Bông hoa trên trán tôi cũng biến mất, trán không có điểm chống đỡ, cả người ngã gục xuống đất, ‘đông’ một tiếng, cái dập đầu thứ ba hạ xuống.
Một luồng sức mạnh không biết đến từ đâu, đập mạnh vào sau gáy tôi, cả thế giới hình như đều trở nên vặn vẹo, trời đang lắc, đất đang rung, tôi cảm thấy cơ thể mình đang lăn qua lăn lại trên đất, lại chẳng có chút cảm giác gì.
Hình như tôi nghe thấy Trương mù gọi tên tôi, nhưng tôi không chắc chắn lắm, bởi âm thanh kia lúc xa lúc gần, mơ mơ hồ hồ không rõ ràng. Tiếp nữa, trước mắt tôi tối đen, tôi cảm giác được hình như tôi đang cưỡi ngựa, đồ ăn trong dạ dày đều sắp nôn ra ngoài. Sau đó, chỉ nghe thấy những âm thanh ‘ầm ầm đùng đùng’ rền vang, hoàn toàn không còn ý thức.
Đến khi tỉnh dậy, tôi cố gắng mở mắt ra, nhưng trước mắt lại là một mảnh tối đen, mặc dù hai tay đang giơ lên phía trước, cũng không nhìn thấy gì, tôi gọi to tên Trương mù trong bóng tối, nhưng không ai đáp lại, tôi bắt đầu chạy trốn, muốn mau chóng tìm thấy lối ra, tôi nghĩ, rất có thể đã bị nhốt bên trong địa cung.
Dựa theo trí nhớ lúc trước, phía bên phải tôi, có lẽ là quan tài, tôi phải nhanh chóng chạy đến bên đó, đẩy nắp quan tài, cứu Lăng Giáng bên trong ra. Nhưng khi xoay người đi về phía bên phải, theo lý mà nói, đáng ra phải đi tới nơi rồi, nhưng tôi đã đi ít nhất mười mấy phút, vẫn là vùng đất bằng phẳng, cái gì cũng không đụng trúng.
Lúc đầu tôi còn hoài nghi mình đã đi lệch hướng, bởi vì mọi người đều biết, ở bên phía bắc bán cầu nhắm mắt lại bước đi, sẽ đi lệch về hướng bên phải, còn nam bán cầu thì ngược lại, đây là bởi vì địa cầu tự quay quanh trục, vì thế mà các vật thể chuyển động trên trái đất đều chịu hiệu ứng Coriolis. Mắt tôi không nhìn thấy, cũng giống như đang nhắm mắt.
Vì thế tôi xoay người, lại đi về phương hướng lúc nãy đi đến, nếu vừa nãy tôi đi về hướng phải, vậy thì chỉ cần tôi đi ngược lại, vẫn sẽ hướng về phía bên phải, là về được chỗ cũ, chỉ cần về được chỗ cũ, sẽ có cách tìm thấy cỗ quan tài kia ---- nếu bước đi sẽ lệch khỏi quỹ đạo, vậy bò thì sao? chỉ cần toàn thân nằm bò ra đất tiến về phía trước, vậy thì các bộ phận cơ thể sẽ không ở trên không trung, cũng không bị ảnh hưởng bởi việc địa cầu tự xoay dưới chân, cứ như vậy, sẽ không đi lệch hướng.
Sau khi tôi làm theo cách này bò lên phía trước một đoạn, tôi rõ ràng sờ trúng thứ gì đó cưng cứng, tôi mừng như điên đứng dậy, chuẩn bị đẩy nắp quan tài, nhưng khi tôi mò mẫn theo đồ vật cưng cứng kia đứng lên, lại càng sờ càng kinh ngạc.
Theo lý mà nói, quan tài không cao bằng tôi, chỉ cần vươn tay ra là sờ thấy mặt trên, nhưng, tôi vẫn chưa chưa sờ thấy mặt trên quan tài, nhất định phải có chỗ chuyển tiếp chứ, nhưng mãi cho tới khi tay tôi đưa hơi lên trên một chút, mới đụng phải ‘chỗ chuyển tiếp’.
Khi tôi sờ đến đây, lập tức thu tay về, bởi vì một tay khác của tôi ở trên cùng một độ cao vừa sờ phải một cái gì đó như lỗ tai! Nói cách khác, ‘chỗ chuyển tiếp’ tôi vừa sờ, là một cái miệng đang há to!
Cảnh tượng trước mắt đột nhiên trở nên rõ ràng, người đứng trước mặt tôi, chính là ông nội!
Ông há to miệng, động đậy khóe miệng, nói với tôi sáu chữ: “ nhớ cho kĩ, phải sống tốt.”
Nói xong sáu chữ này, bốn phía lại lần nữa khôi phục bóng tối, cái gì cũng không nhìn thấy, tôi gọi một hồi, cuối cùng đành từ bỏ.
Đây là lần thứ hai ông nội nói với tôi những câu kiểu này, lúc trước bảo tôi cẩn thận thợ giày, là cẩn thận Lưu Tang Y. hiện tại thì kêu tôi phải sống cho tốt, trong này rốt cuộc chứa đựng bí mật gì?
Tôi còn chưa kịp nghĩ lại, đã cảm thấy mi tâm đau đớn, đau tới mức chảy nước mắt, tới khi mở mắt ra, phát hiện, tôi đang nằm trên giường, mà xem cách bài trí căn phòng, nơi này hẳn chính là phòng ngủ trong nhà Trần Hữu Tín, đây cũng là chiếc giường mà tôi và Lăng Giáng phát sinh quan hệ với nhau.
Lăng Giáng!?
Tôi vội vàng bật dậy, chỉ thấy Trương mù ôm một con gà trống ra khỏi phòng, tôi lập tức đi theo, lúc này mới phát hiện, bên ngoài trời đã tối, mặt trăng màu bạc đã leo lên trời cao.
Tôi hỏi, Lăng Giáng đâu?
Trương mù thả gà trống xuống, liếc nhìn tôi cau mày nói:
- Cậu có đói bụng không? tôi nấu cho cậu bát mì nhé?
Tôi hỏi, Lăng Giáng đâu?
Trương mù nói:
- Cả ngày chưa ăn gì, nhất định là đói rồi, có muốn thử chút mì chua cay Trùng Khánh chính cống không?
Tôi nói:
- Anh không nói thì thôi, tôi tự đi tìm.
Tôi tìm một con miệt dao trong phòng, nhấc lên chuẩn bị ra ngoài, lúc ra đến cửa, tôi thấy Trương mù đi vào nhà bếp, thật sự bắt đầu nấu mì.
Tôi lần theo trí nhớ đi tới Thổ Ty Vương Mộ, nhà của Trần Hữu Tín cách Thổ Ty Vương Mộ một đoạn khá xa, nhất là giờ trời đã tối, tôi rất sợ bị người âm nhắm trúng, sau đó lại bày ra trò quỷ đả tường, có điều lúc này đã không quan tâm được nhiều như vậy, dù có gặp, tôi cũng phải đi tới Thổ Ty Vương Mộ.
Vẫn may, tôi đã nhìn thấy chỗ ngoặt kia rồi, chỉ cần vòng qua đó, là nhìn thấy Thổ Ty Vương Mộ, vậy là có thể đi vào cứu Lăng Giáng.
Tôi cũng biết bên trong Thổ Ty Vương Mộ còn có rất nhiều cơ quan, có lẽ khi tôi tiến vào, lại gặp phải hàng ngàn hàng vạn thi thể và Triệu Tử Văn, nhưng, tôi phải vào!
Thế mà, đến khi tôi vòng qua chỗ rẽ kia, hai mắt tôi trợn to tới mức sắp rơi ra ngoài, Thổ Ty Vương Mộ đúng là vẫn còn, nhưng đã biến thành một đống đổ nát hoang tàn! Vốn dĩ có độ cao trên trăm mét, lúc này, nhìn thế nào cũng không đến.
Sụp rồi!
Thổ Ty Vương Mộ sụp rồi!
Tôi gần như sắp bật khóc, đi quanh Thổ Ty Vương Mộ một vòng, cũng không tìm thấy lối vào, tôi ngồi bệt xuống đất, nhìn đống hoang tàn trước mắt, mờ mịt không biết làm sao, cuối cùng vẫn không nhịn được, gào khóc thất thanh dưới ánh trăng như tuyết.
Tôi đã quên mất bao lâu rồi mình chưa khóc, cũng quên mất lần này khóc bao nhiêu lâu, mãi cho đến khi Trương mù bưng hai bát mì chua cay đến ngồi xuống cạnh tôi, tôi mới lau nước mắt nước mũi. Anh ta đưa bát mì chua cay cho tôi, tôi không quan tâm, mà hỏi:
- Lăng Giáng đâu?
Trương mù đặt bát mì xuống đất, tự đưa bát mì chua cay trong tay lên húp sùm sụp. sau khi nhai mấy miếng, anh ta mới lên tiếng:
- Lúc ấy địa cung sắp sập, nắp quan tài không mở ra nổi, tôi chỉ có thể cứu một mình cậu.
Thực ra tôi đã sớm đoán được ra kết cục rồi, nhưng nghe thấy từ trong miệng Trương mù, trái tim vẫn quặn đau từng cơn.
Tôi hít thở thật sâu, một lúc sau mới nói với Trương mù:
- Thực ra anh không cần cứu tôi, hiện tại, tôi có khác gì cái xác không hồn?
Trương mù vẫn đang ăn nhồm nhoàm, vừa ăn vừa nói:
- Cậu còn nhớ câu nói của Triệu Tử Văn không? trên thế giới này, ai chết cũng được, nhưng chỉ có Lạc Tiểu Dương cậu thì không!
Tôi cười lạnh một tiếng:
- Hoàn toàn ngược lại, ai cũng không thể chết, chỉ có Lạc Tiểu Dương tôi có thể! nhưng, vì sao?
Trương mù lắc đầu:
- Tôi cũng không biết vì sao, cho nên chuyện này vẫn chưa chấm dứt, chẳng lẽ cậu không muốn báo thù cho Lăng Giáng?
Tôi nói:
- Người đã chết, cho dù là báo thù, thì thế nào? Cô ấy sống lại được ư?
Trương mù không nói gì, cầm cái bát chắp tay sau lưng quay về nhà, lúc gần đi, anh ta nói:
- Chẳng lẽ cậu không thấy cái chết của Lăng Giáng có chút kỳ quặc?
Tôi định mở miệng hỏi, nhưng anh ta đã đi tới chỗ rẽ, tôi vốn muốn đuổi theo hỏi, nhưng cuối cùng vẫn không đứng dậy, mặc dù cái chết của Lăng Giáng có điểm đáng ngờ, nhưng như vậy thì sao? Chẳng lẽ cô ấy có thể sống lại?
Tôi nhìn sườn núi nhỏ trước mắt, nhấc bát mì lên ăn trong làn nước mắt, sau đó đập vỡ bát, bẻ gãy đũa --- đây là ngày trước Trần tiên sinh dạy tôi, không thể để bát đũa ăn cơm ở bên ngoài cho người khác nhặt. hà hà, đã là lúc nào rồi, tôi vẫn còn nhớ rõ những thứ từng học.
Tôi nhấc miệt dao, đi vòng qua sườn núi nhỏ, đi sang ngọn núi sau sườn núi, trên núi này cây cỏ tương đối tươi tốt, ánh trăng không chiếu xuống được nhiều, con đường mòn vốn đã không rõ ràng, giờ khắc này lại càng thêm u ám. Nhưng, tôi không hề sợ hãi, tôi thật ra còn đang muốn có người âm đến giết chết tôi.
Nhưng, mãi cho đến khi tôi đi tới nơi có hai mươi bốn ngôi mộ của chính mình, tôi vẫn còn sống.
Tôi cầm miệt dao, đi đến bên cạnh ngôi mộ cuối cùng, lấy miệt dao làm cuốc, bắt đầu tự đào cho mình ngôi mộ thứ hai mươi năm…