Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 411 Trảm tam thi

• ( chú thích: Cửu Phẩm Kiếp Tiên < là một cấp độ trong tu luyện> sử dụng bí pháp Trảm Tam Thi sẽ tạo ra ba hóa thân Ác Thi - Thiện Thi - Tự Ngã Thi. Mỗi lần tạo ra một thi thì như tăng thêm một cảnh giới nhỏ.

• Sau khi Trảm Tam Thi thành công thì phải độ Binh Kiếp. Thành công đạt đến cảnh giới Nhược Trường Sinh Giả - giúp tăng cấp bậc tu luyện và tuổi thọ. Lúc này Cửu Phẩm Kiếp Tiên trở thành Kiếp Tiên Đỉnh Phong. (cũng giống như cảnh giới điên phong cao nhất trong một tầng cảnh giới nào đó -> ai đọc bộ ‘nợ âm khó thoát’ rồi chắc hiểu ngay ha :> hé hé! )

Tiếng nói của Trương mù như tiếng sấm rung trời, nổ đùng đoàng trong đầu tôi. tôi cảm giác được cả cơ thể mình lại lần nữa không nghe theo chi phối, chậm rãi trượt xuống chân tường, ngồi bệt dưới đất.

Trương mù liếc nhìn tôi, sau đó lấy từ trong ba lô ra một nén hương, cổ tay rung lên, đầu nén hương hiện lên một đốm lửa màu đỏ. Tôi biết, đây là mánh khóe của thợ nhân, lúc trước thấy Trần tiên sinh với Lăng Giáng dùng qua. Thủ pháp gần như đều tương đồng.

Sau khi hương cháy, Trương mù không quan tâm đến tôi, mà đi ra khỏi sân nhà, bóng lưng của anh ta cúi xuống, có lẽ đang cắm hương vào bên phải cửa sân, sau đó anh ta lại quay về, đi đến cửa nhà chính, đưa lưng về phía tôi. đặt mông ngồi lên trên ngưỡng cửa.

Anh ta ngẩng đầu nhìn vầng trăng máu trên bầu trời, chợt nghe thấy tiếng lẩm bẩm:

- Thằng ngốc, ngày trước tôi cho rằng, “phấn đấu cùng với trời, phấn đấu cùng với đất, đi ngược lại quy luật khách quan của tự nhiên, mới biết được thế nào là ý nghĩa thật và niềm vui vô tận của phấn đấu”. cũng nghĩ rằng chỉ cần là chuyện Trương mù này muốn làm, thì không có chuyện gì không làm được. nhất là khi tôi trở thành người dẫn đầu, tôi lại càng thêm ảo tưởng về bản thân.

Nghe Trương mù nói vậy, tôi vẫn chưa hiểu anh ta muốn biểu đạt điều gì. cho nên không tiếp lời anh ta, mà lẳng lặng ngồi dựa lưng vào tường, nghe anh ta tiếp tục nói.

- Nhưng tôi sai rồi, khi tôi phát hiện tất cả mọi chuyện đều là kế hoạch của đám người ông nội tôi, tôi mới hiểu, chung quy lại vẫn không thể trốn khỏi vận mệnh mà ba nhà đã sắp đặt. thằng ngốc, cậu có biết ba thôn Vương gia có quan hệ gì không?

Tôi biết Trương mù sắp vào vấn đề chính, tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân, lắc đầu với bóng lưng của anh ta nói:

- Không biết.

Trương mù nói:

- Cậu học quốc văn, vậy nhất định đã đọc qua “Lão Tử’?

Tôi nói, đọc qua.

Tôi thấy anh ta gật đầu, nói:

- Đọc qua thì tốt rồi, bằng không lại phải giải thích nhiều mệt lắm, cậu có biết câu nói "Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật" trong “Lão Tử” không?

Tôi nói:

- Câu này dù là người chưa đọc qua sách “Lão Tử” cũng biết, dù sao hiện tại tiểu thuyết mạng cũng đại trà như vậy, trong rất nhiều tiểu thuyết huyền huyễn đều thường xuyên dùng câu nói này.

Trương mù nói:

- Cho nên, đây là lý do vì sao tôi bảo cậu đừng đọc tiểu thuyết nữa. mấy thứ trên mạng, toàn là nói hươu nói vượn. tôi hỏi cậu, cậu đọc nhiều tiểu thuyết như thế, vậy cậu lý giải câu nói này như thế nào?

Tôi nói:

- Không phải nói tất cả mọi thứ trên thế giới này đều được phát triển biến hóa từ đạo mà ra sao? đạo sinh nhất, nhất là thái cực, nhất sịnh nhị, nhị là âm dương, nhị sinh tam, tam là âm dương phối hợp, tam sinh vạn vật, vạn vật chính là muôn vật.

Tôi vừa mới nói xong, chợt nghe thấy tiếng cười nhạo của Trương mù, anh ta nói:

- Quả nhiên là cậu lại xàm, đạo sinh nhất, trong giới thợ nhân, nhất chính là chỉ bản thân mình, nhất sinh nhị, nhị ( hai) thứ này là chỉ mệnh và vận. nhị sinh tam (ba) , ba thứ này chỉ tam thi!

Tam thi?

Tôi nhớ lúc đọc tiểu thuyết đã thấy qua, đây là cách nói của Đạo giáo. Bọn họ cho rằng cơ thể con người thượng trung hạ( trên giữa dưới ) có ba đan điền. mỗi chỗ đều có một ‘thần’ trú ngụ bên trong. Gọi chung là ‘tam thi’. Còn gọi là tam trùng, tam bành. Thượng thi thích hoa sức ( thích làm đỏm) , trung thi thích tư vị ( thích ăn uống) , hạ thi thích dâm dục. lúc đầu Đạo giáo cho rằng ‘trảm tam thi’, sẽ không mưu cầu danh lợi, không ham sắc dục, điềm tĩnh minh mẫn, tích nhiều việc thiện, ắt thành tiên. Chẳng lẽ tam thi mà Trương mù nói, chính là tam thi này?

Hơn nữa, tên gọi khác của tam thi là tam bành. Chỉ ba người Bành Cứ, Bành Chất và Bành Kiểu, cùng mang họ Bành với Thổ Ty Vương của Thổ Ty Vương Triều, ai có thể cam đoan, trong này sẽ không có quan hệ gì ?

Ai ngờ Trương mù lại chửi ầm lên:

- Tông môn nhà cậu, tam thi trùng cái đầu cậu! tam thi không có liên quan mẹ gì với những gì cậu nói, nếu là tam thi trùng, làm sao có thể đối ứng với ‘mệnh’ và ‘vận’ của ‘nhị’ đây?

Tôi gật đầu, đúng thật, giải thích bên trong tiểu thuyết, chẳng qua chỉ là tư liệu trên mạng, nhất định không giống với ‘tam thi’ trong giới thợ nhân.

Vì thế tôi hỏi, vậy tam thi là gì?

Trương mù thoáng nhìn vầng trăng máu, nói:

- Cái gọi là tam thi, là chỉ quá khứ, hiện tại, và tương lai, trảm tam thi, không phải là không màng danh lợi không ham sắc dục, mà là phải trảm đứt quá khứ, hiện tại có liên hệ tới tương lai, thì mới có thể trở về nguyên trạng ban đầu, nắm trong tay ‘mệnh’ và ‘vận’ của chính mình. Chỉ có khi nào thực sự nắm trong tay ‘mệnh’ và ‘vận’ của mình, lúc đó mới được xem là trường sinh. Trước kia chúng ta biết cái gã mãi không chết thần bí, tuy rằng vẫn dùng cá Quy Khư giấu trời qua sông. Nhưng hắn căn bản không thể nắm giữ hàm nghĩa thực sự của trường sinh, hắn phải ỷ lại cá Quy Khư, thế này thì đâu phải là trường sinh? Cho nên, thằng ngốc, hiện tại cậu đã biết vì sao phải có ba thôn Vương gia chưa?

Thực ra tôi đã ngờ ngợ đoán ra một chút, nhưng vẫn nói thẳng:

- Không biết.

Đúng vậy, những gì Trương mù nói vốn là những chuyện huyễn hoặc, tôi không dễ tiếp nhận những chuyện đó lắm. với lại từ xưa đến nay, chú giải về quyển sách “Lão Tử” , trong các bản sách khác nhau thì vẫn còn nhiều bất đồng. giống như “ Lão Tử tưởng nhĩ chú”, “Lão Tử hà thượng công chú”, cùng với đám người Vương Bật sau này, đều có những chú giải khác nhau về quyển sách “Lão Tử”. vậy tôi làm sao mà biết được thợ nhân bọn họ còn có cách lý giải nào đặc biệt khác?

Theo tôi thấy, quyển sách “Lão Tử” thật sự là trần thuật lại đạo lý gì đó, có thể nói là, ai ai cũng hiểu, nhưng cũng có thể nói, không một ai hiểu.

Trương mù nói:

- Thế mà cũng chưa hiểu, ba thôn Vương gia, phân biệt đại diện cho quá khứ, hiện tại, cùng tương lai!

Tôi không bất ngờ lắm, bởi vì tôi đã liệu ra kết quả như vậy. tôi cực kì bình tĩnh cất lên hai chữ:

- Hình thức.

Trương mù gật đầu, rồi lại ngước lên nhìn bầu trời, dùng một tiếng nói rất thê lương nói với tôi:

- Đúng vậy, chính là hình thức. chỉ cần hoàn thành được hình thức, Bành Giam trong quan tài mới có thể thi triển ra ‘đại mộng xuân thu’.

Thực ra tôi có chút không muốn nghe tiếp, nhưng vẫn không nhịn được nói:

- Cái này lại là vì sao?

Anh ta đáp:

- Lúc trước Lăng Giáng đã nói với cậu, mỗi người đều có mệnh và vận, đây là thứ đặc biệt của mỗi một con người, sinh lão bệnh tử, đều được hai thứ này quy định sẵn từ trước. mệnh ngắn, vận thường rất tốt. vận không tốt, mệnh thường rất dài. Cậu nghe nói qua đạo lý ‘trời đố kị anh tài’ chưa?

Trương mù nói đến đây, tôi sửng sốt, bởi vì lúc nghe Lăng Giáng giải thích về mệnh và vận. phản ứng đầu tiên của tôi chính là ‘trời đố kị anh tài’.

Anh ta tiếp tục nói:

- Bành Giam, trốn bên trong ‘đại mộng xuân thu’. Một giấc mộng một ngàn một trăm năm, hút những người ở trong ba thôn Vương gia vào mộng cảnh của hắn, vậy thì, hắn nhất định phải thừa hưởng mệnh và vận của mọi người, thế thì vấn đề có rồi, thằng ngốc, cậu biết chỗ nào có vấn đề không?

Tôi nói:

- Vấn đề chính là, đây là chuyện không có khả năng! Lăng Giáng nói rồi, vận mệnh trời định. Bành Giam cho dù có lợi hại hơn nữa, cũng không thể thừa hưởng mệnh và vận của những người trong thôn! Thay người khác thừa hưởng mệnh và vận, chính là nghịch thiên cải mệnh, làm gì có người nào có thể nghịch thiên?

Trương mù cười khổ nói:

- Nhưng Bành Giam làm được rồi, còn dựa vào ba thôn Vương gia, cậu nghĩ xem, thôn nhà cậu có bố cục phong thủy gì?

Tôi nói:

- Cửu Sư Bái Tượng.

Trương mù nói:

- Bệnh viện thì sao?

Tôi nói:

- Mảnh đất vô gián.

Anh ta tiếp tục nói:

- Nơi này thì sao?

Tôi nhìn trái nhìn phải, sau đó liếc mắt lên nhìn trời, nói:

- Địa Sát Hướng Nguyệt.

Trương mù nói:

- Vẫn chưa quá ngốc, Cửu Sư Bái Tượng, gần như là tướng của đế vương, được coi là thiên tướng. mảnh đất vô gián, tiếp nhận sinh lão bệnh tử của nhân gian, vốn thuộc về địa, nhưng có bệnh viện cứu sống, sống lại làm người, cho nên thuộc nhân tướng. Địa Sát Hướng Nguyệt, không còn nghi ngờ gì nữa, thuộc địa tướng. thiên địa nhân tam tài, đều bị bao hàm trong mộng cảnh của hắn, dùng cách thông tục dễ hiểu để nói, thì hắn chính là ‘chúa sáng thế’ của một thế giới nhỏ.

Anh ta nói tiếp:

- Cậu từng nói, vận mệnh do trời định, hắn của hiện tại, chính là trời! nếu hắn là trời, vì sao hắn không thể thừa hưởng mệnh và vận của mọi người chứ? Nói cách khác, hắn cản bản không cần phải thừa hưởng mệnh và vận của những người này, chỉ cần tiến vào bất cứ một thôn nào trong ba thôn Vương gia, đều bị rơi vào mộng cảnh của hắn. cho nên, không phải hắn đang thừa hưởng vận mệnh của chúng ta, mà là hắn hoàn toàn nắm vận mệnh của chúng ta trong tay. Thằng ngốc, cậu đã biết cậu, Bạch Khởi, và cả Bành Giam có liên quan gì với nhau chưa?

Tôi vẫn lắc đầu, không muốn thừa nhận.

Trương mù thở dài:

- Cậu hiểu lịch sử nhiều hơn tôi, cậu rõ ràng đã hiểu rồi, vì sao còn không muốn tin?

Tôi chậm rãi đúng dậy, cúi đầu trầm ngâm:

- Bạch Khởi, năm sinh không rõ, mất năm 257 trước công nguyên, Bành Giam, sinh năm 843 công nguyên. Cách cái chết của Bạch Khởi một ngàn một trăm năm, chết năm 891 công nguyên. Lạc Tiểu Dương, sinh năm 1991 công nguyên, cách với cái chết của Bành Giam một ngàn một trăm năm.

Trương mù ngồi trên ngưỡng cửa, cuối cùng cũng quay đầu lại, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo thê lương:

- Bạch Khởi là ‘quá khứ’, Bành Giam là ‘hiện tại’, cậu, Lạc Tiểu Dương, là ‘tương lai’…..

Dưới ánh trăng máu, tôi nhìn thấy rõ, trên mặt Trương mù, có hai hàng huyết lệ chảy xuống, giấy dán lên cũng không cầm được!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất