Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 410 Đại mộng xuân thu!

Lúc Trương mù nói câu này, tôi cảm nhận được sự đau thương trong ánh mắt anh ta.

Đúng là mắt anh ta rất nhỏ, đáng ra tôi chẳng thể cảm nhận được tình cảm trong đó, nhưng lúc này đây, tôi thật sự thấy rõ nỗi đau thương.

Nghe vậy, tôi chỉ cảm thấy đầu óc mình như muốn nổ tung, toàn thân không tự chủ được run rẩy, tôi ép mình trấn tĩnh lại, hỏi:

- Vì sao lại như vậy?

Trương mù nói:

- Cậu vào nhà chính nhìn đi sẽ hiểu.

Tôi như cái xác không hồn, làm theo lời Trương mù nói, đi vào sân, vòng qua bố mẹ và ông nội, bước vào cửa nhà chính, nhờ ánh đèn pin, mọi thứ trong nhà trở nên rõ ràng hẳn, dưới điện thờ ở nhà chính, dựng một tấm linh vị, bên trên viết sáu chữ rất lớn: “bài vị của Lạc Tiểu Dương.”

Bịch!

Chân tôi đứng không vững, ngã bịch xuống đất, dưới mông đau rát, nhưng đối với tôi mà nói, những cái đó chỉ là râu ria. Tôi hỏi Trương mù bên cạnh:

- Vì sao nơi này lại có bài vị của tôi?

Trương mù nói:

- Lúc trước đã nói qua, nếu có một chuyện nào đó không xảy ra, vậy thì chuyện tiếp theo sẽ không thể xuất hiện. cho nên, hiện tại cậu đang nhìn thấy một khả năng khác, đó là khả năng nếu cậu chết, thì ông nội cậu sẽ không chết, bà nội cậu không chết, ông bác cũng không chết. thậm chí, Lăng Giáng cũng không chết.

Nghe nói như thế, tôi kích động đứng phắt dậy từ dưới đất nói:

- Vậy bây giờ tôi chết có còn kịp nữa không?

Trương mù lắc đầu nói:

- Tông môn nhà cậu. cậu nhìn bài vị kia đi.

Trương mù nói xong, tôi liền thấy, tấm bài vị dưới điện thờ, đang từ từ biến mất.

Tôi hoảng sợ hỏi:

- Thế này là thế nào?

Sắc mặt Trương mù càng thêm bi thương, nói:

- Hiện tại cậu đã nhập cuộc rồi, mà lại còn sống, cho nên linh vị tự nhiên sẽ biến mất. bây giờ cậu đã hiểu vì sao lúc nãy tôi không muốn vào thôn Vương gia chưa? Vốn nghĩ rằng chuyện này vẫn sẽ có thay đổi, nào ngờ phía sau lại vô duyên vô cớ nhiều thêm một bức tường? hiện tại coi như tôi đã nhìn thấu, vận mệnh của tôi và cậu, căn bản không thể thay đổi, chuyện người thế hệ trước đã sớm an bài, quả thực là muốn trốn muốn tránh đều không xong.

Đó là lý do mà Trương mù không muốn tiến vào ‘thôn Vương gia’ , bởi vì một khi tiến vào, tất cả mọi thứ đều sẽ trở thành kết cục đã định sẵn. Nhưng nếu là vậy, thì vì sao mỗi lần tôi mở cửa ra cảnh tượng lại thay đổi?

Tôi không hiểu vì sao sắc mặt Trương mù lại u buồn đến thế, cũng không hiểu mệnh và vận trong miệng Trương mù là cái quái gì, càng không hiểu, người thế hệ trước cụ thể đã sắp đặt cái gì. ngoài Lăng Giáng chết ra, vì sao phải có Phá Lỗ mù, vì sao phải là Tiểu Dương sống?

Tôi nói:

- Đây rốt cuộc là sao?

Trương mù nhìn thoáng qua vầng trăng máu trên đầu, sau đó thở dài một tiếng, hai mắt sáng quắc nhìn tôi nói:

- Cái này gọi là ‘đại mộng xuân thu’!

‘Xuân Thu đại mộng’ tôi nghe nói qua. Nhưng ‘đại mộng xuân thu’ này có nghĩa là gì, tôi thật sự không biết, nhưng nhìn vẻ mặt của Trương mù, có thể thấy anh ta đang rất kích động, cả thân người còn đang run rẩy cầm cập.

( chú thích: khúc này mọi người nhất định phải đọc giải thích của hảo bằng hữu Sam để hiểu hơn nhé:

“Xuân Thu đại mộng”: có thể các bạn từng xem phim rồi đọc truyện TQ, thấy người ta hay nói câu “đi mơ mộng Xuân Thu của mày đi nhá!” . tiếng Việt tạm dịch là ‘mày đừng có mà mơ tưởng hão huyền”. Thì sau đây mình xin được giải thích chi tiết. “đại mộng” tức là giấc mơ lớn, còn ‘Xuân Thu’ là chỉ thời kì Xuân Thu Chiến Quốc ở Trung Quốc.

Bởi vì thời Xuân Thu Chiến Quốc, mục đích của nước Tần rất rõ ràng, đó là tiêu diệt sáu nước khác và thống nhất thiên hạ. trong khi mục tiêu của sáu nước khác lại là xưng vương xưng bá, sử dụng vũ lực quân sự để giành quyền bá chủ. Họ thường vất vả nhiều năm nhưng không thu lại được gì, giống như đã trải qua một giấc mộng dài, đến cuối cùng thì cái họ nhận lại chính là bại dưới tay nước Tần và còn bị thống nhất vào một mối. Cho nên sau này, người đời sau mới dùng từ “Xuân Thu đại mộng” để châm biếm những kẻ hay mơ tưởng hão huyền không thực tế, dù có ôm mộng lớn nhưng cuối cùng cũng chẳng ra ngô ra khoai.)

Tôi hỏi:

- Cái gì là đại mộng xuân thu?

Trương mù lời ít ý nhiều nói:

- Thôn Vương gia hiện tại chúng ta đang đứng, chính là mộng cảnh của cái gã đang nằm bên trong quan tài dưới địa cung. Mà giấc mộng của gã, nếu tôi đoán không sai, có lẽ là một giấc mộng một ngàn một trăm năm!

Tôi kinh ngạc nhìn Trương mù, đầu ngón tay lâm râm truyền đến cơn đau nhói, tôi biết, giấy trắng của Trương mù sắp không chế ngự được thi khí của âm thi. nhưng tôi không để ý, ngược lại, thậm chí còn cảm thấy chết đi mới là kết cục tốt nhất cho tôi.

Nhưng trước khi chết, tôi rất muốn biết bố cục của người thế hệ trước là gì, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, vì thế tôi hỏi Trương mù:

- Người trong quan tài không phải đã chết rồi sao? vì sao còn có thể nằm mơ? Với lại Thổ Ty Vương Triều tổng cộng mới được tám trăm năm, cộng với ba trăm năm sau khi Thổ Ty Vương Triều bị diệt vong, vừa vặn một ngàn một trăm năm! Lẽ nào hắn…..? từ từ --- Trương mù, ý anh là, hắn là…….!?

Tôi thấy Trương mù khẽ gật đầu, còn nói với tôi:

- Có phải cảm thấy rất khó tin không? tôi cũng thấy rất khó tin, vì vậy lúc ở đầu thôn tôi đã quỳ xuống đất, một chuyện khủng khiếp thế này, không phải ai cũng làm được, cậu đoán không sai, người nằm trong quan tài dưới địa cung, chính là người đó, là người đã thành lập lên Thổ Ty đời đầu tiên của Thổ Ty Vương Triều! thằng ngốc, cậu đọc nhiều sách sử, cậu có biết người đó có tên gọi là gì không?

Quả nhiên, tôi và Trương mù suy nghĩ giống nhau, không đúng, dưới điều kiện mọi chuyện đã rõ như ban ngày thế này, là người thì đều có thể ngẫm được ra thân phận của kẻ trong quan tài. Lúc trước tôi đã cố tình tìm hiểu qua về Thổ Ty Vương Triều, nhớ rất rõ tên gọi của từng thế hệ Thổ Ty Vương, tôi nói:

- Thổ Ty đời thứ nhất tên là Bành Giam ( công nguyên năm 923, thành lập Vĩnh Thuận Lão Ty Thành Thổ Ty Vương Triều, trở thành Thổ Ty Vương đời đầu tiên của Tương Tây, cha truyền con nối.)

Trương mù nói:

- Đúng rồi, người nằm trong quan tài chính là hắn, chúng ta cứ nghĩ người trong quan tài là cha của Bành Cảnh Toại, cho rằng ông ta muốn vương bát trở mình, muốn lại lần nữa thành lập Thổ Ty Vương Triều, thực ra chúng ta đều sai rồi, kế hoạch này, không phải được sắp xếp từ hai ba trăm năm trước, mà là từ hơn một ngàn một trăm năm trước, đã được sắp xếp từ đời Thổ Ty thứ nhất rồi.

Tôi đã hoàn toàn khiếp sợ tột đỉnh với những lời Trương mù nói, tuy biết rằng đây rất có thể chính là chân tướng, nhưng bẻ lái vào lúc này, quả thực khiến tôi không thể tiếp tục tiếp nhận được nữa, tôi định tìm ra sơ hở, đáng tiếc, tôi phát hiện, tôi không tìm thấy manh mối gì. cuối cùng chỉ có thể tuôn ra một câu nghi vấn không chút hiệu lực:

- Không thể nào, thời gian quá lâu, chuyện năm đó, ai cũng không biết!

Trương mù nói:

- Vậy tôi hỏi cậu, vì sao Thổ Ty đời thứ nhất biết khiến thi thể khởi binh đối kháng thổ phỉ, còn tới đời Thổ Ty thứ hai, thợ thuật này lập tức thất truyền? chẳng lẽ cậu không cảm thấy chuyện này rất khó lý giải?

Tôi nói:

- Rất có thể là Bành Giam cảm thấy chuyện này quá tàn nhẫn không có tính người, cho nên mới không truyền lại thợ thuật này.

Trương mù vỗ đùi:

- Đúng rồi! đúng là vì tàn nhẫn, cho nên căn bản không thể truyền lại, nhưng cậu nhìn đi, trên lịch sử, dùng thi thể đánh trận, có mấy ai?

Tôi lắc đầu:

- Những lịch sử tôi được học đều là những gì các hoàng đế qua nhiều triều đại muốn chúng ta nhìn thấy. đương nhiên không thể chắc chắn là thật, hiện tại tôi chỉ biết có Bạch Khởi cùng vị Bành Giam này.

Trương mù nói:

- Hỏi như vậy chắc chưa rõ, vậy tôi lại đổi một câu hỏi khác, trong ấn tượng của cậu, trên thế giới này, có thể cản thi, cũng có nghĩa là làm cho thi thể tự biết đứng dậy bước đi, có mấy người?

Tôi nói:

- Quá rõ rồi còn gì, Bạch Khởi, Bành Giam, Vương Nông Hữu, ông nội tôi.

Tôi vừa mới nói xong, Trương mù lập tức bác bỏ:

- Sai! Rất sai! Bạch Khởi và Bành Giam biết cản thi, là cậu nhìn thấy rõ trong trí nhớ của mình, nhưng Vương Nông Hữu và ông nội cậu, cậu nhìn thấy chưa? Cậu chưa! Không chỉ có cậu chưa nhìn thấy, ông nội tôi, lão gia nhà họ Lăng cũng đều chưa nhìn thấy, cho nên, đôi sư huynh sư đệ ông nội cậu và Vương Nông Hữu, có lẽ không biết cản thi, bọn họ chỉ có bản lĩnh của thợ cản thi, nhưng làm thế nào để cản thi, lại không hề biết!

Đúng vậy, chúng tôi vẫn luôn cho rằng ông nội biết cản thi, là bởi vì ông là thợ cản thi, nhưng ai cũng chưa nhìn thấy ông cản thi bao giờ. Thế là tôi bèn nói:

- Nếu vậy, chỉ có Bạch Khởi và Bành Giam biết cản thi?

Nhưng không ngờ, Trương mù lại lắc đầu, nói:

- Lại sai rồi, trên thế giới này, vẫn còn một người nữa biết cản thi!

Tôi trợn to mắt hỏi, người nào?

Trương mù nhìn tôi, chậm rãi vươn ngón tay, chỉ thẳng mặt tôi nói mỗi một chữ đơn giản:

- Cậu!

Lời kia vừa thốt ra, tôi bỗng cảm thấy ngón tay kia của Trương mù giống như có sức mạnh, cách không đẩy tôi ra mấy bước, mãi cho đến khi dựa vào vách tường nhà mình, tôi không còn lui được nữa, mới lớn tiếng quát:

- Sao có thể? tôi ngay cả thợ thuật cũng không biết, tôi biết cản thi bao giờ?

Trương mù lắc đầu:

- Thằng ngốc, cậu đừng quên, lần đầu đến thôn Trương gia, thi thể của chú Trương, là cậu khiến chú ấy bật dậy, còn để chú ấy dẫn cậu vào trong rừng tre mộ phần thôn Trương gia chúng tôi. cậu nói cậu không biết cản thi, tôi có chết cũng chẳng tin!

Đại não tôi trống rỗng, không ngừng lắc đầu, lẩm bà lẩm bẩm:

- Không thể nào, không thể nào…….

Trương mù nói:

- Thằng ngốc, cậu nghĩ là đại mộng xuân thu đến đây là hết ư? Cậu cho rằng ba thôn Vương gia không có liên quan gì với nhau ư? Cậu tưởng cậu không liên quan gì với hai bọn họ? tôi nói cho cậu biết, mọi chuyện không chỉ có như vậy!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất