Mai rùa nằm trên đất, sau đó bị sóng nước đánh từ dưới lên trên, vừa vặn trở mình lại, biến thành ‘vương bát trở mình’.
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng hết lên. Lúc đầu còn đang nghĩ, nhiều mai rùa thế này, cho dù có người chúng tôi không nhìn thấy đang lật lại. cũng không thể trong thoáng chốc lật được hết. nhưng Trương mù vừa nói, căn bản không cần có người lật, chỉ cần một cơn sóng xô đến, hình thức vương bát trở mình tự động hoàn thành.
Tôi tưởng chuyện không nghiêm trọng đến thế. bây giờ nghĩ lại, mới biết, chỗ khủng khiếp của sự việc không phải chúng tôi có năng lực giải quyết nó hay không, mà là không thể di dời vị trí của nó như ý nguyện của chúng tôi.
Tôi sốt ruột hỏi:
- Chúng ta phải làm gì đây? Nước đang hạ xuống, rất nhanh lại dâng lên, chẳng lẽ tới khi đó, thật sự phải thay trời đổi đất ?
Trương mù nói:
- Cậu động não tí có được không? có não không phải chỉ dùng để ăn cơm đâu, còn dùng để suy xét vấn đề. Tôi hỏi cậu, vừa rồi có phải nước hạ xuống rồi lại dâng lên một lần không?
Tôi nói:
- Đúng vậy, bằng không Lăng Giáng sẽ không thể xuống được đáy sông.
Trương mù nói:
- Đúng rồi, vấn đề nằm ở đây. Lúc chúng ta không nhìn thấy, có thể là khi chúng ta đang đứng nhìn hai mươi tư ngôi mộ sau núi, nước đã khiến mai rùa lại lần nữa ‘vương bát trở mình’ đúng không?
Tôi nói:
- Đúng vậy, nhưng anh muốn biểu đạt cái gì, tôi có chút khó hiểu.
Trương mù nói:
- Tôi muốn nói là, thay đổi triều đại là chuyện lớn, nếu chỉ có một lần vương bát trở mình thì không được, triều đại đâu phải trò đùa?
Nghe xong tôi có lẽ đã hiểu ra ý Trương mù. Mỗi một triều đại đều có vận số của chính mình, hiện tại cho dù có người muốn thay đổi triều đại này, vậy cũng phải xem vận số của triều đại này đã hết hay chưa. Nếu chưa hết, thì triều đại vẫn tồn tại. hiện giờ tuy rằng có vương bát trở mình, nhưng trở một lần, cũng không tiêu hao được bao nhiêu vận số. cũng không thể lập tức thay đổi triều đại, vẫn còn phải chờ vận số của triều đại này hết mới được. vận số này, chính là khí vận mà Lăng Giáng từng nói.
Cho nên vấn đề hiện giờ chính là, cứ mỗi lần vương bát trở mình, có thể tiêu hao đi một ít vận số, vậy còn lại bao nhiêu thời gian cho chúng tôi?
Trương mù nói:
- Mặc kệ thời gian vẫn còn bao nhiêu, đáp án nằm ở dưới đáy nước.
Tôi hỏi, vì sao?
Anh ta nói:
- Cậu nghĩ vợ cậu giống cậu à? Cô ta thông minh như thế, chẳng lẽ nhìn không thấu đây là kết cấu hình cái phễu? nếu cô ta nhìn ra, vậy thì không thể nói là không tìm được đường ra. Nhưng cô ta lại chọn đi xuống dưới, điều này chứng minh cái gì? chứng minh nhất định cô ta đã phát hiện ra cái gì đó không bình thường, mà thứ này rất có thể là mấu chốt ngăn cản vương bát trở mình.
Trương mù vừa nói vậy, tôi mới hiểu, quả nhiên là suy nghĩ của tôi quá đơn giản, nhưng thật ra những thứ này đều là sự thật bày ngay trước mắt, chỉ cần tôi liên hệ lại với nhau, là có thể phân tích được ra, đáng tiếc, tôi hình như vẫn chưa thể tiến vào giới thợ nhân, muốn hỏi hay muốn làm, luôn luôn có chút lực bất tòng tâm.
Có lẽ Trương mù đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi, vì thế anh ta nói:
- Cậu chẳng qua là thấy ít chuyện, cho nên không hiểu nhiều, bởi vì cậu không tìm thấy đáp án hợp lý trên sách vở, cho nên tự nhiên cậu lại phủ định đi điều đó. vì vậy, chuyện quan trọng nhất hiện giờ của cậu, là có thể gạt bỏ đống kiến thức trên sách vở đi. Không nên dùng ánh mắt của người ngoài nhìn nhận vấn đề, mà hay dùng ánh mắt cùng lối suy nghĩ của chính mình để suy nghĩ.
Câu nói này của Trương mù rất quen, hơi nhớ lại, hình như là lúc ở sau núi thôn Trương gia, Lăng Giáng cũng nói với tôi những lời này, bảo tôi hãy là chính mình, chứ đừng bắt chước một người nào đó.
Đúng lúc này, Trương mù đột nhiên hỏi:
- Cậu nghe nói qua lý thuyết con mèo của Schrödinger chưa? ( mọi người có thể tra google)
Tôi gật đầu nói:
- Tôi biết, đây là thí nghiệm tưởng tượng về cơ học lượng tử.
Trương mù nói:
- Hiện giờ chúng ta sẽ làm thí nghiệm này.
Tôi lập tức không hiểu:
- Là sao?
Anh ta nói:
- Cậu nghĩ xem, nếu chúng ta không vào, cậu cảm thấy mặt nước sẽ dâng lên hay là hạ xuống? không biết! đạo lý tương tự, rốt cuộc là chúng ta tiến vào rồi, cho nên mặt nước mới hạ xuống, đợi chúng ta rời đi, nước sẽ dâng lên, hay là không cần biết chúng ta vào hay ra, mặt nước đều dâng lên hạ xuống liên tục?
Tôi hiểu ý Trương mù, khi chúng tôi còn chưa tiến vào, nếu mặt nước vẫn luôn dâng lên hạ xuống, vậy thì chuyện thay đổi triều đại chẳng phải đã sớm xảy ra rồi? vì vậy, trước lúc chúng tôi vào trong, vĩnh viễn không thể biết được mặt nước rốt cuộc đang dâng lên hay là hạ xuống. đây mới đúng là con mèo của Schrödinger , với lại chuyện này đã mấy chục năm rồi chưa có người nào giải quyết được. hiện tại chỉ dựa vào mấy người chúng tôi, càng không có khả năng giải quyết, biện pháp duy nhất, chính là đợi cho mặt nước hạ xuống dưới đáy.
Lúc nghĩ mấy thứ này, Trương mù đã rút từ trong ba lô ra một ống tre, gọt một đầu nhọn cắm xuống bờ sông, có lẽ là để làm ký hiệu.
Nếu đúng như Trương mù nói, vậy thì lát nữa, mặt nước càng lúc càng xa ống tre, và chúng tôi, thì đều tin rằng sẽ có kết quả như vậy. nhưng, chúng tôi lại sai rồi.
Khi ba chúng tôi giương mắt chờ mặt nước giảm xuống, mặt nước lại cứ như chẳng chút biến hóa, không lên không xuống. tôi liếc nhìn Trương mù nói:
- Cho nên, vừa nãy nói nhiều như vậy, đều sai?
Trương mù cau mày , suy nghĩ một chút, nói:
- Tôi biết vấn đề nằm ở đâu rồi, đây không phải con mèo của Schrödinger, đây là hố bẫy gây ra bởi con người.
Tôi nói:
- Là ý gì?
Anh ta chỉ sang bên trái nói:
- Men theo bờ sông đi bên này, đi một vòng cậu sẽ biết.
Tuy rằng rất không hiểu logic của anh ta là gì, nhưng ba người chúng tôi vẫn lại đứng lên đi sang bên trái, Trương mù bày ra tư thế mở đường, sau khi đi được một vòng, quả nhiên không nhìn thấy ống tre đâu, chúng tôi dừng lại, Trần Hữu Tín đi thẳng lên trên một đoạn, đại khái khoảng bảy tám mét, thì tìm được ống tre.
Tôi hỏi Trương mù:
- Đây là tình huống gì?
Trương mù nói:
- Trong chốc lát không giải thích rõ được, mặt nước chỉ cần hạ xuống là được rồi, mau đi thôi.
Nói xong, ba người chúng tôi lại đi tiếp, không biết đi được bao lâu, mãi cho đến khi chúng tôi có thể dùng mắt thường nhìn thấy được tốc độ mặt nước hạ xuống ---- vốn là một dòng nước nhìn không thấy bờ, giờ khắc này, lại chỉ to bằng cái ao cá trong thôn nhà tôi.
Đúng lúc này, Trần Hữu Tín chỉ vào một chỗ nói:
- Bên kia hình như có cửa.
Nhìn theo cánh tay ông ấy chỉ, phát hiện màu sắc chỗ kia tối hơn những nơi khác, ba người chúng tôi nhấc đèn dầu đi qua, phát hiện quả thật là một cánh cửa đá, mà bên cạnh cửa đá, có một bông hoa giấy bị nước ngâm nhũn ra.
Trương mù loay hoay trước cửa đá một hồi, vốn định dùng thợ thuật mở cánh cửa này ra, nhưng sau khi anh ta chỉ chỉ điểm điểm một hồi, cuối cùng lại hét lớn một tiếng với Trần Hữu Tín:
- Dùng bản lĩnh của thợ giày, một cước đá văng.
Nghe Trương mù nói vậy tôi cả kinh, tôi rõ ràng cảm nhận được anh ta đang lo lắng, trước kia anh ta chưa bao giờ thế này, lo lắng của anh ta lại khiến tôi thêm hoảng sợ, đã lâu như vậy rồi, Lăng Giáng rốt cuộc thế nào?
Trần Hữu Tín một cước đá văng cửa đá trăm cân, sau đó nói với Trương mù:
- Đừng tự làm loạn đầu trận tuyến, tôi mở đường, các cháu theo sau.
Kế tiếp là một đoạn sườn dốc đi xuống dưới, xuất hiện trước mắt chúng tôi, lại là một mặt nước nhìn không thấy bờ.
Trương mù nói:
- Hẳn chính là nước vừa nãy, nhìn từ độ cao, hiện tại có lẽ chúng ta đã đến mặt đất bằng phẳng ‘hoành thứ hai’. Thằng ngốc, Trần Hữu Tín. Nói thật, tôi có một dự cảm bất an.
Nói xong, anh ta giơ tay lên bấm bấm, một lúc sau lên tiếng:
- Đi sang bên phải đi.
Trên đất vẫn có mai rùa, nhưng mai rùa ở nơi này đều nằm sấp, chạy chậm một đoạn dài, lại nhìn thấy một cánh cửa đá. Bên trên vẫn cắm một bông hoa, Trần Hữu Tín giơ chân đá văng cửa, lại xuống sườn dốc, lại xuất hiện mặt nước vô biên vô hạn.
Trương mù nói:
- Tôi biết ngay sẽ thế này, đi tiếp.
Lúc này, lại đi sang phía bên trái, chạy một lúc, phát hiện thêm một cánh cửa đá, bên trên vẫn có hoa giấy như cũ, chẳng qua lần này có hai bông.
Cửa đá bị Trần Hữu Tín đá văng, nhưng không vội vã vào trong, lần này, Trương mù cau mày nói với tôi:
- Thằng ngốc, sau khi xuống dưới, cậu phải chuẩn bị sẵn tâm lý.
Toàn tâm toàn trí tôi đều đang đặt trên người Lăng Giáng, vừa nghe Trương mù nói vậy, tôi cảm thấy trái tim mình như nhảy lên tận cổ. tôi hít sâu một hơi, gật đầu với Trương mù.
Sau khi vào cửa, tôi tưởng mình đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi, nhưng, đợi tới khi đi xuống hết sườn dốc, thời điểm nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tôi mới biết thế nào là không lường trước được ! ---- trong địa cung mênh mông vô bờ, ánh đèn dầu có hạn, những nơi tầm mắt có thể nhìn thấy, đều là những thi thể sắc mặt xanh mét, nhiều vô số kể!