Tôi chưa từng thấy qua trên mặt Trương mù có biểu cảm này, ngày trước anh ta luôn tràn đầy tự tin, miệng cả ngày lèm bèm câu ‘cái tông môn nhà nó’. Nhưng lúc này đây, trên mặt anh ta lại lộ ra thần sắc thất vọng ---- không đúng, không chỉ có thất vọng. Quả thực chính là bất đắc dĩ đến tuyệt vọng. lần đầu tiên nhìn thấy cảm xúc đó trên mặt Trương mù, bất luận nhìn thế nào cũng không thấy giống cảm xúc thuộc về anh ta.
Tôi không tin nói:
- Trương mù, anh đừng nói giỡn, tôi nhát gan, đừng dọa tôi.
Trương mù hừ lạnh một tiếng nói:
- Tôi dọa cậu làm gì? chẳng lẽ còn tăng được thêm vài cân thịt?
Tôi nói:
- Vương bát trở mình rốt cuộc là cái gì? vì sao chúng ta không cứu được Lăng Giáng?
Trương mù bật cười nói:
- Thằng ngốc, xem ra cậu đối với Lăng Giáng không tồi, đã đến lúc này rồi, cậu còn nghĩ vì sao không thể cứu được Lăng Giáng. Chứ không hỏi vì sao chúng ta không thể ra ngoài.
Tôi chẳng thấy có gì đáng buồn cười, nói:
- Trương mù, đã là lúc nào rồi, anh còn không nghiêm túc một chút?
Trương mù dùng chân đá mai rùa dưới đất sang một bên, ném ba lô xuống đất, hai ngón cái không còn chạm vào nhau nữa. đèn dầu tùy tiện bỏ xuống dưới chân. Nói:
- Rốt cuộc như thế nào mới là nghiêm túc? Tôi nói chúng ta có thể cứu được Lăng Giáng mới là nghiêm túc ư? Tôi nói chúng ta có thể ra được bên ngoài cũng là nghiêm túc? Hừ, ngu đần! cậu không biết thế nào là vương bát trở mình à?
Tôi nói:
- Đây là một câu nói còn bỏ lửng, cả câu là, ‘vương bát trở mình, chổng bốn vó lên trời’ phải không? chẳng lẽ còn có ý nghĩa khác?
Tương mù nói:
- Đừng dùng kiến thức ở trường học để liên hệ với chuyện này, nếu cậu đã không tin lời tôi nói, cậu cứ cầm đèn dầu đi một vòng, cậu sẽ hiểu.
Không phải tôi không tin Trương mù, mà là trong khoảng thời gian ngắn chưa tiếp nhận nổi. nhưng nếu anh ta bảo tôi có thể tự mình đi một vòng, vậy tôi bèn nhấc đèn dầu lên, đi men theo bờ sông tiến lên phía trước, nếu đây là một vòng tròn, vậy có lẽ tôi vẫn có thể hội hợp với bọn họ.
Tôi nhấc đèn dầu đi được một lát, chưa đi được vài bước, đã phát hiện có chút không thích hợp . theo lý mà nói, con đường này Trần Hữu Tín mới vừa đi qua, dọc đường đi thể nào ông ấy cũng phải đá xác rùa sang một bên, trên đất chắc chắn còn lưu lại một vài dấu vết, nhưng tôi giơ đèn dầu nhìn một lúc, trên đất chỉ có đầy mai rùa, căn bản không có chút dấu vết nào giống như có người từng đi qua.
Xuất hiện tình huống này cũng chỉ có hai cách giải thích. hoặc là Trần Hữu Tín lúc nãy không đi qua lối này, hoặc là xác rùa bị Trần Hữu Tín đá đi, rất nhanh sau đã che mất dấu vết có người đi qua.
Vế trước không có khả năng, bởi vì tôi và Trương mù tận mắt nhìn thấy Trần Hữu Tín đi đến. nếu không phải ông ấy đi tới, chúng tôi không có cách nào hội hợp. vậy thì giải thích duy nhất cũng chỉ có vế hai. Nói cách khác, những cái mai rùa nhìn qua giống như đã chết, nhưng thực chất chúng nó lại biết di chuyển!
Chúng nó vẫn còn sống!
Vì để nghiệm chứng suy nghĩ của mình, tôi cố tình bước lên trước vài bước, sau đó xoay người lại, cầm đèn soi tình hình dưới đất, nhưng nằm ngoài suy đoán của tôi, trên mặt đất rõ ràng vẫn còn lưu lại dấu vết tôi đi qua.
Sao lại thế, vì sao lại thế này?
Tôi không hiểu, tiếp tục đi tiếp, không biết đã đi được bao xa, nhưng tôi cảm thấy có lẽ mình đã chuyển hướng, trong hoàn cảnh tối đen, theo lý mà nói, hẳn là không xác định được đã chuyển hướng. nhưng tôi quả thật cảm giác được, tôi xoay người không nhìn thấy đám người Trương mù chính là minh chứng trực quan nhất.
Nhìn không thấy bọn họ, tôi lập tức mất đi cảm giác an toàn, vì thế tôi chạy nhanh hơn, trong lòng thầm cầu nguyện đám người Trương mù hãy xuất hiện trước mặt mình.
Nhưng đi được không bao lâu, tôi đã hiểu, vì sao Trương mù nói chúng tôi không thể ra ngoài.
Lúc đầu còn tưởng mình đi chưa đúng, nhưng khi còn cách Trương mù chưa đến mười mét, tôi cuối cùng cũng hoàn toàn hết hy vọng .
Trương mù nói:
- Hiện tại cậu tin chưa?
Tôi gật đầu, nói:
- Đường dốc lên sườn núi kia không thấy đâu rồi, tôi đã đi một vòng, đều không nhìn thấy.
Nói cách khác, hiện tại chúng tôi muốn ra ngoài, hoàn toàn không có khả năng, mà muốn tìm Lăng Giáng, cũng chỉ có thể qua sông, nhưng. Bên trong huyệt động tối đen như mực, vì sao lại có một con sông. Đến bây giờ vẫn chưa có ai hiểu. cũng không biết sông này sâu bao nhiêu, trước lúc chưa lên xong kế hoạch, căn bản không ai dám xuống nước. chúng tôi như thế, có lẽ Lăng Giáng cũng vậy --- tôi hiện tại chỉ có thể cầu nguyện cô ấy đang trên bờ giống chúng tôi, cũng đang đi vòng quanh dòng sông, mà chưa từng qua sông.
Nghĩ đến đây, tôi nói chuyện tôi bước đi để lại dấu vết, nhưng Trần Hữu Tín lại không có cho bọn họ nghe. Trương mù cau mày, nhận lấy đèn dầu trong tay tôi, không nói hai lời đi lên phía trước, tôi và Trần Hữu Tín theo sau.
Trương mù không đi bao xa liền đứng lại, tôi đi lên vừa nhìn, kinh ngạc phát hiện, rõ ràng dấu vết vừa rồi vẫn còn kia, bây giờ quả nhiên lại không thấy đâu!
Nhìn thấy vậy, tôi bị dọa thót tim, hỏi Trương mù:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? cái đó liên quan gì với vương bát trở mình?
Trương mù thở dài một tiếng, lại đặt mông ngồi xuống đất, nhưng anh ta không trả lời tôi, mà hỏi lại tôi:
- Chữ ‘vương - 王’ và chữ ‘bát - 八’ hợp lại với nhau tạo thành chữ gì?
Tôi thử ghép hai chữ lại với nhau, cuối cùng tạo thành một chữ ‘thiên -兲’.
Trương mù nói:
- Đúng là chữ thiên, trên vương dưới bát đọc là thiên, thời cổ đại mang ý nghĩa là ‘trời’. hiện tại trời cũng bị đảo lộn lại rồi, cậu nói xem, chạy đi đâu để thoát chết?.
( chú thích: chữ ‘thiên - 兲’ thời cổ đại viết khác với chữ thiên - 天 hiện nay .)
Tôi nói:
- Không phải chỉ là vài con rùa thôi sao? chẳng lẽ còn gây ra được chuyện lớn?
Trương mù hừ lạnh nói:
- Thằng ngốc này, cậu còn nhớ lúc trước tôi làm thế nào phá giải ‘Địa Sát Hướng Nguyệt’ không? chẳng lẽ tôi thực sự đâm thủng mặt trăng trên trời? hình thức! mấu chốt nằm ở hình thức!
Lúc này, Trần Hữu Tín không biết từ lúc nào đã rút ra một tẩu thuốc đồng nói:
- Trương mù, cháu có thể chỉ biết vương bát trở mình sẽ xảy ra chuyện, lại không biết, thực ra không đơn giản như cháu nói, các cháu có biết nguyên văn câu nói ‘vương bát trở mình’ là gì không?
Tôi và Trương mù đều ngây mặt.
Trần Hữu Tín đáp:
- Vương bát trở mình, dưới càn trên khôn.
Tôi chỉ biết có trên càn dưới khôn, trước nay chưa từng nghe nói qua có dưới càn trên khôn. Cái này có nghĩa là gì? chẳng lẽ là kiểu đảo lộn càn khôn?
Đảo lộn càn khôn tôi biết, trước kia Trần tiên sinh từng dùng để xử lý thi thể Vương Thanh Tùng. Ông ấy còn nói, cơ thể con người chính là một ngũ hành càn khôn, chồng cây chuối trên quan tài có thể khiến thứ không sạch sẽ bên trong không thể ra ngoài. Nhưng, nếu cái này cũng được coi là dưới càn trên khôn, vậy có phải Trần tiên sinh đã dùng vô số lần rồi không?
Trương mù nói:
- Nói cậu ngốc, cậu ngốc thật, dưới càn trên khôn phải có điều kiện, điều kiện chính là vương bát trở mình – đợi đã, cái tông môn nhà nó, Trần Hữu Tín, ý ông là, sắp thay đổi triều đại!?
Tôi nghe đến đó, sau lưng lạnh toát, sợ hãi run rẩy nói:
- Trương mù, anh đừng nói bậy.
Trần Hữu Tín hít sâu một hơi thuốc, nhưng không nhả khói ra, mà là vừa nói vừa nhả:
- Cháu bé, đầu Trương mù đúng là chuyển động khá nhanh, nhưng thực ra cháu cũng đoán ra rồi, có điều cháu không tự tin bằng Trương mù thôi, trên thế giới này chỉ có trên càn dưới khôn, trời bên trên, đất bên dưới. đây là quy luật thiên đạo, cho tới bây giờ chưa từng có chuyện dưới là trời, trên là đất. nhưng hiện tại xuất hiện rồi, cái này không phải là sắp bị thay đổi thời đại, thì là cái gì?
Sắc mặt tôi không tin nổi, nhìn bọn họ chằm chằm, khiếp sợ tới mức nói không ra lời.
Trần Hữu Tín tiếp tục nói:
- Cháu bé, tôi hỏi cháu, bình thường rùa có thể sống được bao lâu.
Tôi nghĩ nghĩ, mới nói:
- Vạn năm vương bát muôn năm quy, chắc là có thể sống khoảng hơn một ngàn năm.
( vương bát và quy đều có nghĩa là rùa.)
Trần Hữu Tín nói:
- Vậy cũng tương đương như là ‘thiên tuế’ đúng không? cháu nghĩ xem, trong lịch sử Trung Quốc, có người nào được xưng hô là thiên tuế?
Tôi nghĩ ngợi. nói:
- Vạn tuế là chỉ hoàng đế, vậy thì thiên tuế chính là chỉ vương gia. Đương nhiên, trên lịch sử từng có một thái giám cầm quyền, cũng tự phong mình là thiên tuế, nhưng, cái này liên quan gì với vương bát trở mình?
Trương mù xen mồm:
- Thiên tuế trở mình rồi, đó có nghĩa là gì? Không phải là thiên tuế can đầu, càng tiến thêm một bước à? Đó có nghĩa là gì, đó là vạn tuế! Cậu nói xem, dưới càn trên khôn này không thay đổi triều đại thì là gì?
Tôi nói:
- Ai làm hoàng đế, tôi cũng chẳng quan tâm, tôi hiện tại chỉ cần cứu Lăng Giáng, Trương mù, tiền bối Trần Hữu Tín, hai người cho cháu một câu trả lời chắc chắn đi, cứu hay là không cứu? nếu không cứu, cháu tự bơi qua sông tìm cô ấy.
Trương mù lắc đầu:
- Thằng ngốc, chẳng lẽ cậu không nhận ra, Lăng Giáng căn bản không phải ở bên bờ đối diện?
Tôi kinh ngạc nói:
- Quanh bờ chúng ta đã đi hai vòng rồi, nửa bóng người cũng không thấy, nhất định không ở bên này. vậy cô ấy không ở bên phía đối diện, còn có thể ở đâu?
Trương mù nói:
- Đáy sông!