Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 375 Thổ Ty vương mộ

Hai mươi tư đống đất nhỏ. Trước mỗi đống đất, đều là bia mộ khắc tên tôi, điều này có nghĩa là gì, dù tôi có ngốc, cũng biết hàm ý trong đó.

Thời điểm nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tôi chỉ cảm thấy đất trời đang xoay chuyển, trong đầu hoàn toàn trống rỗng!

Nếu là lúc trước, tôi có thể cho rằng đây là trò đùa ác ý của ai đó. nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu tôi còn cho rằng như thế. vậy tôi đúng là thằng đần.

Năm nay tôi 25 tuổi. nơi này có hai mươi tư ngôi mộ ---- hiện tại cuối cùng cũng hiểu vì sao bà lão người giấy lại cầm dao khắc chữ ‘Lạc Tiểu Dương chết ở thành Lão Ty’ lên cửa. hiện tại nghĩ lại, liệu có phải đúng là nó đang nhắc nhở tôi đừng đến thành Lão Ty, nếu không, tôi sẽ chết ở nơi này? sau đó biến thành ngôi mộ thứ hai mươi năm?

Trương mù không để ý tôi, anh ta tự đi vòng quanh những đống đất nhỏ một vòng, sau đó mới dừng lại trước mặt tôi, cau mày hỏi:

- Thằng ngốc, cậu có nhìn ra cái gì không?

Tôi lắc đầu một cách cứng ngắc, trong đầu rối như tơ vò, hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.

Anh ta nói:

- Bác Mao từng nói, tất cả mọi chuyện bạn đều phải điều tra, thì bạn mới có quyền lên tiếng. cậu đứng ở đây nhìn, cái rắm cũng không nhìn ra. Cậu đi một vòng, sẽ biết vấn đề nằm ở đâu.

Tôi chẳng còn hơi đâu mà suy nghĩ, chỉ máy móc nghe theo lời Trương mù. Đi một vòng quanh nơi tôi đứng, nhưng, ngoài việc những đống đất này to nhỏ không giống nhau ra, cũng chẳng có gì kỳ lạ. tôi không biết Trương mù phát hiện ra chỗ nào không đúng.

Lúc xoay người, Trần Hữu Tín vẫn đang đảo quanh những đống đất nhỏ, nhưng đi có vẻ chậm, cứ cách một khoảng thời gian lại dừng lại trước một phần mộ đứng rất lâu, tôi đã đi được một vòng, nhưng Trần Hữu Tín vẫn chậm rãi bước đi. Trương mù hỏi tôi:

- Nhìn ra cái gì chưa?

Tôi vẫn lắc đầu.

Trương mù nói:

- Cũng khó trách, nếu tôi nhìn thấy nhiều mộ của bản thân thế này, tôi cũng không phát hiện ra được cái gì.

Nói đến đây, anh ta ngừng lại một chút, nói:

- Thằng ngốc, tôi hỏi cậu, cậu cảm thấy là ai đào những ngôi mộ này cho cậu?

Tôi nói:

- Không phải rất rõ ràng rồi sao? trên mộ viết rất rõ, cháu trai bất hiếu, tôi chỉ có một mình ông nội, ngoài ông ra, còn ai vào đây gọi tôi là thằng cháu bất hiếu?

Trương mù cười khà khà nói:

- Cho nên, làm người nhất định phải hẳn hoi, không được qua loa, cậu nhìn cho kĩ, mười hai bia mộ phía trước và mười hai bia mộ phía sau có chỗ nào khác nhau?

Vì thế tôi lại đi thêm một vòng nữa, sau đó dừng lại ở giữ bia mộ thứ 12 và 13. Nhìn trái nhìn phải đối chiếu với nhau,, tôi ngay lập tức phát hiện ra điểm bất đồng. chữ thứ hai trên bia mộ thứ 12 là ‘tiếu’ , mà chữ trên bia mộ thứ 13 lại là ‘hiếu’.

( tiếu – hiếu : hiện tượng đồng âm khác nghĩa khác chữ trong tiếng Trung.)

Vừa nãy tôi chỉ tập trung nhìn lên phần mộ, lại bỏ qua bia mộ ---- đây là tâm lý trốn trách điển hình, cho nên sẽ không để ý chữ trên các bia mộ trước sau không giống nhau.

Trương mù nói:

- Cậu học Quốc Văn, hẳn là hiểu hai chữ này khác nhau chỗ nào?

Tôi gật đầu. ‘bất tiếu tử’ chủ yếu là nói con cháu hoặc vãn bối không thể tiếp tục kế thừa sự nghiệp của tổ tiên, không tiền đồ, phẩm hạnh kém. Mà ‘bất hiếu tử’ , lại là nói con cháu bất hiếu với cha mẹ và trưởng bối, có hành vi ngỗ nghịch không làm theo ý nguyện của cha mẹ. hai chữ biểu đạt hai ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, nhưng hiện tại lại có rất nhiều người hiểu nhầm. tưởng hai chữ đều mang một ý nghĩa chung. Nếu không có Trương mù nhắc nhở, tôi nhất định cũng cho rằng đó là sơ sót của người khắc bia mộ.

Nhưng, trước sau phân biệt rõ ràng, thấy thế nào cũng không giống sơ ý. Vậy thì giải thích chỉ có một!

Trương mù gật đầu nói:

- Mười hai bia mộ phía trước là do một người khắc, còn mười hai bia mộ phía sau là một người khác khắc. người có thể gọi cậu là ‘thằng cháu bất hiếu’ cũng chỉ có ông nội cậu, nhưng cậu đừng quên, cậu vẫn còn bà nội! nếu tôi đoán không sai, mười hai ngôi mộ phía trước, là bút tích của bà nội cậu, còn mười hai ngôi mộ phía sau, chính là bút tích của ông nội cậu.

Nghe phân tích của Trương mù, tôi cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn, bà nội tôi không phải đã chết từ rất sớm sao? vì sao lại đến đây khắc bia mộ cho tôi?

Dựa theo cách nói của bố tôi, năm đó bố mới khoảng mười tuổi, bà nội đã qua đời rồi, cho nên chẳng có ấn tượng gì về bà nội. thời điểm đó bố tôi còn chưa trưởng thành kết hôn, làm sao mà có tôi? cho dù tên tôi đã được ông bà nội đặt sẵn, nhưng bà nội cũng không đến mức phải làm luôn mộ phần cho đứa cháu còn chưa sinh ra chứ? Cái này không phải là mong cho tôi chết sớm sao?

Hay là nói, ngay từ lúc bố tôi còn nhỏ, ông bà nội đã đoán được ra, tôi sẽ chết sớm?

Tôi cảm thấy điều này là rất có thể, năm đó chẳng phải ông nội còn tính được ra thời điểm nào tôi sẽ đến thôn Trương gia đó sao? mà lúc đó, tôi còn chưa sinh ra!

Nhưng nếu là vậy, thì số mệnh của tôi không phải được sắp đặt từ lúc sinh ra, mà là từ lúc bố tôi vẫn còn là một đứa trẻ, vận mệnh của tôi đã được an bài xong. Tưởng tượng đến đây, toàn thân tôi túa ra một tầng mồ hôi lạnh, cái này thật quá khủng khiếp! ông bà nội rốt cuộc là hai con người như thế nào? Bọn họ vì sao phải chuẩn bị hai mươi tư ngôi mộ cho tôi? chẳng lẽ là chờ cho tới khi tôi chết, chặt tôi thành hai mươi tư khúc, mỗi khúc chôn vào một ngôi mộ?

Đúng lúc này, Trần Hữu Tín gọi Trương mù một tiếng, tôi và Trương mù nhanh nhẹn chạy tới, chỉ thấy Trần Hữu Tín chỉ vào một ngôi mộ lớn nhất nói:

- Ngôi mộ này có vấn đề.

Tôi nhìn nhìn, làm gì có vấn đề. Nhưng Trương mù sau khi híp mắt ngắm nghía một hồi lâu, cũng gật gật đầu nói:

- Cái tông môn nhà nó, quả nhiên có vấn đề.

Tôi hỏi, có vấn đề ở chỗ nào?

Trương mù nói:

- Ngôi mộ này trống!

Tôi nói:

- Cái gì vậy ba? Tôi vẫn còn ở đây, những ngôi mộ này đương nhiên trống không? --- từ từ, ý anh là…..?

Tôi gần như đã không còn dám nói tiếp nữa, nhưng đầu của Trương mù vẫn không kiềm được mà gật gật.

Cái gật đầu của anh ta giống như sấm sét giữa trời quang, rơi ngay trúng đầu tôi, khiến tôi thương tích đầy mình --- ý của anh ta là, trong hai mươi ba ngôi mộ phía trước, đều chôn một cỗ thi thể! hơn nữa, nhìn vẻ mặt này của Trương mù, rất có thể đều là cùng một người --- Lạc Tiểu Dương! bản thân tôi!

Trương mù nói với Trần Hữu Tín:

- Nếu muốn biết chân tướng, chỉ có một biện pháp.

Trần Hữu Tín liếc nhìn Trương mù, sau đó hai người cùng nhau gật đầu nói:

- Đào mộ!

Sau khi hai người hạ quyết định, xoay người đi về phía thành Lão Ty, xem chừng là muốn về nhà lấy đồ chuẩn bị đào mộ. một mình tôi không dám đứng ở nơi này, đành phải đi theo gót chân bọn họ.

Xuống sườn núi lại lên sườn núi, đợi tới khi lên tới đỉnh dốc núi, Trương mù đột nhiên dừng lại không đi nữa, tôi hỏi anh ta làm sao vậy, anh ta chỉ vào bãi đất trống phía trước nói:

- Vương Tuyết Mai biến mất rồi.

Lúc này tôi mới ý thức được, Lăng Giáng cũng biết mất, tôi sốt ruột hỏi:

- Người đâu?

Trương mù nhíu nhíu mày, nói:

- Trần Hữu Tín, ông quen thuộc với địa hình nơi này, ông đi quanh đây tìm một chút, cháu về nhà ông xem sao.

Nói xong lời này, Trương mù vội vàng chạy như bay xuống dưới sườn núi, tôi theo sát. Nhưng tốc độ của Trương mù, quả thực quá nhanh, theo tôi thấy, hai chân còn chưa đứng vững, người đã nhảy xuống dưới, lúc tôi còn ở giữa sườn núi, Trương mù đã biến mất vào một góc, đợi tới khi tôi thở hổn hển xuống đến chân núi, Trương mù lại xuất hiện từ góc đó, vừa chạy vừa nói:

- Bên này không có, mau lên núi.

Tôi nhìn thấy rõ, trên lưng Trương mù đang đeo một cái túi, nhưng dù là vậy, lúc lên trên núi vẫn chạy nhanh hơn tôi, đợi tới khi chúng tôi lên đến đỉnh núi, Trần Hữu Tín vẫn đang lo lắng đi đi lại lại, trong tay ông ấy cầm một bông hoa giấy nói:

- Đây là thứ con bé kia để lại.

Tôi hỏi:

- Tìm thấy ở đâu?

Trần Hữu Tín không nói gì, bước nhanh lên phía trước dẫn đường.

Tôi và Trương mù đi theo ông ấy từ bên trái sườn núi, đi xuống thêm ‘hai hoành’. đến hoành thứ ba. Cũng chính là chỗ bằng phẳng thứ ba, ông ấy chỉ một sơn động tối đen như mực cách đó không xa nói:

- Tìm thấy ở cửa hang động đó.

Tôi nói:

- Vậy còn chờ cái gì? nhanh đi vào!

Nói xong, tôi bước lên trước, lại bị Trương mù giơ tay giữ chặt, lúc này mới thấy sắc mặt khó xử của Trần Hữu Tín.

Trương mù hỏi Trần Hữu Tín:

- Đây có phải Thổ Ty Vương Mộ không?

Trần Hữu Tín không nói gì, chỉ gật gật đầu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất