Trúng kế ! ?
Đây không phải cô chủ nhiệm, đây là ảo giác? !
Mặc kệ ra sao, tôi lập tức buông tay. Xoay người bơi lên trên, nhưng vừa mới ngoi lên khỏi mặt nước, mắt cá chân đã bị cái gì đó nắm chặt, dù tôi có giãy dụa thế nào, cũng không đạp được thứ kia ra. Tôi không thể không quay lại xem là tình huống gì, vừa nhìn, thiếu chút nữa ngạt thở, một ngụm nước chui vào cuống họng, khiến tôi sặc nước hít thở không thông.
Tôi nhìn thấy, cô chủ nhiệm nắm chặt chân tôi, không cho tôi bơi lên trên, mà dưới chân cô chủ nhiệm, là những cỗ thi thể tạo thành ‘thang người’! cô chủ nhiệm đứng trên cái thang người, cô và những thi thể kia là đồng bọn?
Tôi nghĩ thầm, lần này xong rồi, nhất định sẽ bị chết đuối. nhưng đúng lúc này, cổ tôi nóng ran, một dòng nước ấm nháy mắt lan khắp toàn thân. Nhất là chỗ mắt cá chân, tôi cảm nhận được rõ, có một luồng nhiệt tản ra từ mắt cá chân, trong phút chốc cảm giác trói buộc dưới chân tức khắc biến mất.
Nhân lúc này, tôi vội vàng bò lên quạt hương bồ. đèn pin Trương mù đưa cho tôi là loại đặc chế của thợ nhân, không thấm nước, cũng may nhờ vậy, tôi có thể xác định rõ phương hướng, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Trải qua lần này, thi thể dưới đáy nước hoàn toàn bị chọc giận. chúng nó như không muốn sông bổ nhào về phía quạt hương bồ dưới chân tôi. nhưng mỗi khi tới một khoảng cách nhất định, chúng nó đều không lao lên được nữa. tôi nghĩ, đây nhất định là ông nội đã sớm dự liệu, cho nên lại thiết lập thợ thuật nào đó lên quạt hương bồ, khiến thi thể không đụng vào được.
Không bao lâu, tôi nhìn thấy cái đài cao kia. bởi vì vị trí nằm ở chỗ khá cao, cho nên nhô ra khỏi mặt nước một khoảng lớn. tôi mơ hồ nhìn thấy, trên đào cao, hình như có một thân ảnh mảnh mai nhỏ nhắn đứng đó. tôi thoáng vui mừng, chẳng lẽ là Lăng Giáng tự mình ra ngoài? Tôi cảm thấy rất có thể! nhìn dáng người và chiều cao, chắc chắn là một người con gái.
Nhưng, khi tôi nhảy lên đài cao chuẩn bị chạy qua đó, lại phát hiện, tôi sai rồi, rất rất sai!
Bóng lưng kia xoay người lại, không phải Lăng Giáng, mà là cô chủ nhiệm!
Lại là ảo giác ư? tôi không tự chủ được một tay cầm chặt quạt hương bồ, một tay siết chuông trấn hồn, chuẩn bị đối phó với kẻ địch.
Cô chủ nhiệm nhìn thấy tôi như vậy, thản nhiên cười:
- Cô đáng sợ như vậy sao?
Tôi không trả lời, nếu là bình thường, tôi nhất định sẽ trả lời thành thật, nhưng hiện tại cô chủ nhiệm xuất hiện ở trong này, quá quỷ dị, vì thế tôi hỏi:
- Mày là ai?
Ả bật cười nói:
- Vừa rồi không phải tao nói rồi sao? thân thể này của mày, nhất định phải thuộc về tao!
Toàn thân tôi nhất thời cứng ngắc. nói:
- Mày là Tưởng Viễn Chí?
Cô chủ nhiệm lắc đầu nói:
- Chỉ là một cái tên thôi, tao là hắn cũng được, hắn là tao cũng được, quan trọng vậy sao? bây giờ quan trọng nhất là, mày trước thì hoàn thành ‘giấu trời’, hiện tại lại hoàn thành ‘qua sông’, ngay lập tức đạt được trường sinh, lúc này không chiếm lấy, thì còn đợi khi nào?
Quả nhiên, cũng là nhắm vào thân thể của tôi, tôi buông tay đang nắm chuông trấn hồn ra, thả lòng đề phòng, nói:
- Mày muốn chiếm thân thể của tao cũng được, nhưng tao muốn trước lúc ra đi, hiểu ra một việc --- mày, rốt cuộc là ai?
Cô chủ nhiệm từng bước từng bước đi tới chỗ tôi, khóe miệng mang ý cười, nói:
- Trong người mày còn có một linh hồn của tao, mới hơn hai mươi năm, sao, nhanh như vậy đã không còn nhớ tao là ai rồi à?
Vù!!!!!!
Những lời cô chủ nhiệm nói khiến đầu óc tôi trống rỗng!
Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ linh hồn trong người tôi không phải là Tưởng Viễn Chí? tôi và Trương mù đều cho rằng là như vậy, vì sao hiện tại lại biến thành cô chủ nhiệm? nếu vậy, nói cách khác, thợ cạo đầu mãi không chết mà ông nội tôi đối phó năm đó, là cô chủ nhiệm!
Thế này, rất nhiều chuyện lúc trước đã có thể giải thích!
Thảo nào lúc tôi ở trên núi thôn Trương gia nhận được cuộc gọi của cô chủ nhiệm, nhìn thấy một tôi khác trên đường cao tốc cầm miệt dao chém tôi. sau đó là đến phòng nghỉ của cô chủ nhiệm, gặp phải ‘thỉnh vận kiếp mạch’ của thợ cạo đầu. đây là lần đầu tiên tôi gặp ‘thỉnh vận kiếp mạch’. Gương mặt Triệu Giai Đường cắn tóc tôi. là lồi ra từ trên cửa phòng cô chủ nhiệm. mà lúc ấy, cô chủ nhiệm còn ở ngay trong phòng! Vậy mà tôi vẫn lo lắng ả xảy ra chuyện, không ngờ, việc này chính là do ả gây ra!
Thực ra khi đó tôi đã cảm thấy có chút trùng hợp, cùng từng hoài nghi cô chủ nhiệm, nhưng tại vẫn luôn cho rằng, một tôi khác, có lẽ sẽ là nam giới. cho nên mới bài trừ cô chủ nhiệm ra khỏi diện tình nghi. Về sau, lại phát hiện Tưởng Viễn Chí, đương nhiên nghĩ hắn chính là thợ cạo đầu mãi không chết. dù sao trong số bốn người bọn họ, ba người khác đều ‘chào hỏi’ qua với tôi, chỉ có mỗi hắn là chưa. Nhưng thật không ngờ, hắn cũng giống như đám người Triệu Tử Văn, chẳng qua chỉ là một con rối!
Lối suy nghĩ đánh giá qua bề ngoài! Chính là bởi vì như vậy, cho nên hiện tại chỉ có thể trơ mắt nhìn cô chủ nhiệm tiến tới chỗ mình từng bước một !
Tôi thấy cô chủ nhiệm thở dài một tiếng, nói:
- Không ngờ chỉ một tấm ảnh nhỏ, lại có thể kéo sự chú ý của mày sang hết bốn bạn học kia. chỉ luận mưu kế,mặc kệ là mày hay Trương Phá Lỗ, đều kém Lạc Triều Đình quá xa, quá xa!
Tấm ảnh cô chủ nhiệm nói, là di vật của Phùng Vĩ Nghiệp, tôi tìm thấy trong lúc thu dọn đồ đạc cho hắn, lúc ấy tôi không nộp lên trên, mà cầm đi đưa cho Trương mù xem, thời điểm thu dọn di vật, cô chủ nhiệm cũng ở đó. lẽ nào, tấm ảnh này, là ả cố ý bỏ vào?
Ả nói:
- Tao vốn tưởng một kế sách thô thiển như vậy, Trương Phá Lỗ hẳn đã nhìn được ra, nhưng không ngờ, hắn làm tao thất vọng quá. Tao chừa cho mày một cơ hội sống, nhưng chúng mày lại không nắm bắt được. Một khi đã như vậy, đừng trách tao không khách khí.
Lúc ả nói xong lời này, khoảng cách với tôi chỉ còn chưa đến ba bước, tôi liếc nhìn cỗ quan tài, đột nhiên ném quạt hương bồ trong tay về phía cô chủ nhiệm. xoay người chạy về hướng quan tài. Tôi chết không sao cả, nhưng ít nhất, tôi muốn cứu Lăng Giáng ra ngoài!
Chết cũng phải cứu cô ấy ra!
Tôi bạt mạng chạy về phía quan tài, tốc độ kia phải nói là nhanh nhất trong cuộc đời này. nhưng dù vậy, tôi vẫn bị cô chủ nhiệm ngăn cản, không biết ả hành động như thế nào. Mà đã lập tức xuất hiện trước mắt tôi. ngăn chặn đường tôi đi, tôi thiếu chút nữa không kịp phanh lại, va vào người ả.
Khóe miệng cô chủ nhiệm cong lên, nói:
- Cho dù là Trương Phá Lỗ hiện tại đến đây, kết cục cũng giống nhau!
Nhưng lúc này, trước mắt tôi xoẹt qua một bóng người, đẩy ngã cô chủ nhiệm xuống đất, tôi tưởng là Trương mù, nhưng không ngờ, kẻ kia là Triệu Tử Văn!
Cô chủ nhiệm cũng không ngờ, một cước đá văng Triệu Tử Văn, thét lớn với hắn:
- Mày làm gì đó?
Nhưng Triệu Tử Văn không trả lời, đứng dậy, lại lao về phía cô chủ nhiệm.
Nội chiến ?
Tôi không quan tâm được nhiều như vậy, tiếp tục chạy về hướng quan tài, phía sau truyền đến tiếng khen ngợi của cô chủ nhiệm:
- Thằng ranh Trương Phá Lỗ này cũng không tồi, vậy mà còn biết di hoa tiếp mộc, Trần Hữu Tín, ông không sợ bị hồn bay phách lạc à?
Di hoa tiếp mộc, lúc phá giải ngũ thể đầu địa Trương mù từng dùng. Là mời linh hồn tổ tiên nhà họ Vương bám lên trên người giấy. xem ra hiện tại trong người Triệu Tử Văn, chính là hồn của Trần Hữu Tín đã chết? Trương mù dùng di hoa tiếp mộc? nhưng cái giá phải trả, rất có thể sẽ khiến Trần Hữu Tín hồn siêu phách lạc!?
Từ từ, lúc đó Trương mù nói địa cung sắp sập rồi, cho nên chỉ có thể cứu mỗi tôi ra trước còn gì? anh ta có đủ thời gian để dùng di hoa tiếp mộc? với lại, sao nhìn địa cung hiện tại chẳng giống một mảnh phế tích bị sụp thế? nhiều nhất cũng chỉ nhiều thêm một chút nước, chẳng lẽ địa cung chưa sập? vậy Trương mù vì sao phải vội vàng mang tôi ra ngoài?
Lời này vừa dứt, sau lưng chợt vang lên một tiếng nói yểu điệu:
- Lúc trước tao nói rồi, vận mệnh, không do con người sắp đặt, Trương mù cả đời chống lại vận mệnh, nhưng kết quả như thế nào chứ, còn không phải vẫn trở thành quân cờ của người khác? Tao muốn được trường sinh, thì nhất định phải chiếm lấy cơ thể mày, Trương Phá Lỗ chắc chắn không đồng ý, ắt sẽ tìm mọi cách ngăn cản, nhưng mày nói xem, tất cả hành động hiện giờ của Trương Phá Lỗ, có phải rất giống…..?
Cô chủ nhiệm không nói tiếp, nhưng tôi đã hiểu ra ý của ả.
Cô chủ nhiệm hừ lạnh một tiếng nói:
- Hiện tại, Trương Phá Lỗ đã thế chỗ Trần Hữu Tín, trở thành tân người trông giữ giấc mơ ( ý là người trông giữ giấc mơ mới, Sam thấy để chữ ‘tân’ Hán Việt hay hơn.kkk ) của Thổ Ty Vương Mộ. hậu quả mày biết rồi, ông nội mày chết, Trần Hữu Tín chết, Trương Tiệm chết. Trương Mục bị mất một cánh tay ở mảnh đất vô gián. Tiểu Dương, mày đoán xem, Trương Phá Lỗ sẽ thế nào nhỉ?