Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 407 Thủ đoạn độc ác

Tôi vẫn luôn đi theo sau lưng Trương mù, dọc đường đi chỉ sợ mất dấu, cho nên hầu như toàn dồn ánh mắt vào bóng lưng Trương mù. Rất ít khi nhìn tường mộ hai bên. Bởi vậy khi Trương mù nói những lời này, tôi kỳ thật không hiểu gì.

Có điều, chính vào lúc tôi xoay người, tôi liền ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Bởi vì sau khi tôi xoay người, xuất hiện trước mắt tôi không phải là con đường chúng tôi vừa đi tới, mà là một bức tường!

Đường lui bị phong kín !

Nhưng, tôi vẫn nhớ rõ lúc vừa, nơi này là một thông đạo thẳng tắp, dọc đường đi, chúng tôi không rẽ hướng. bởi vì tôi nhìn chằm chằm bóng lưng Trương mù, nếu anh ta rẽ, tôi nhất định sẽ biết. Một khi đã như vậy. vì sao nơi này lại lặng yên không một tiếng động nhiều thêm một bức tường? hơn nữa, hai bên trái phải bức tường, cũng không có thông đạo nào khác!

Đây tuyệt đối là không thể! nếu không có thông đạo, chúng tôi vừa rồi làm sao đi được tới đây? Tôi hoảng hốt nhìn Trương mù, Trương mù chau mày, rõ ràng anh ta cũng chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Tôi có chút lo lắng hỏi:

- Đây có phải quỷ đả tường không, có lẽ chúng ta vừa đi từ bên kia tới?

Trương mù lắc đầu:

- Tuy rằng con súc sinh trong người tôi đã bị thương, nhưng những năm gần đây tôi cũng chẳng dựa vào nó để kiếm cơm, có phải quỷ đả tường hay không, tôi chỉ liếc mắt là nhìn ra được ngay.

Nghe Trương mù nói thế, tôi lập tức đỏ mặt, nói thật, tôi sở dĩ hỏi vậy, đúng là vì lo lắng năng lực của Trương mù do Tiệm bị thương nên bị giảm xuống. nhưng không ngờ Trương mù đã nghe được ra ngay. Còn thẳng thắn trả lời vấn đề của tôi. nếu không phải quỷ đả tường, vậy bức tường này rốt cuộc là như thế nào? Cũng không thể đột nhiên biến ra từ trong không khí đi?

Trương mù suy nghĩ một lát, tự mình đi đến trước bức tường đưa tay lên sờ soạng, tôi nghĩ, chắc là đang tìm cơ quan, nghĩ tới đây rất có thể là thợ thuật, trong tiềm thức lại có chút bài xích. Nhưng ánh mắt thì vẫn theo dõi từng động tác của Trương mù. Dường như muốn nhớ rõ động tác tìm cơ quan của anh ta trông như thế nào.

Đối diện với cái kiểu suy nghĩ mâu thuẫn với hành động này, tôi đột nhiên có một cảm giác sợ hãi, tôi sợ thực ra trong tiềm thức của tôi rất thích thợ thuật, nhưng bởi vì những việc tôi đã trải qua, ví dụ như bác cả suýt chết, hiện tại Lăng Giáng cũng chết dưới phản thức thập tam thái bảo lạc tử định. Nên tôi mới cưỡng ép nói với bản thân mình rằng, tôi không thích thợ thuật ---- xem ra, rất có thể là tôi thích thợ thuật, nhưng không muốn thừa nhận mà thôi.

Tưởng tượng đến nơi đây, rất lâu sau tôi mới có thể bình tĩnh trở lại. một mặt là người thân và người yêu, đều bị thợ thuật hãm hại. mà tôi bây giờ thế mà lại cảm thấy hứng thú với thợ thuật, đây là một kiểu tra tấn dằn vặt trong tim.

Lúc này, Trương mù đã thăm dò xong, anh ta nói với tôi:

- Không còn cách nào khác rồi, chỉ có thể đi tiếp lên phía trước, không có cơ quan, không mở được.

Tôi gật đầu, thực ra tôi đã nghĩ đến kết quả như vậy.

Trương mù phủi phủi tay nói:

- Nhưng thằng ngốc, lúc đi chú ý đỉnh đầu cậu.

Tôi hỏi,vì sao?

Anh ta đáp:

- Bởi vì mặt tường này rất có thể cắm từ bên trên đỉnh đầu xuống.

Nghe đến đó, tôi ngạc nhiên nói:

- Không phải chứ? Một bức tường lớn như vậy, không thể nào không phát ra tiếng động, với lại, sao anh biết cắm từ bên trên xuống, mà không phải là từ dưới lên?

Trương mù nghe xong, rất là khinh thường lườm tôi một cái, nói:

- Cậu tự nhìn bức tường đó đi, rồi cậu sẽ hiểu.

Vì thế tôi bước qua, học theo động tác của anh ta, sờ soạng bốn phía bức tường, nhưng kết quả ngoài một cái tay dính đầy bụi bẩn ra, cũng không có phát hiện cái gì dị thường.

Trương mù nói:

- Cậu sờ chân tường xem, có phải còn cách mặt đất khoảng một bàn tay không?

Tôi vội vàng đưa tay xuống, phát hiện, một bàn tay của tôi đúng là có thể thò vào trong.

Nhưng đúng lúc này, tay tôi đột nhiên tiếp xúc với cái gì đó lạnh như băng, hình như bị vật gì nắm chặt, tôi sợ tới mức hấp tấp lùi ra sau, nhưng chỉ dựa vào sức của tôi, căn bản không rút ra được.

Lúc đầu Trương mù còn tưởng tôi đang đùa với anh ta, cười mắng tôi một tiếng:

- Thế này mà cũng bị kẹt tay ư?

Nhưng không đợi tôi giải thích, sắc mặt Trương mù tức thì thay đổi, anh ta không nói hai lời, hung hăng đâm mạnh miệt dao vào khe hở dưới bức tường. tôi nghe thấy âm thanh miệt dao đâm vào vật thể. gần như cùng lúc dó, tay tôi rút được về.

Mượn ánh đèn pin, tôi nhìn thử ngón tay mình, không ngơ đã biết thành màu xanh xám! Màu xanh kia như có sinh mệnh, vẫn đang không ngừng lan ra cả cánh tay tôi! tôi sợ hãi hô hào Trương mù.

Trương mù tay lanh mắt lẹ, nhìn cũng không cần nhìn, lấy từ trong người ra một chồng người giấy, há miệng thè lưỡi, quẹt người giấy qua đầu lưỡi, nói với tôi:

- Giang ngón tay ra.

Khi đó tôi đã bị dọa luống cuống không biết phải làm thế nào, hoàn toàn để mặc cho Trương mù phân phó, anh ta vừa mở miệng, tôi lập tức làm theo. Anh ta nhanh nhẹn dùng người giấy dán lên các ngón tay của tôi.

Nhìn đến đây, lòng tôi yên tâm không ít, dù sao bản lĩnh của đám người giấy bên người Trương mù tôi đã thấy qua. Thời điểm vào thôn lần trước, trên cổ tôi có vết sẹo, anh ta chỉ vuốt nhẹ một cái là chữa lành.

Nhưng sắc mặt Trương mù vẫn không thoải mái hơn là bao, chỉ nhìn tôi một cái, lập tức xoay người, cầm miệt dao chọc vào bức tường, không biết đang chọc cái gì.

Tôi có chút nhẹ nhõm nói:

- Vừa rồi là cái gì?

Trương mù nói:

- Cậu từng nhìn thấy rồi, không lẽ đã quên?

Tôi bực mình nói:

- Tôi từng nhìn thấy rất nhiều thứ, sao tôi biết anh nói cái nào?

Anh ta đáp:

- Ngu chết đi được! nhìn cái màu này còn không biết là gì? thi thể!

Nghe thấy hai chữ ‘thi thể’ , đầu tôi lập tức nổ tung, tôi đã thấy qua không ít thi thể, nhưng còn có thể cử động thì không nhiều. ông nội là một, trong nhà xác bệnh viện cũng thấy qua, còn lại, hoặc là ảo cảnh, hoặc là cá Quy Khư biến thành, cho nên không thể xem là thi thể.

Tôi nói:

- Bên ngoài sao lại có thi thể? không phải đều ở trong địa cung sao?

Nói xong lời này, tôi liền ý thức được không đúng , vội vàng bổ sung:

- Chẳng lẽ……

Trương mù không đợi tôi nói xong,đã gật gật đầu:

- Có lẽ những người kia đã vào đến địa cung, dương khí nhập thi, gây ra thi biến. trong giới chúng tôi gọi những thi thể này là ‘âm thi’.

Tôi nói:

- Âm thi dễ đối phó không?

Trương mù nói:

- Âm thi thật ra dễ đối phó, nhưng vấn đề không nằm ở chỗ này, quan trọng bây giờ là vấn đề của cậu.

Tôi nói:

- Trương mù, chuyện gì ra chuyện nấy, đừng cái gì cũng đổ lên đầu tôi, tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy âm thi, cái đó và tôi có liên quan gì?

Anh ta nói:

- Cậu tự nhìn ngón tay mình đi.

Tôi cúi đầu cầm đèn pin soi, vừa nhìn đã hít một hơi khí lạnh. Tờ giấy trắng bệch, hiện tại đã biến thành màu hồng, tôi hoảng sợ ngước nhìn Trương mù.

Trương mù nói:

- Đây là vấn đề quan trọng nhất, người dương tiếp xúc với âm thi, sẽ chậm rãi biến thành âm thi, Hơn nữa, không thuốc nào chữa được. Cho nên bình thường thợ nhân đều lười đi trêu chọc thứ này, may là thứ này rất ít gặp, dù sao cách tạo ra âm thi cũng rất phức tạp.

Tôi nói:

- Sao lại thế, anh là thợ vàng mã cấp cao, chẳng lẽ anh cũng không có cách?

Trương mù nói:

- Cậu cũng biết tôi là thợ vàng mã, chứ không phải thần tiên, tôi lấy đâu ra cách? Thứ này, chỉ có thợ cản thi như ông nội cậu mới có biện pháp. Tôi không phải thợ cản thi, chỉ có thể tạm thời giúp cậu áp chế. Thời gian càng dài, màu sắc trên người giấy sẽ dần dần biến thành màu đỏ. Sau đó lại biến thành màu xanh, đến khi đó ngón tay của cậu không giữ được rồi, nhưng nó vẫn sẽ tiếp tục lan lên trên, cho đến khi hoàn toàn biến thành âm thi, đến lúc đó…..

Lúc nói đến đây, Trương mù dừng một chút, mới nói tiếp:

- Đến lúc đó, thằng ngốc, cậu chớ trách tôi thủ đoạn độc ác!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất