Tất cả hình ảnh trước mắt đều biến thành màu đỏ tươi. Hai tay tôi không tự chủ được chỉ chỉ điểm điểm lên người Triệu Tử Văn. Tôi cũng nhìn thấy rõ, thủ pháp vừa hay ngược lại với Phong Kim Quải Ấn của Lăng Giáng và Trương Mục! ---- tôi cũng chỉ biết đại khái, muốn phục chế cụ thể, chắc chắn không làm được.
Chờ tới khi tôi thu hồi ngón tay cuối cùng, toàn thân kiệt sức, lại ngã bịch xuống đất. mặt đập mạnh xuống, nhưng kỳ quái là, cơ thể tôi không hề cảm thấy đau đớn, tôi nghĩ, có lẽ đã đau tới tê tái toàn thân, nên không còn cảm thấy gì nữa.
Hoa sen bản mạng của Lăng Giáng nằm ngay bên cạnh tôi, khẽ nghiêng đầu là nhìn thấy. tôi sở dĩ biết đây là hoa sen bản mạng của cô ấy, là bởi vì lần trước cô ấy thi triển ‘thập thất liên hoa quan âm đài’ ở trường học, Lăng Giáng đã nói qua, một bông hoa sen đại diện cho một thế hệ tổ tiên. Như vậy, bông cuối cùng thứ mười tám, hẳn chính là bản thân cô ấy, cũng là hoa sen bản mạng.
Tôi còn chưa kịp đếm kĩ số cánh hoa, đã thấy thân thể Triệu Tử Văn xảy ra biến hóa, từng luồng sáng màu xanh không ngừng tiến vào trong cơ thể hắn, lúc đầu còn không biết là gì, nhưng đợi tới khi nghiêng đầu sang nhìn Trương mù, mới phát hiện, những tia sáng màu xanh, toàn bộ đều phát ra từ trong đôi mắt màu lục của đám thi thể.
Không còn nghi ngờ gì nữa, những thứ màu xanh biếc đó, chính là người âm đang khống chế thi thể!
Nhìn đến đây, cuối cùng tôi cũng hiểu, khi đó tôi trong lúc vô tình sử dụng Quải Ấn Phong Kim, hàng phục được Triệu Giai Đường, nhưng hậu quả chính là phong ấn rất nhiều người âm trong ‘mảnh đất vô gián’ lên cơ thể Triệu Giai Đường.
Lúc ấy Trương Mục giải thích với tôi: Phong Kim Quải Ấn chỉ dùng để phong bế người âm bên trong cơ thể con người. nhưng nếu dùng ngược lại, thì sẽ thu hết những người âm xung quanh vào trong cơ thể đó. cho nên khi ấy Triệu Giai Đường đã trở thành kẻ địch lớn nhất của Trương mù và Trương Mục, cũng bởi vì như vậy, Trương Mục mới không thể không xuống nhà xác, cuối cùng còn bỏ lại một cái cánh tay.
Hiện tại lại sử dụng Quải Ấn Phong Kim, không ngờ còn đạt được tác dụng ngoài ý muốn, hút hết người âm đang khống thi ra. Chẳng biết lợi hại hơn dẫn hồn qua sông của thợ giày, xuống giường liễu của thợ vàng mã bao nhiêu lần ---- dùng một cách nói rất lưu hành hiện giờ chính là, của bọn họ đều là một chọi một, nhưng Quải Ấn Phong Kim này, chính là kỹ năng AOE!
Đang suy nghĩ, Trương mù chạy tới bên cạnh, nhìn tôi từ cao xuống thấp hỏi:
- Chết chưa?
Tôi vốn định nói chuyện, nhưng phát hiện đã không còn sức lực để lên tiếng, đành phải chớp chớp mắt.
Cảnh tượng trước mắt vẫn đỏ lòm, nhưng cũng đang bắt đầu chậm rãi phai màu, Trương mù không nói thêm gì, mà là đi đến trước hoa sen bản mạng của Lăng Giáng, cứa đứt tay mình, rỏ máu vào trong. Cuối cùng lấy ra một chiếc đũa, dùng chỉ đỏ quấn lên, cắm thẳng giữa bông hoa sen bản mạng hư ảnh. Vươn ngón cái tay trái, dùng miệt dao nhỏ cứa một vết hình chữ thập, ấn mạnh miệng vết thương lên đầu đũa, đợi tới khi bỏ ngón tay ra, máu trên ngón cái chảy xuống, nháy mắt đã bùng lên một ngọn lửa!
Làm xong, Trương mù đi tới trước mặt Triệu Tử Văn, dùng ngón cái tay trái vẽ một vòng tròn lên mặt hắn, sau đó vẽ vài hình thù phức tạp vào trong vòng tròn, từ góc của tôi chỉ thấy một ít, hình như khá giống hình vẽ trong hang sừng trâu.
Sau đó anh ta giơ chân đá ngã hắn, đứng lên trên người hắn vừa đá vừa đạp thật lâu, vừa đạp vừa chửi:
- Tao cho mày thể hiện này, tao cho mày thể hiện này!......
Lúc đầu tôi tưởng anh ta giẫm lên người Triệu Tử Văn là bởi vì đang thi triển thợ thuật, nhưng nghe thấy một tràng tiếng mắng chửi của anh ta, mới biết, anh ta đang trút giận!
Đợi tới khi tâm tình Trương mù ổn định lại, lúc này mới đẩy thân thể Triệu Tử Văn nằm thẳng cẳng ra, dùng đũa đâm xuyên qua tứ chi hắn, đóng chặt lên mặt đất, thấy vậy, tôi theo bản năng nhìn tay mình, lỗ máu vẫn còn, nhưng không có cảm giác.
Lúc này, Trương mù nói với tôi:
- Chưa chết thì bò dậy, một mình tôi không xoay xở hết được.
Tôi giãy dụa thử ngồi lên, lại không khống chế nổi cơ thể mình, Trương mù bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Mạng cậu thật con mẹ nó lớn, thế này rồi còn chưa chết.
Nói xong, anh ta giơ tay lên cầm vào chuông trấn hồn trên cổ tôi, hít sâu một hơi, hình như hạ quyết tâm rất lớn, sau đó nói:
- Tông môn nhà nó, nhất định là kiếp trước tôi nợ cậu rồi!
Dứt lời, Trương mù lắc mạnh chuông trấn hồn, một âm thanh trong veo vang lên, toàn thân tôi bỗng thư thái, nhưng rất nhanh, những cơn đau khắp mình chạy thẳng lên não, nhất là hai cái lỗ máu trên lòng bàn tay, khiến tôi đau đến mức muốn ngất đi.
Không biết trôi qua bao lâu, cảm giác giống như sống một ngày bằng một năm, đợi tới khi vất vả lắm mới tiếp nhận được cơn đau, mới phát hiện, miệng Trương mù liên tục nôn ra máu, sắc mặt còn trắng hơn cả người giấy.
Thấy tôi tỉnh lại, anh ta nhe răng cười khổ nói:
- Cái thằng chó này, ông nội Lạc Triều Đình của cậu thật khốn kiếp, vất vả lắm mới để lại được cái chuông trấn hồn, lại cố tình không cho người khác dùng được, cậu nói xem, có phải rất quá đáng không? ---- thôi thôi đừng đực mặt ra đó nữa, tới đây giúp một tay.
Đứng lên mới biết, hai lỗ máu không biết từ khi nào đã được Trương mù dù giấy trắng dán lên, tuy rằng không chảy máu, nhưng cơn đau vẫn còn.
Trương mù muốn tôi giúp một tay, là giúp lật xác Trần Hữu Tín nằm thẳng ra, nhân lúc vẫn còn nắn được tư thế, nếu không lát nữa thi thể cứng ngắc, cũng chẳng có cách nào đưa vào quan tài.
Đặt thẳng thi thể ông ấy ra, Trương mù nói:
- Quỳ trước mặt ông ấy.
Tuy rằng không biết vì sao, nhưng vẫn làm theo yêu cầu của Trương mù, sau khi tôi quỳ xuống, Trương mù lại bảo tôi có thể dập đầu ba cái cho thi thể Trần Hữu Tín, dập đầu xong, Trương mù nói:
- Thợ giày truyền nhân đời thứ mười Trần Hữu Tín, hồn sái thổ ti, thi bất quy cố, thượng thể thương hoàng, nay có truyền nhân đời thứ mười nhà họ Trương Trùng Khánh Trương Phá Lỗ làm chứng, tạm thời thu nhận Lạc Tiểu Dương làm truyền nhân thợ giày đời thứ mười một, hạn trong một nén hướng, quá thời hạn không còn liên quan--- dập đầu ba cái!
Lúc tôi đang chuẩn bị dập đầu, phía xa xa đột nhiên vang lên tiếng nói vùng vằng của Lăng Giáng:
- Trương Phá Lỗ, anh bị điên rồi à? Anh để cho hắn vào thợ môn?
Trương mù nhìn thoáng qua Lăng Giáng, hừ lạnh một tiếng:
- Đã là lúc nào rồi, có phải cô thật sự không muốn sống nữa không? không muốn chết thì câm miệng lại, trong lòng tôi có chừng mực!
Tiếng nói nhỏ yếu của Lăng Giáng lại truyền đến:
- Tiểu Dương, nếu anh tin em, anh đừng dập đầu.
Nhưng Trương mù lập tức nói:
- Nếu không muốn cô ta chết, thì cậu mau dập đầu cho tôi!
Tôi liếc nhìn Lăng Giáng cả người đỏ lòm lòm, lại nhìn thoáng qua Trương mù đang nhíu chặt mày, hỏi:
- Rốt cuộc là thế nào?
Trương mù nói:
- Thằng ngốc, tôi hỏi cậu, Trần Hữu Tín là truyền nhân đời thứ mười của thợ giày, bản lĩnh đương nhiên cao hơn Trần khờ không ít, nhưng vừa rồi vì sao lại không phá được thập tam thái bảo lạc tử định? Chẳng lẽ cậu còn chưa nhìn được ra?
Tôi nói, vì sao?
Trương mù nói:
- Bởi vì chính bản thân Lăng Giáng không muốn đi ra!
Tôi kích động đứng lên, nhìn Lăng Giáng cả người toàn máu là máu, vẻ mặt không tin hỏi:
- Vì sao? vì sao em phải làm vậy?
Lăng Giáng không nói gì, Trương mù tiếp lời:
- Vừa rồi nắp quan tài bật lên một chút, cậu nhìn thấy chưa? Máu của Lăng Giáng, là để phong bế cái gã nằm bên trong, hiện tại cậu đã biết vì sao Lăng Giáng phải chết chưa? Bởi vì, Lăng Giáng không chết, huyết quan khó giữ! Đây là câu nói của người đời trước ---- con mẹ nó, đều ứng nghiệm rồi! Triệu Tử Văn chỉ là thành phần râu ria góp vui, gã nằm trong quan tài mới là cái tên mãi không chết! nếu hắn ra được bên ngoài, vương bát xoay người sẽ trở thành sự thật! đến lúc đó mọi thứ biến thành thế nào, trời cũng không biết, thập tam thái bảo lạc tử định là bản lĩnh của thợ giày, nói thật với cậu, tôi không phá được, chỉ có thợ giày mới phá được. lần trước cậu làm bậy làm bạ phá được một lần, lần này không thể nào may mắn đến thế, nếu muốn phá, chỉ có thể gia nhập vào thợ môn của thợ giày!
Anh ta tiếp tục nói:
- Có điều cậu cũng phải nghĩ cho kĩ, nếu cậu dập đầu, có khả năng cứu được Lăng Giáng, có khả năng không cứu được, nhưng Tiểu Dương, tôi cũng nói thật cho cậu biết, cậu dập đầu ba vái này xong, rất có thể sẽ chết!
Nghe Trương mù nói vậy, tôi gật đầu, không hỏi Trương mù vì sao tôi sẽ chết, bởi vì giờ này khắc này, lý do so với sống chết của Lăng Giáng, đã không còn quan trọng nữa.
Tôi nhìn Lăng Giáng, nhỏe miệng cười, sau đó xoay người, quỳ xuống trước thi thể Trần Hữu Tín, dập đầu thật mạnh.
Thình!
Một âm thanh trầm đục vang lên, không biết là do cái dập đầu quá mạnh, hay là ảo giác, tôi cảm thấy cả địa cung đều khẽ lay động, không phải ảo giác, là cỗ quan tài kia đang bật lên kịch liệt, thứ bên trong dường như đang muốn thoát khỏi trói buộc nào đó nhảy ra ngoài.
Tôi nghe thấy Lăng Giáng dùng hết toàn bộ sức lực gào lên thảm thiết:
- Không được vái, không được vái, còn vái nữa anh sẽ chết! em van xin anh……
Tôi không để ý đến, lại dập đầu một cái thật mạnh!
Thình ----
Một âm thanh vang lên, đất trời xoay chuyển, tất cả hình ảnh trước mắt trở nên hư ảo, toàn thân tôi mất đi tri giác, trước mắt toàn màu đỏ, nhưng vẫn muốn dập đầu theo quán tính.
Lờ mờ, tôi nhìn thấy nắp quan tài đang bật lên quyết liệt kia khẽ dịch sang phía bên trái một chút, Lăng Giáng vùng vẫy ngã gục xuống đất, hoa sen bản mạng phát ra tia sáng quỷ dị.
Tôi cũng nhìn thấy, một bông hoa sen chắn ngay trước trán mình.
Một mùi máu tươi sộc thẳng vào mũi và khoang miệng, tôi biết, là Lăng Giáng đang ôm lấy tôi, đôi môi của nàng đang phủ lên môi tôi.
Trong mơ màng, tôi nghe thấy tiếng nói lạnh lùng nhưng ôn nhu của Lăng Giáng vang vẳng bên tai mình:
- Cuộc đời này có Lạc Tiểu Dương anh, dẫu có phải chết trăm lần cũng không hối tiếc.
Nói xong, Lăng Giáng lao rất nhanh về phía cỗ quan tài, nhảy vào trong qua lỗ hổng. nhanh đến mức ngay cả Trương mù cũng không kịp ngăn lại.
Tôi nghe thấy ‘bịch’ một tiếng, nắp quan tài khép lại, không còn động tĩnh gì nữa, đóa hoa sen bản mạng của Lăng Giáng, tức khắc héo úa……
( nước mắt thành dòng sông )