Khi Trương mù nói đến chuyện Vương Nông Hữu rất có thể cũng đến từ thành Lão Ty. Tôi đã có dự cảm bất an. Nhưng tôi vẫn còn ôm chút ảo tưởng. ảo tưởng Trương mù sẽ nói ra đáp án khác. Dù sao Trương mù chẳng phải lúc nào cũng gây ra vô số bất ngờ cho tôi đó sao?
Nhưng, có lẽ anh ta đã tạo ra quá nhiều bất ngờ, cho nên hiện tại, không còn gây ra bất ngờ mang đến niềm vui cho tôi nữa. khi nghe đến đó, tôi cuối cùng cũng không còn nghe thấy gì nữa, bộ não giống như một nồi cháo đang sôi, ùng ục sủi bọt, chẳng có gì khác.
Lại đi xuống dưới một đoạn, suy nghĩ của tôi mới bắt đầu chậm rãi khôi phục, tôi vẫn chưa dùng hết thời hạn bảy ngày. Chưa đến thời khắc cuối cùng, Lăng Giáng có lẽ vẫn đang nằm trong quan tài đợi tôi đến cứu, tôi sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy?
Tôi dùng câu nói này để an ủi chính mình, để cảm xúc trong lòng mau chóng bình phục. nhưng sau đó, thân thể tôi cũng không chịu được nữa, leo núi cả một buổi sáng, hiện tại lại phải chạy một mạch xuống dưới. tôi thật sự không theo kịp tiết tấu của Trương mù. Hình như anh ta cũng phát hiện ra, cố tình chậm lại một chút, bởi vậy mà tôi mới không bị Trương mù cho hít bụi đằng xa.
Tôi hỏi Trương mù:
- Anh nói cái chết của Lăng Giáng cũng có thể liên quan đến bà nội và ông bác tôi, chuyện này là sao?
Trương mù nói:
- Cậu đừng quên, chúng ta vừa nói cả buổi, đều chỉ nhằm vào cỗ quan tài bên trong Thổ Ty Vương Mộ. vậy thì Vương Nông Hữu của thôn Vương gia đâu? Chẳng lẽ không cần quan tâm nữa?
Nghe đến đó, hình như tôi đã ngờ ngợ ra điều gì, vì thế nói với Trương mù:
- Ý anh là, bà nội tôi năm đó vì muốn phong lại quan tài của Vương Nông Hữu, cho nên mới bỏ mạng từ sớm? mà cái chết thảm của ông bác tôi, cũng chính là vì phong lại cỗ quan tài lơ lửng kia?
Trương mù nói:
- Thằng ngốc, mấy chuyện này cậu đã nghĩ ra rồi, vì sao còn không chịu tin? Giống vừa rồi, thực ra cậu đã sớm đoán được ý nghĩa của ba chữ ‘Lăng Giáng chết’, nhưng cậu lại không chịu thừa nhận, vẫn phải chờ tôi nói, cậu mới chịu từ bỏ hi vọng viển vông.
Những lời này của Trương mù cũng chứng minh, bà nội và ông bác hẳn đều vì muốn phong lại quan tài mà hi sinh tính mạng.
Trương mù nói:
- Về phần chân tướng rốt cuộc có phải là thật hay không. hiện tại mới chỉ là phán đoán, cũng chỉ có ông nội cậu mới biết, nhưng thằng ngốc, tôi đoán tính xác thực phải lên tới chín trên mười!
Tôi cũng biết rất có thể đây chính là chân tướng, Trương mù nói là đoán, một mặt là muốn an ủi tôi, một mặt khác là tính chặt chẽ cẩn thận.
Nghĩ đến bộ dạng chết thảm của ông bác năm đó, cõi lòng vốn đang chằn chịt vết thương nay lại càng rớm máu. Ông bác phải chịu đựng nỗi tra tấn đau đớn thấu trời ba ngày ba đêm. Vậy liệu có phải, bà nội cũng vì phong lại quan tài của Vương Nông Hữu, mà phải chịu tra tấn ba ngày ba đêm, mãi cho đến khi máu trên người bà bị hút cạn như vậy?
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi lại có cảm giác bài xích với thợ thuật. thậm chí hiện tại tôi đều bắt đầu hoài nghi, thế giới này vì sao phải tồn tại thứ được gọi là thợ thuật. Nếu không tồn tại thợ thuật, như vậy, ông bác và bà nội có lẽ vẫn còn sống trên đời. ông nội cũng không cần phải tự luyện mình thành xác sống. mẹ tôi có lẽ sẽ không phải ‘người chết’. trong người tôi không có hồn của người khác. Tôi cũng không gặp phải chuyện ‘vạn chuột bái mộ’. không gặp phải ‘địa sát hướng nguyệt’, cũng sẽ không gặp hoa khôi giảng đường lạnh lùng Lăng Giáng…..
Nhưng tất cả mọi chuyện đều không có nếu như, chuyện đã xảy ra. Muốn quay đầu lại, sẽ giống như tình trạng bây giờ, xuống núi là đang đi về phía trước, quay đầu có nghĩa là lại bò lên núi ---- sẽ phát hiện, muốn quay đầu lại, còn khó hơn đi lên phía trước rất nhiều!
Tốn nhiều thời gian trên núi như vậy, chạy mãi chạy mãi, không hiểu sao cảm giác đau đớn trên người đã biến mất. càng kiểm soát cơ thể nhịp nhàng hơn, khi phương đông lóe lên một tia nắng mặt trời, tôi và Trương mù đã chạy đến căn nhà của cụ già dưới chân núi.
Cụ già này, rõ ràng chính là nhân chứng sống của tháng năm. Nhưng, ai cũng không thể biết, những năm gần đây, liệu có phải ông ấy vẫn luôn sống trong sợ hãi hay không, hay là bởi vì sau khi thấy tôi, những ngày tháng còn lại, đều sống trong sợ hãi.
Thực ra tôi rất muốn biết, sau khi nhìn thấy tôi, ông ấy nhớ tới người cách đây sáu mươi năm trước, vậy thì liệu ông ấy có cho rằng, tôi trong sáu mươi năm nay, thực ra vẫn không hề thay đổi, lúc đối diện với cái chết, ông ấy có sợ hãi không? ông ấy có muốn được trường sinh không?
Tôi và Trương mù không đi quấy rầy ông ấy, lập tức chạy đến chỗ Thổ Ty Vương Mộ, mặc dù chúng tôi đã chạy không ngừng nghỉ cả một chặng đường, nhưng vẫn chậm một bước.
Khi chúng tôi đến Thổ Ty Vương Mộ, mới phát hiện đội khảo cổ đã xuống dưới mộ rồi, hỏi qua nhân viên phụ trách phiên trực, nói là đã xuống dưới được khoảng nửa tiếng, tôi và Trương mù liếc nhìn nhau, lòng thầm nghĩ nguy rồi, vì vậy vội vàng đi vào bên trong Thổ Ty Vương Mộ.
Ngày hôm qua, nhờ cô chủ nhiệm đã liên hệ với giáo sư, cho nên những người ở đây đều biết tôi và Trương mù hôm nay cũng được xuống mộ, người canh gác cũng không ngăn cản chúng tôi.
Lối vào mộ rõ ràng đã được dùng máy móc đào bới ra, không giống với người tự đào, sau khi vào động, cứ cách mỗi một đoạn lại đặt một cái bóng đèn, dùng để chiếu sáng. Đội khảo cổ xuống mộ, so với đám người Trương mù lần trước xuống, chênh lệch giữa hai bên lập tức nhìn được ra, nhưng ngẫm lại, bọn họ là quang minh chính đại, đương nhiên có thể kéo điện vào trong.
Tôi hỏi Trương mù:
- Ngày hôm qua không phải nói hôm nay lúc nào xuống mộ sẽ thông báo cho chúng ta một tiếng sao, vì sao bây giờ bọn họ lại âm thầm xuống dưới trước?
Trương mù nói:
- Còn chưa hiểu sao? rất rõ ràng là đã có chuyện gì đó gấp gáp, mới khiến bọn họ sốt ruột xuống mộ. với lại chuyện này gấp quá, bọn họ không có thời gian thông báo cho hai người có cũng được không có cũng chẳng sao như chúng ta.
Tôi nói:
- Anh nghĩ sẽ là chuyện gì?
Trương mù nhìn tôi nói:
- Chẳng lẽ cậu chưa hiểu?
Tôi gật đầu:
- Đoán được một chút, nhưng không chắc chắn, cũng rất hy vọng không phải như tôi đoán.
Anh ta không hỏi tôi đoán cái gì, đã nói:
- Đúng vậy, đúng như cậu đoán.
Chuyện gì có thể khiến đội khảo cổ vội vàng xuống mộ? tôi nghĩ, ngoài chuyện bọn họ phát hiện địa cung ra. Không còn lý do nào hợp lý hơn nữa. với lại, nếu bọn họ thật sự phát hiện ra địa cung, nhìn thấy nhiều thi thể đứng trong hố như vậy, liệu có hưng phấn đến mức hoa chân múa tay? Nhưng ai có thể ngờ, chỉ vài ngày trước đây, ở nơi này mới diễn ra một cuộc sinh ly tử biệt.
Càng đi vào bên trong, nhiệt độ không khí lại càng thấp, lần này và lần trước khác nhau, đèn điện chỉ có đến một nửa đường là hết, có lẽ là chiều dài dây điện không đủ. Trương mù móc hai chiếc đèn pin trong ba lô ra. Mỗi người cầm một chiếc, đi vào bên trong.
Thông đạo còn lại, không còn giống như được máy móc đào ra nữa, bởi vì bùn đất hai bên sườn lối đi nhỏ, đã có chút năm tháng . Trương mù nói:
- Đây chính là mộ đạo lần trước, thế nên đám người kia mới có thể đến địa cung trước. bằng không dựa theo phán đoán ban đầu của bọn họ, chắc phải đợi tới hừng đông mới đào được ra địa cung.
Tôi gật đầu, hóa ra là trùng hợp đào vào mộ đạo, giảm bớt kỳ hạn công trình, nên mới xuống mộ trước.
Nhưng ai cũng không ngờ, cũng bởi vì mộ đạo này, mà đã để lại kí ức khó quên trong cuộc đời tôi và Trương mù. Cho dù là người như Trương mù, cũng bị dọa tới chảy đầy mồ hôi lạnh.
Tôi và Trương mù đi sâu vào mộ đạo chưa bao xa. Không khí đột nhiên trở nên lạnh giá, trên đầu còn có ánh sáng màu bạc rọi xuống, đi mãi đi mãi, Trương mù bỗng nói:
- Thằng ngốc, con đường này có phải chúng ta từng đi qua hay không?
Tôi nhìn nhìn, quả thật có cảm giác quen quen, nhưng cũng không nhớ rõ vừa rồi đã đi qua hay chưa.
Nhưng đúng lúc này, Trương mù lại rú lên:
- Cái tông môn nhà nó, thằng ngốc, mau xoay người lại, đừng quay đầu.
Tôi không biết vì sao Trương mù phải làm như vậy, nhưng tôi vẫn xoay người lại, đi ngược về một đoạn, Trương mù nói:
- Tông môn nhà nó, trúng chiêu rồi!
Tôi nhìn trái ngó phải, cũng không phát hiện cái gì dị thường, vì thế liền hỏi:
- Cái gì thế?
Trương mù nói:
- Chẳng lẽ cậu không nhận ra, con đường này chúng ta từng đi qua.
Tôi nói:
- Bây giờ chúng ta đang đi ngược về, nhất định vừa rồi đã đi qua.
Trương mù nói
- Cái tông môn nhà cậu, tôi nói là ngày trước, không phải vừa rồi! cậu còn chưa phát hiện à, đây chính là con đường ở đầu thôn Vương gia! Đi tiếp nữa, chính là thôn Vương gia!