- A! ! !
Tôi bị dọa tới mức ngồi bật dậy, thét lên thất thanh, tôi nhìn bốn phía, tôi vẫn ngồi trên ghế của mình, bởi vì tiếng thét của tôi đã đánh thức mấy hành khách khác, họ trừng mắt lườm tôi, may quá, vừa rồi chỉ là một giấc mơ, nhưng, giấc mơ kia cũng quá mức chân thật đi?
Tôi lấy điện thoại ra xem giờ, sợ tới mức suýt nữa đã làm rơi điện thoại, thời gian hiển thị trên màn hình di dộng, là mười hai giờ đêm!
Tôi sợ hãi nhìn về phía nhà vệ sinh, vẫn may, trống không, không có người đứng đó, tôi không khỏi thở phào một hơi, nói thật, giấc mơ vừa rồi quá mức chân thật, thế cho nên, tôi không rõ, đó là mơ hay thật.
Không biết có phải vừa bị dọa hết hồn không, hiện tại không ngờ lại hơi buồn tiểu, tôi lắc đầu cười khổ, khá giống với giấc mơ vừa nãy, tôi đứng dậy, chuẩn bị đi vệ sinh, nhưng đúng lúc này, tàu hỏa đi vào đường hầm, đèn trong toa tàu thực sự bị tắt, hơn nữa, cũng chỉ còn sót lại một bóng đèn yếu ớt giữa toa tàu, tản ra ánh sáng mờ mờ xuống lối đi, khiến bầu không khí trong cả toa nhuộm đẫm cảm giác vô cùng quỷ dị.
Chẳng lẽ giấc mơ vừa nãy là thật, chẳng qua chỉ là dự báo trước mà thôi?
Tôi cẩn thận nghiêng đầu nhìn về phía nhà vệ sinh, khiến tôi vui mừng chính là, nơi đó không có bé gái nào, tôi thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi tới phía nhà vệ sinh, vừa đi được nửa đường, tàu hỏa ra khỏi đường hầm, đèn bật sáng, sợ tới mức tôi ngẩng đầu nhìn đèn hai bên toa tàu, đột nhiên không dám bước lên trước.
Tôi ngẩng đầu nhìn bóng đèn, tôi thật tình cảm thấy con mẹ nó bóng đèn này rất kỳ lạ, chẳng lẽ không có ai đến sửa bao giờ sao? thật không biết nhân viên làm việc trên tàu làm ăn cái gì không biết.
Trong lòng tuy oán giận, nhưng cũng không thể không đi vệ sinh đi? Đợi tới khi tôi cúi đầu xuống nhìn, đột nhiên phát hiện cửa nhà vệ sinh đã đứng đầy người, giây phút này, tôi rất muốn chửi người ---- lúc tôi không đi vệ sinh thì các người không đi, nhưng lúc tôi vừa muốn đi, thì các người cũng muốn, có phải các người cố ý trêu tôi không?
Tôi thở phì phò tìm một vị trí ngồi xuống, bên cạnh có một cụ ông đang ăn thạch, đối diện là một đôi vợ chồng trẻ, sau khi tôi ngồi xuống, bọn họ đều không hẹn mà cùng quay đầu nhìn tôi, ánh mắt kia, nói thật, tôi thật sự không biết nên hình dung như thế nào, nhưng hình như đã thấy qua ---- đúng, gà âm! Cảm giác như gà âm đang nhìn bạn chằm chằm.
Tôi cười với bọn họ, nói chỗ này không có người chứ? Tôi ngồi một lúc, đợi đi vệ sinh, lát nữa đi ngay.
Nào ngờ ba người căn bản không để ý tôi, mà tiếp tục công việc trong tay, trong tay bọn họ vẫn cầm hộp thạch chưa ăn hết, đèn hiện tại vẫn chưa tắt, tôi thấy rõ, nhất là cụ ông kia, trong tay ông ấy là cái hộp to bằng lòng bàn tay đã không còn thạch, tay phải cầm một cái thìa nhựa, vẫn rất chú tâm xúc cái thìa vào trong hộp, hình như chỉ cần làm vậy, có thể xúc được thạch, tôi tưởng cụ ông đã rất lâu rồi chưa ăn gì, đang chuẩn bị quay về chỗ ngồi lấy ít đồ ăn cho ông ấy, nhưng tôi phát hiện, động tác của đôi vợ chồng trẻ phía đối diện cũng giống hệt như vậy!
Lần này, tôi không dám ngồi, nhanh chóng đứng dậy đi xếp hàng.
Đứng vào trong hàng, tôi lại quay đầu liếc nhìn, phát hiện bọn họ quả nhiên vẫn không ngừng xúc hộp thạch trống không, tôi nghĩ, chẳng lẽ là gặp một gia đình bị thần kinh?
Đứng trong hàng ngũ, cảm thấy buồn chán, liền móc điện thoại ra, thực ra là muốn phân tán một chút sự chú ý, tin rằng mọi người đều biết, cơn buồn tiểu một khi đã kéo đến, thì rất khó nhịn, điện thoại của tôi không phải là điện thoại Iphone phổ biến, chỉ là một chiếc điện thoại chức năng bình thường, cũng không có trò chơi, nhưng lại có trò cờ tướng, dùng để giết thời gian, chơi cờ tướng là ông nội dạy tôi, lúc trước mỗi lần về nhà, thỉnh thoảng lại đánh với ông nội vài ván, trước nay chưa từng thắng.
Nhưng một ván cờ đều sắp đánh xong, hàng ngũ vẫn chưa di chuyển chút nào, tôi nghĩ, cho dù ông bị táo bón, cũng không thể dùng nhà vệ sinh lâu như vậy chứ, vì thế tôi bước lên trước, hỏi người xếp ở vị trí đầu tiên, bên trong có người không? người kia gật đầu, nhưng không nói gì, lúc đầu tôi còn không tin, thử đẩy cửa nhà vệ sinh, phát hiện đúng là cửa đã bị khóa trái.
Sau đó, tôi đếm số người, năm người, cộng với ba người ngồi ở chỗ kia xúc thạch, cuối cùng cộng thêm tôi, vừa hay chín người. ừ, số người không nhiều cũng không ít, đúng lúc tôi đang định quay về chỗ ngồi của mình ngồi một lát, đột nhiên cả người sững sờ tại chỗ --- tôi chưa cộng người trong nhà vệ sinh! Nếu cộng cả người đó, vậy thì trong toa tàu này có mười người!
Người thứ mười này, chui ra từ đâu?
Tôi không thể không đếm lại số người trong toa một lần nữa, phát hiện vẫn là chín, tôi an ủi chính mình, có thể là người ở toa trước chạy xuống đi vệ sinh, sau đó tôi quay người, chuẩn bị đi lên trên toa phía trước, cũng không thể đứng im ở đây nhịn cho tới chết.
Toa tàu tôi ngồi là toa cuối cùng, toa số 20, phía trước có lẽ là toa số 19, tôi bước qua chỗ nối liền các toa, phát hiện, toa tàu này trống không, mà cửa nhà vệ sinh, cũng có đầy người xếp hàng.
Tôi nghĩ, có người xếp hàng, có lẽ cũng ít hơn hàng ngũ vừa nãy, vì thế tôi lại tiến lên trước, lúc này tàu hỏa tiến vào đường hầm, đèn trong toa tàu lại tắt, chỉ còn bóng đèn giữa toa còn sáng, nhưng ánh sáng quá yếu, xem ra, đèn của toa này cũng vậy, chỉ cần tiến vào đường hầm là tự tắt, tôi đi lên trước, bỗng nghe thấy có tiếng người dùng thìa nhựa cào cào vào thứ gì đó, mặc dù tiếng ‘lạch cạch’ bên ngoài tàu hỏa rất lớn, nhưng tôi vẫn nghe thấy rõ âm thanh ấy.
Tôi ngừng thở, cẩn thận đi lên trước vài bước, khiễng chân lên nhìn, không thể tin nổi, tôi lại nhìn thấy cụ ông và đôi vợ chồng trẻ ban nãy, bọn họ đang xúc hộp thạch, vừa xúc vừa cho vào miệng!
Tôi sợ tới mức liên tục lui về phía sau vài bước, sau đó quay đầu lại nhìn, phát hiện sau lưng đã không còn cửa, mà trên toa tàu, viết rất rõ số toa là ‘20’! đây chính là toa tàu cuối cùng mà tôi ngồi lúc trước.
Tôi cho rằng mình lại đang nằm mơ, cho nên lấy điện thoại ra xem, thời gian hiển thị bên trên là mười hai giờ đêm!
Nói cách khác, tôi đi một vòng tròn, không chỉ quay về chỗ cũ, mà ngay cả thời gian cũng đảo ngược!
Tôi véo mạnh đùi mình một cái, rất đau, con mẹ nó không phải tôi đang mơ!
Làm sao bây giờ?
Chạy!
Tôi đeo ba lô lên lưng, bắt đầu chạy về phía trước, chạy qua cụ ông và đôi vợ chồng trẻ đang xúc thạch, chạy qua đám người chờ đi vệ sinh, chạy qua chỗ nối toa tàu, đẩy cửa ra, tôi ngẩng đầu nhìn, quả nhiên lại là toa tàu số ‘20’, thời gian trên di động vẫn là mười hai giờ đêm!
Tôi chưa chết tâm, tiếp tục chạy, lại là cảnh tượng lúc trước, cụ ông và đôi vợ chồng trẻ xúc thạch, năm người xếp hàng chờ đi vệ sinh, còn cả người vẫn luôn ở bên trong nhà vệ sinh chưa ra ngoài, lúc bước qua chỗ nối hai toa tàu, tôi đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, sau khi bước một chân qua, liền đứng im không động đẩy, một chân đặt ở toa tàu hiện tại, một chân đặt bên toa tàu trước mắt, như thế, liệu tôi còn bị kẹt trong toa tàu cuối cùng nữa không?
Tôi quyết định thử một lần! nhưng không phải dùng thân thể của chính tôi, ngộ nhỡ bị kẹt, tôi chẳng phải sẽ chết ở trong này à?
Tôi đứng giữa chỗ nối liền hai toa tàu, lấy ra một cái bánh viên mẹ làm cho tôi, ném vào chỗ nối hai toa, sau đó xoay người, nhìn chằm chằm cuối toa tàu.
Quả nhiên, bánh viên tôi vừa ném vào toa tàu trước mặt, lại bay ra từ cuối toa tàu, rơi xuống đất lăn tròn vài cái, không bao giờ…. Di chuyển nữa.
Tôi đi qua nhặt cái bánh viên lên, suy sụp ngồi dưới đất, tôi cảm thấy tuyệt vọng.
Đúng lúc này, chuông điện thoại thình lình reo lên, là một dãy số lạ, nhưng tôi biết, đây là số của tên lừa đảo miệng ngọng líu ngọng lô tiếng Trùng Khánh, nói thật, giây phút này, khi nhìn thấy dãy số đó, tôi thiếu chút nữa vui mừng đến bật khóc.
Tôi ấn nghe, đầu bên kia truyền đến tiếng nói của anh ta:
- Tông môn nhà cậu, toa tàu nào không lên, lại lên toa tàu số 21 làm cái gì? Bên trên toa tàu đó, đều là người chết!