Tôi biết Trương mù đang nói chuyện thi thể Trần tiên sinh nổi trên ao cá. Lúc đó nếu tôi không cơ trí, phá bỏ được tác dụng mê hoặc của cá Quy Khư. Thì có lẽ tôi đã bị cá Quy Khư ăn mất rồi.
Nhưng, hiện tại sao tôi có thể chắc chắn thân ảnh màu trắng kia chính là cá Quy Khư mà không phải Lăng Giáng chứ? Ngộ nhỡ đúng là Lăng Giáng, chậm trễ lâu như vậy, liệu có bỏ lỡ thời cơ thuận lợi cứu viện nhất không?
Trương mù nói:
- Đó có phải Lăng Giáng hay không, thử xem không phải biết rồi sao?
Nói xong lời này, Trương mù gật gật đầu với Trần Hữu Tín, Trần Hữu Tín hiểu ý, một tay nhấc đèn dầu, một tay móc ra một đồng tiền, chuyển động qua các ngón tay, động tác giống hệt lúc Trần tiên sinh đánh lũ mèo đen. Chẳng qua, động tác của Trần Hữu Tín nhanh nhẹn thành thạo hơn chút. Nhìn rất mát nhãn!
Chỉ thấy cổ tay Trần Hữu Tín run lên, đồng tiền kẹp giữa ngón tay tức khắc bắn về phía bóng trắng trên mặt nước. lờ mờ, tôi thậm chí còn nghe thấy một âm thanh như tiếng gió, về sau tôi mới biết, cái đó gọi là ‘tố thế’. chỉ khi nào lực đạo cổ tay đủ lớn, mới tạo được ra ‘tố thế’. không thể không thừa nhận, gừng càng già càng cay. Trần tiên sinh dù có thế nào cũng không có luồng khí thế này. Tuy rằng uy lực không nhỏ. Nhưng cứ cảm thấy có chỗ kém hơn.
Đồng tiền sau khi bắn ra, rất nhanh đã có một tiếng ‘phốc’ vang lên, đó là tiếng tiền đồng va vào da thịt. sau đó, cái bóng trắng trôi nổi trên mặt nước bỗng biến mất. nhưng chẳng bao lâu sau, vẫn ở vị trí cũ, lại hiện lên một bóng người, mà lần này, không phải màu trắng, mà là màu xám. Tôi cúi đầu nhìn, quần áo trên người tôi chính là màu xám. Có lẽ cá Quy Khư lại cải trang thành thi thể của tôi.
Có điều đủ để chứng minh, Lăng Giáng từng đến nơi này, nhưng, cô ấy đâu rồi?
Trương mù nói:
- Nhìn xung quanh xem, nếu qua sông rồi thì hơi phiền toái.
Lúc nói, hai tay Trương mù vẫn duy trì tư thế ngón cái chạm nhau, mặc dù dừng lại không đi, cũng chưa từng tách ra. Nói xong, anh ta xoay người đi dọc theo bờ sông, Trần Hữu Tín cũng rất ăn ý đi về hướng ngược lại.
Tôi đi theo Trương mù, chưa được bao xa, Trương mù dừng lại bất động, tôi phi lên nhìn, phát hiện có một đóa hoa giấy, nhất định là Lăng Giáng lưu lại.
Phương hướng không sai!
Sau khi nắm được điểm này, tốc độ của Trương mù rõ ràng nhanh hơn rất nhiều, nhưng đi một đoạn rất xa, chúng tôi không còn nhìn thấy hoa giấy nữa. nhưng tôi lại đá trúng thứ gì. tròn lung lủng lăn một đoạn, Trương mù nghe thấy âm thanh liền dừng lại, hai tay nhấc đèn dầu tìm một vòng dưới đất, thế mới biết, đó là một cái mai rùa lật ngược.
Tứ chi và đầu đều trống không, hẳn chỉ là một cái mai rỗng.
Tôi liếc nhìn Trương mù, lông mày anh ta nhíu chặt, mặc dù có đèn dầu, nhưng vẫn nhìn được ra sắc mặt anh ta không tốt lắm. u ám như có thể dọa chết người.
Tôi hỏi Trương mù:
- Sao vậy?
Trương mù không trả lời, mà hỏi ngược lại tôi:
- Lúc cậu đá vào mai rùa, mặt trên hay mặt dưới hướng lên trên?
Tôi nói:
- Nếu tôi nhìn thấy, tôi đã chẳng đá vào nó.
Trương mù gật đầu:
- Tôi cũng chỉ thử may mắn thôi, không trông đợi cậu nhìn thấy rõ.
Tôi nói, nhìn rõ hay không thì có liên quan gì?
Anh ta nói:
- Hiện tại chưa nói rõ được, nhưng tôi biết vì sao Lăng Giáng lại đuổi vào trong xa như vậy rồi.
Tôi hỏi:
- Nghĩa là sao?
Trương mù nói:
- Cậu nghĩ xem, nếu là cậu đuổi theo vào, cho dù phải đuổi theo Vương Tuyết Mai, cậu có đuổi theo xa như vậy không?
Tôi nghĩ ngợi nói:
- Tôi không có lá gan đó, nhất định chỉ đuổi đến cửa hang là không dám vào trong rồi, nhiều nhất cũng chỉ vào trong hang khoảng mười mét, tôi sẽ đứng ở cửa hang chờ mọi người.
Trương mù nói:
- Cái tông môn nhà cậu, đúng thế, một thằng ngốc như cậu còn hiểu được đạo lý nào, huống chi, còn là người thông minh như vợ cậu. cho nên, cô ta đuổi vào trong nhất định là có nguyên nhân, cụ thể hiện tại tôi không dám nói bừa. nhưng chắc chắn có liên quan đến con rùa mà cậu vừa đá.
Tôi nói:
- Vậy phải làm sao đây? Có cần xếp con rùa kia lại không?
Trương mù nói:
- Không cần, hiện tại chưa xảy ra chuyện gì, tạm thời đừng lộn xộn, đây là Thổ Ty Vương Mộ, nhưng chúng ta đã đi đến tận đây rồi, cũng chưa có chuyện gì. dùng mông nghĩ cũng biết, nhất định không bình thường.
Tôi và Trương mù lại đi thêm một đoạn, lúc này hai người chúng tôi đi rất cẩn thận, sợ lại đá phải thứ không nên đá. Nhưng rất nhanh, tôi và Trương mù phát hiện. căn bản không thể tránh, bởi vì càng đi lên trước, trên đất lại có càng nhiều xác rùa --- lúc đầu còn có chỗ đặt chân, nhưng đi tiếp, ngay cả chỗ đứng cũng chẳng còn.
Thấy như vậy, Trương mù nói:
- Cái tông môn nhà nó, ngôi mộ này là ngôi mộ kỳ quái nhất ông từng gặp. thằng ngốc, tôi hỏi cậu, cậu có biết vì sao lúc xây mộ, phải rải một tầng vôi và cát phía dưới không?
Tôi nói:
- Để đảm bảo phần mộ luôn khô ráo, như vậy quan tài không dễ bị ẩm mốc mục nát, có tác dụng bảo vệ di hài của người chết.
Trương mù gật đầu, vừa dùng chân đá văng một xác con rùa trước mặt đi, vừa nói:
- Cho nên, cậu từng nhìn thấy trong âm trạch nào có nước chưa?
Tôi nói:
- Chưa thấy qua. Không chỉ có chưa thấy qua, nghe cũng chưa nghe qua.
Trương mù nói:
- Hay lắm, ông đây cũng chưa thấy qua, cũng chưa từng nghe qua! Tông môn nhà nó, Thổ Ty Vương Mộ này rốt cuộc có bố cục gì. tôi trong chốc lát chưa nhìn thấu. một con sông lớn đến vậy, chẳng lẽ hắn không sợ sẽ khiến quan tài mình ẩm mốc mà mục nát?
Vấn đề này của Trương mù tôi cũng đã nghĩ qua, những phần mộ mà tôi biết trong những ghi chép lịch sử từng đọc, thật đúng là chưa thấy có sông bên trong hầm mộ. mặc dù là hoàng lăng, nếu lúc xây địa cung mà gặp phải mạch nước ngầm, cũng sẽ hút cạn nước, nếu không hút được hết, phải lập tức dâng tấu lên để đổi nơi khác. Tôi nhớ, trong lịch sử cũng có ghi chép một đám dân chúng vô tội bởi vì gặp phải mạch nước ngầm, mà bị hoàng đế tức giận chôn sống.
Đang nghĩ ngợi, tôi đột nhiên nghe thấy phía trước truyền đến âm thanh ‘xoạt xoạt xoạt’.
Có người đến!
Tôi lập tức đề cao phòng bị, nhưng Trương mù giống như chẳng nghe thấy gì. tiếp tục bước đi, tôi nhỏ giọng nhắc nhở Trương mù:
- Phía trước hình như có người đến.
Anh ta hung hăng đá một cái xác rùa ra xa, nói;
- Cậu bị điên gì đó? là Trần Hữu Tín!
Tôi nói:
- Không đúng, chúng ta vẫn luôn men theo bờ sông đi xuống phía hạ lưu, phương hướng hoàn toàn ngược lại với Trần Hữu Tín, vì sao có thể gặp lại ông ấy cơ chứ?
Lúc này, người phía đối diện đã tới gần, trong tay cũng cầm một ngọn đèn dầu, nhìn kĩ, quả thật đúng là Trần Hữu Tín.
Trương mù không trả lời tôi, nhưng Trần Hữu Tín lại lên tiếng:
- Đây không phải mạch nước ngầm, đây là ‘sông hộ thành’! có hình tròn.
Nghe nói như thế, tôi mới hiểu ra, nhưng vấn đề của Trương mù thì lại càng thêm bén nhọn . lịch sử các triều đại mấy ngàn năm, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua xây một con sông hộ thành trong âm trạch. Với lại người âm sợ nước, đào ra một con sông hộ thành, chẳng phải sẽ cản trở đường đi luân hồi sao? thôn Trương gia chính là minh chứng rõ nhất! ---- nơi này có bố cục sông hộ thành, giống hệt thôn Trương gia!
Nhưng Trương mù lại nói;
- Nếu ngay từ đầu Thổ Ty Vương đã không muốn đi luân hồi thì sao?
Tôi nói:
- Sao lại vậy, chẳng lẽ ông ấy không muốn sống lại làm người?
Trương mù nói:
- Đối với những người như bọn họ, vẫn còn rất nhiều thứ quan trọng hơn cả luân hồi --- Trần Hữu Tín, ông có nhìn được ra mai rùa này dùng để làm gì không?
Trần Hữu Tín nói:
- Chẳng lẽ cháu không nhìn ra?
Trương mù nói:
- Có một suy nghĩ, nhưng không dám chắc chắn.
Tôi thấy hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu, đồng thanh:
- Vương bát trở mình!
Bọn họ nói xong, tôi rõ ràng nhìn thấy sắc mặt bọn họ trở nên vô cùng khó coi, mặt Trương mù càng thêm u ám, mặt Trần Hữu Tín cũng tiền tụy đi nhiều.
Tôi hỏi, vương bát trở mình thì làm sao?
Trương mù nhìn tôi, cười khổ:
- Thằng ngốc, lần này rất có thể chúng ta không chỉ không cứu được Lăng Giáng, mà ngay cả ba chúng ta, cũng không ra được bên ngoài.