nhưng nếu nói cô ta là người sống, thì lại gượng gạo quá.

Trương mù nghe xong, nói:

- Lý do rất đầy đủ, nhưng thằng ngốc, cậu có biết thế nào được gọi là động cơ không? trong tâm lý học thường cho rằng là khởi đầu, phương hướng, cường độ cùng tính liên tục của hành vi. Nói đơn giản một chút, chính là tôi có thể chiếm được ưu đãi gì thông qua hành vi đó? gái thì cậu chén, sướng cũng cậu hưởng, sướng xong lại chạy tới nói rằng những chuyện này đều do một tay tôi sắp đặt. cái tông môn cả lò cả lũ nhà cậu, ưu đãi cậu đều chiếm hết, còn người bị bêu xấu thanh danh lại là tôi, trên đời này nào có loại chuyện tốt như thế hở????

Tôi nói:

- Tôi vẫn chưa nói xong, đây chỉ là động cơ bên ngoài, anh vẫn còn một động cơ khác.

Trương mù nheo mắt nói:

- Động cơ gì?

Tôi nói:

- Cụ thể là gì tôi không biết, nhưng tôi biết, anh muốn đạt được lợi ích, thì một điều kiện trong đó phải là tôi và Lăng Giáng ân ái với nhau. Ân ái xong, mới có thể kích hoạt điều kiện nào đó, rồi mới có thể đạt được lợi ích này.

Trương mù nghe xong, lắc lắc đầu.

Tôi nói:

- Làm sao vậy, chẳng lẽ tôi phân tích sai?

Anh ta nói:

- Về cơ bản cũng không sai, nhưng có một điểm sai rồi.

Tôi hỏi, điểm nào?

Anh ta nói:

- Tất cả mọi chuyện, không phải tôi sắp đặt, là vợ cậu yêu cầu, tôi chẳng qua chỉ nghe theo lời cô ta không dập tắt dục hỏa trong người cậu đi thôi, với lại, tôi không giúp cậu dập tắt cũng còn một nguyên nhân khác.

Nghe Trương mù nói vậy, tôi càng khó hiểu hơn, tất cả đều là yêu cầu của Lăng Giáng? Tôi biết tôi cũng rất có sức hấp dẫn với vài kiểu con gái. Nhưng tôi ngàn vạn lần không ngờ tới, chẳng lẽ tôi có sức hấp dẫn lớn với một người con gái như Lăng Giáng như vậy sao? thế cho nên cô ấy mới không từ mọi thủ đoạn để chiếm được cơ thể tôi?

Không có khả năng, người như Lăng Giáng, vô cùng lý trí, cô ấy tuyệt đối không làm ra loại chuyện này, cô ấy làm vậy, nhất định là có lý do khác.

Tôi hỏi Trương mù:

- Vì sao cô ấy phải làm vậy?

Trương mù nói:

- Cái này cậu cũng hỏi tôi, cậu đi mà hỏi vợ mình ấy!

Tôi nói:

- Chắc chắn anh biết, bằng không với tính cách cao ngạo của anh, sao có thể đồng ý giúp cô ấy?

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu nhìn thấy tôi cao ngạo bao giờ? Từ nhỏ đến lớn, tôi đều khiêm tốn thật thà, làm người đơn giản, làm việc hiệu suất. mà còn biết tiếp thu ý kiến của người khác nữa!

Xem ra Trương mù không muốn nói cho tôi biết sự thật, tôi chỉ đành đổi cách hỏi khác:

- Vừa rồi anh bảo không muốn giúp tôi dập lửa còn có một nguyên nhân khác, là cái gì?

Trương mù nói:

- Vợ cậu nhất định từng nói rồi, nhân khí trên người cậu quá ít, cho nên dù cậu có không quay đầu lại, lửa minh hỏa trên vai cũng tự nhỏ đi. Nhưng nếu trong cơ thể có dục hỏa, thì ba ngọn lửa trên người không dễ bị tắt.

Nghe anh ta vừa nói vậy, hình như đúng thế. trước kia Lăng Giáng từng nói quỷ khí trên người tôi quá nặng, phải tiếp xúc với nhiều người.

Tôi quay đầu liếc nhìn, không biết vì sao Lăng Giáng phải làm như vậy, nhưng tôi biết, Trương mù nhất định biết tình hình cụ thể, hay người bọn họ đang liên thủ giấu tôi chuyện gì đó. nhưng chuyện này cũng chẳng phải hôm nay mới xảy ra. Ngày trước cũng có rất nhiều chuyện bọn họ giấu tôi. cứ theo lời Trương mù nói vậy, phải dựa vào chính tôi đi nhìn.

Mới vừa ăn xong điểm tâm, Trần Hữu Tín đã quay về từ bên ngoài, sắc mặt ông ấy vội vàng hấp tấp, nói với chúng tôi:

- Mau đi theo tôi.

Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, cùng Trương mù và Lăng Giáng chạy theo sau.

Trần Hữu Tín đi rất nhanh, gần như là chạy chậm, chúng tôi đi xuyên qua thôn trại, lại đi qua một cây cầu, chạy một đoạn trên một con đường nhỏ. Phát hiện trước mắt lại xuất hiện một thôn trại, lúc này mới hiểu, ngoài kia là ngoại trại, còn trong này mới chính xác là thành Lão Ty. Lần trước tôi tới, chỉ di chuyển bên ngoài, căn bản không biết vẫn còn một nơi thế này.

Trước mắt chúng tôi xuất hiện một sườn núi nhỏ, sườn núi không cao lắm, nhưng rất khác biệt. Trần Hữu Tín không nói gì cả. nhấc chân đi lên trên, chúng tôi đi theo được một lúc, tôi đột nhiên có cảm giác rất quen thuộc, vì thế dừng lại, xoay người nhìn xung quanh, cảnh tượng trước mắt khiến tôi kinh ngạc nhảy dựng lên! Trên sườn núi nhỏ có kết cấu ‘tam túng ngũ hoành’ , giống hệt cảnh tượng tôi nhìn thấy trong mơ.

Tôi không rõ cái này có nghĩa là gì, vội vàng chạy tiếp, khi bò tới mặt đất bằng phẳng thứ năm. Tôi nhìn thấy Vương Tuyết Mai quỳ gối nơi đó. quần áo có vết bị thứ gì đó cào xé, nhìn rất xộc xệch.

Tôi nghĩ đây là nơi Trần Hữu Tín muốn dẫn chúng tôi đến nhưng Trần Hữu Tín lại chỉ để Lăng Giáng ở lại, sau đó vòng qua người Vương Tuyết Mai. Đi xuống sườn núi phía đối diện, lúc gần đi, Lăng Giáng dặn tôi một câu phải cẩn thận chút. Tôi gật đầu, đuổi theo Trương mù, Trương mù vừa đi vừa nói:

- Chuyện này hơi kì lạ, cậu cẩn thận chút.

Xuống khỏi sườn núi này, lại lên một sườn núi khác, lần này, Trần Hữu Tín dẫn chúng tôi đi lên trên khoảng nửa tiếng, khi ông ấy dừng lại, tôi biết, đã đến nơi rồi.

Ở trước mặt chúng tôi, có một bụi gai lớn, lộn xộn. Trương mù cầm miệt dao tiến lên, mở đường cho chúng tôi, xuyên qua bụi gai không ngờ là một chỗ đất phẳng hình tròn rất lớn, trên mặt phẳng, từ trái qua phải, toàn bộ đều là những đống đất lớn nhỏ không đồng nhất, nhưng lại rất có quy luật, bên phải nhỏ, bên trái lớn, tôi đếm, không nhiều không ít, tổng cộng hai mươi bốn đống.

Trần Hữu Tín nói;

- Mấu chốt ở bên kia.

Nói xong, ông ấy đi vòng qua đống đất đầu tiên.

Tôi đi theo sau, nhưng chỉ liếc nhìn qua, đã thiếu chút nữa ngất xỉu.

Hai mươi bốn đống đất, tất cả đều là mộ phần, hơn nữa trước mộ phần, còn dựng một tấm ván gỗ làm bia. Bên trên chỉ khắc những chữ Hán giống hệt nhau: “mộ của cháu trai bất hiếu Lạc Tiểu Dương.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất