Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 416 Nhất thạch ngũ điểu

*Nhất thạch ngũ điểu

( có ý nghĩa tương tự như một mũi tên trúng hai đích)

Tiếp theo,Tưởng Viễn Chí kể lại tất cả mọi chuyện năm xưa. Bởi vì hắn tự thuật rất nhiều, có mang theo cảm tình cá nhân, trong đó có không ít lời nhục mạ ông nội tôi, cho nên sau khi nghe xong, tôi đã uốn nắn lại câu chữ, viết ra chuyện năm đó, đại khái như sau:

Ông nội tôi lợi dụng nỗi sợ hãi đối với vận hạn của thợ nhân, thuyết phục nhà họ Trương Trùng Khánh và nhà họ Lăng Tứ Xuyên. Nói với bọn họ là nợ của đời này, thì phải tự mình trả, không nên để lại cho con cháu, sau khi thuyết phục được hai nhà, ông nội tôi đã làm một thanh đồng huyết quan cỡ lớn ở thôn Trương gia. Phong kín toàn bộ kiếp nạn của các đại tộc trong giới thợ môn vào đó. còn dùng chín người đá tý hon trấn trụ. Đồng thời cũng trấn trụ con súc sinh bên dưới thôn Trương gia.

Đối với thôn Trương gia mà nói, bọn họ cần chín tượng người đá tý hon của ông nội tôi trấn trụ Tiệm, cho nên bọn họ tán đồng ---- đây cũng là lý do vì sao lựa chọn thôn Trương gia, mà không phải chọn nhà họ Lăng Tứ Xuyên để đặt thanh đồng huyết quan.

Nhưng kiếp nạn và khí vận bổ trợ lẫn nhau, thiếu cái nào cũng không được. cho nên,ông nội tôi không chỉ phong hết kiếp nạn của tất cả mọi người, còn phong cả khí vận của những đại gia tộc kia vào, bởi vậy mới xuất hiện hiện tượng cách thế hệ. mặc dù có người cũng gia nhập thợ môn, nhưng không có mấy ai xuất chúng.

Một vài người sáng suốt nhìn thấu ra điểm mấu chốt trong này, tìm ông nội tôi để phân xử, vì thế ông nội lại lấy Tưởng Viễn Chí ra để che chắn, nói ông làm như vậy, là vì đối phó âm mưu cầu trường sinh của Tưởng Viễn Chí. Cầu trường sinh, làm cấm kỵ lớn nhất trong thợ môn.

Hơn nữa ông nội còn cam đoan với các đại gia tộc, chỉ cần phong lại khí vận của một thế hệ kế tiếp. đến lúc đó ‘vận đen qua cơn may đến’, lại truyền cho thế hệ tiếp theo. Nhất định sẽ xuất hiện lớp lớp anh tài, sự thật cũng đúng là như thế, cho nên mới có thế hệ Trương mù, nhân tài mọc lên như nấm.

Đối với những đại tộc khác mà nói, chiêu thức ấy của ông nội, quả thật có thể giảm bớt vận hạn cho bọn họ, tuy rằng tổn thất một thế hệ, nhưng chỉ có lợi chứ không có hại cho các con cháu đời sau. vì vậy, bọn họ đương nhiên cũng tán đồng ủng hộ.

Đối với Bành Giam mà nói, hắn thấy, ông nội tôi tạo ra thanh đồng huyết quan, là muốn dùng khí vận của tất cả thợ nhân trong giới, trấn áp Tưởng Viễn Chí. Đây là vì bảo vệ đại mộng xuân thu. Cho nên Bành Giam cũng ủng hộ ông nội, vả lại, ông nội đúng là đã dùng cỗ quan tài này chơi Tưởng Viễn Chí một vố!

Tưởng Viễn Chí thấy, trong cỗ quan tài có khí vận của tất cả mọi người trong các gia tộc lớn, hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua. Dưới sức cám dỗ lớn như thế, hắn đã lơi lỏng cảnh giác. bị ông nội tôi hãm hại một vố ---- bảy phách của hắn vĩnh viễn bị phong kín trên thân thể bằng người giấy của ông Trương Tiệm.

Mà Tưởng Viễn Chí sở dĩ nói ông nội trêu đùa cả giới thợ môn, thậm chí Bành Giam và Tưởng Viễn Chí hắn, cũng bị trêu đùa. Là bởi vì, thời điểm mọi người hân hoan vui mừng chờ thu hoạch, không ngờ, lợi ích lớn nhất lại bị tôi chiếm hết, cái này chính là ‘món hời lớn’. khí vận của tất cả thợ nhân trong các đại gia tộc năm đó, toàn bộ rơi hết lên người tôi.

Vốn chỉ là một việc, nhưng ông nội tôi đã tính toán tất cả mọi mặt. theo như lời Tưởng Viễn Chí nói, “đây là chỗ lợi hại của Lạc Triều Đình, mỗi một chiêu của hắn, đều không thể biết mục đích thực sự là gì. hoặc là nói, mỗi một bước kế hoạch, nhìn qua thì chỉ như nhắm vào một việc, nhưng kỳ thật, là nhất thạch ngũ điểu. thậm chí còn nhiều hơn.”

Tưởng Viễn Chí nói rất nhiều, xét cho cùng, chẳng qua là có nhiều thế lực đang trong một cuộc đua, tranh giành cái gọi là khí vận.

Thực ra theo cá nhân tôi thấy, tôi hoàn toàn không biết tôi của bây giờ và lúc trước khác nhau chỗ nào. Trên người có khí vận của thế hệ năm đó. cũng mang trên người long mạch của Vương Tuyết Mai, nhưng kết quả thì sao? còn không phải vẫn là một thằng ngốc cái gì cũng không biết?

Đúng lúc này, Tưởng Viễn Chí thở hắt ra một hơi, nói;

- Nhất định chúng mày không biết, tao rõ ràng đã biết được đây đều là kỳ thủ diệu chiêu của ông nội mày, nhưng lại không tìm được người nào để giãi bày những tâm sự đau khổ này, hiện tại hay quá, ấm ức tức nghẹn trong cổ họng bao nhiêu năm, cuối cùng cũng nói được ra. Những gì tao nên nói đã nói rồi, chúng mày còn cái gì để hỏi không? nếu không, thì tao phải động thủ rồi, Lạc Tiểu Dương, cơ thể của mày, Tưởng Viễn Chí tao phải chiếm!

Tôi ngây mặt hỏi:

- Muốn cơ thể tao làm gì?

Trương mù nói:

- Trên người cậu có khí vận của nhiều người như thế, lại còn là tương lai của Bành Giam. Sau khi đi qua dòng sông này, chính là trường sinh, đừng nói hắn, đến tôi cũng động tâm. Thằng ngốc, chờ lát nữa đánh nhau rồi, cậu hãy nghĩ biện pháp qua sông, tôi bám chân hắn, chỉ cần cậu qua được sông, hắn không làm gì cậu được nữa đâu.

Tôi liếc nhìn con sông mênh mông trước mắt, tưởng tượng thấy dưới đáy nước đều là những thi thể đứng thẳng, da đầu lại run lên, hỏi:

- Bơi qua à?

Trương mù nói:

- Sao cậu không ngu chết đi? Ông nội cậu làm thế nào đưa cậu qua sông? --- dùng quạt hương bồ ông nội cậu để lại! bằng không ông ấy đưa thứ này cho cậu làm cảnh à?

Lời Trương mù khiến tôi như vừa mới tỉnh dậy từ trong mộng, tôi chấn động, tất cả những gì gặp phải lúc trước, quả nhiên không hề vô căn cứ. những ký ức nhiều thêm trong đầu kia, cũng không phải linh tinh, mà toàn bộ, đều đã được trải sẵn đường đi.

Tôi lấy quạt hương bồ từ trong ba lô Trương mù ra, sau đó tránh xa Tưởng Viễn Chí một đoạn, sau tiếng hô ‘chạy’ của Trương mù, tôi cầm quạt hương bồ và đèn pin, bạt mạng chạy ra hướng bờ sông.

Sau khi tới bờ sông, tôi thấy Trương mù và Tưởng Viễn Chí đã bắt đầu ‘giao đấu’, Tưởng Viễn Chí bước đi lững thững thảnh thơi, giống như đối mặt với Trương mù là một chuyện rất nhẹ nhàng, không biết Trương mù có thể chống cự được bao lâu. Vì thế tôi ném quạt hương bồ xuống nước, không nghĩ ngợi gì nhiều đứng lên trên, lúc đứng lên, miệng còn theo bản năng niệm một câu:

- Nhất vi độ giang.

Sau khi đứng lên trên, quạt hương bồ thoáng cái đã chìm xuống, nhưng rất nhanh, cả người tôi đã ‘trôi’ lên phía trước.

Đứng trên quạt hương bồ, tôi thấy dưới đáy nước, có những đôi mắt màu xanh lục đang nhìn mình chằm chằm, quả nhiên, những thi thể này bị Tưởng Viễn Chí khống chế. Hắn sở dĩ không quan tâm tôi đã chạy xuống sông hay chưa, là bởi vì hắn không sợ!

Tốc độ của quạt hương bồ không nhanh, ánh mắt màu xanh dưới đáy nước càng lúc càng rõ ràng, chúng nó đang dần dần nổi lên, nếu tôi ngồi thuyền, có lẽ sẽ yên tâm hơn, dù sao người âm sau khi xuống nước, rất khó trở ra. Nhưng hiện tại là quạt hương bồ, chỉ cần chúng nó kéo nhẹ một cái, là tôi rơi xuống nước ngay.

Tôi lo lắng quay người thoáng nhìn bờ sông, sợ tới mức tròng mắt sắp rơi ra ngoài, Trương mù bị một đám người âm bao vây, mà nhìn tư thái của những người âm kia, không giống những người âm từng thấy qua, bởi tốc độ của chúng nó càng thêm linh hoạt.

Âm thi!

Mấy thứ này nhất định chính là âm thi!

Tôi đứng trên quạt hương bồ, đều có thể nghe thấy tiếng chửi rủa của Trương mù:

- Tông môn nhà nó, Tưởng Viễn Chí, con mẹ mày, mày có phải đàn ông không? đã nói là đấu võ, vậy mà mày lại để một đám âm thi bao vây tao? Tao liều mạng với mày!

Quạt hương bồ càng lúc càng xa, tôi chỉ có thể nhìn thấy luồng sáng trắng bên bờ đang không ngừng soi loạn xung quanh, tôi biết đó là đèn pin trong tay Trương mù. Tôi không có bất cứ tác dụng gì trong cuộc chiến của hai người. việc tôi có thể làm, là mau chóng đi qua bên bờ đối diện. mở cỗ quan tài kia ra. Cứu Lăng Giáng. Sau đó trở về cứu Trương mù.

Nhưng đúng lúc này, tôi đột nhiên nhìn thấy trong nước có một thân ảnh quen mắt, cô ấy nhìn khác hoàn toàn những thi thể xung quanh, cô ấy mặc quần áo hiện đại, tôi nhìn kĩ, là cô chủ nhiệm!

Xong rồi, nhất định là tên Tưởng Viễn Chí kia phát rồ, ném cô chủ nhiệm xuống nước, cũng không biết cô chủ nhiệm còn sống hay không. nhưng cho dù cô còn sống, thì bây giờ tôi có thể làm được gì? cô chủ nhiệm còn ở dưới nước một khoảng, thò tay xuống cũng không với được đến chỗ cô, chỉ có thể nhảy xuống, mới cứu được cô lên, nhưng nếu làm vậy, tôi sẽ bị thi thể tấn công, hơn nữa, tôi không biết quạt hương bồ có thể chịu được sức nặng của hai người hay không.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Lòng tôi nóng như lửa đốt.

Mặc kệ , tôi không thể thấy chết mà không cứu, huống chi, cô chủ nhiệm còn có ơn với tôi, bất luận thế nào, cũng phải thử, tôi nghĩ, chỉ cần động tác của mình nhanh một chút, những thi thể kia hẳn không kịp tấn công tôi.

Vì thế tôi nhảy xuống nước, bơi về phía cô chủ nhiệm.

Nhưng, đúng vào lúc tay tôi cầm được vào cổ áo cô chủ nhiệm kéo lên trên, cô chủ nhiệm đột nhiên xoay người, hai mắt mở to, khóe miệng hiện lên nụ cười quỷ quyệt…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất