Đài phát thanh trong phòng chờ đột nhiên vang lên, dọa tôi sợ đứng hình, tôi thừa nhận, tôi bị ông nội hành hạ sắp suy nhược thần kinh rồi, nếu ông nội cứ nằm yên trong mộ, vậy thì vạn sự đại cát, nhưng nếu ông nội thật sự bò ra ngoài gửi đồ cho tôi, vậy tôi thật không biết nên làm cái gì bây giờ.
Loa phát thanh thông báo mời hành khách lên chuyến tàu mới, vừa hay là chuyến tàu của tôi, không cần biết có phải là ông nội lại bò ra ngoài hay không, đều phải lên tàu đi tìm Trương mù Trùng Khánh, tôi cất điện thoại, kiểm vé lên tàu.
Bởi vì không phải mùa du lịch, cũng không phải ngày lễ tết, cho nên trạm ga Tú Sơn rất ít người, lúc soát vé, nhân viên kiểm tra trông rất mệt mỏi, thậm chí còn chưa nhìn đã cho tôi vào, sau khi lên tàu, tôi phát hiện, toa tàu tôi ngồi, là toa cuối cùng trên tàu, cũng chỉ có mấy người vừa lên tàu, nhìn rất trống trải, thậm chí còn có ba hàng ghế trống, có thể nằm dài ra ngủ.
Ghế ngồi của tôi là số 118 nằm sát hành lang, cũng có nghĩa là nằm dưới đít tàu, cửa tàu được thiết kế ở tòa tàu trên đầu tàu, cho nên lúc lên tàu, không thể không đi bộ từ toa đầu đến tận toa cuối, trong lúc nhàm chán, tôi thử đếm một chút số người trên tàu, cộng thêm tôi tổng cộng mới có chín người, mỗi người đều chiếm một hàng ghế ba, chắc chuẩn bị lấy ghế ngồi làm giường ngủ.
Tôi tìm được chỗ của mình, cất hành lý, rồi ngồi yên vị, thực ra tôi cũng chỉ có một cái ba lô, tôi lấy điện thoại ra, kiểm tra xem những cuộc gọi nhỡ đầu tiên là của ai, nhìn ngày tháng, trong lòng bỗng nhẹ nhõm, bởi vì ngày hôm đó là ngày tôi vừa về đến nhà, mà theo như tính cách kỳ cục của mấy ông chuyển phát nhanh bên chỗ nhà tôi, thường thì phải bốn năm ngày mới đến, cho nên phải tính lùi về mấy ngày, lúc đó, ông nội tôi vẫn chưa mất.
Nhưng ông nội tôi sẽ gửi cho tôi thứ gì? Chẳng lẽ là cái quạt hương bồ chưa từng rời tay ông? Vốn dĩ còn định hỏi nhân viên chuyển phát nhanh hình dạng của gói bưu phẩm, nhưng đã chín giờ tối, không cần thiết, hơn nữa ngày mai là về trường rồi, tự mình đi xem chẳng phải được rồi sao?
Khi hạ được tảng đá trong lòng xuống, tàu hỏa đã xuất phát được một lúc, tôi đứng dậy đi vệ sinh, lúc về chỗ lại đếm số người, cộng thêm tôi là chín.
Trở về chỗ của mình, không bao lâu sau đã thấy mệt, tôi liền học theo cách của bọn họ, nằm ngang lên hàng ghế ba người để ngủ, đến lúc tỉnh dậy, nhìn điện thoại di động, vừa vặn là mười hai giờ khuya, đèn trong toa tàu đã được điều chỉnh sang ánh đèn mờ, tôi mơ màng ngồi dậy, cảm thấy buồn vệ sinh, muốn đi giải quyết, nhà vệ sinh nằm ở hàng số một, tôi híp mắt bước đi, lúc này, vừa đúng lúc tàu hỏa đi vào đường hầm, đèn trong toa tàu không ngờ bị tắt mất vài chiếc, chỉ còn một chiếc ở giữa toa vẫn còn sáng, mượn ánh sáng yếu ớt, tôi phát hiện, có một bé gái đứng trước cửa nhà vệ sinh.
Người đúng là đen đủi như thế, lúc không buồn vệ sinh, trong nhà vệ sinh luôn không có người, nhưng chờ tới khi muốn đi, thì lại luôn có người đứng xếp hàng trước mặt bạn.
Tôi chỉ đành ngồi xuống cái ghế bên hành lang để chờ, nửa phút sau, tàu hỏa ra khỏi đường hầm, tất cả đèn trong toa sáng bừng, tôi liếc nhìn nhà vệ sinh, phát hiện nơi đó đã không có ai.
Tôi vẫn luôn chú ý động tĩnh bên chỗ nhà vệ sinh, nhưng bé gái kia rời đi từ lúc nào? Vì sao tôi không phát giác?
Không quan tâm được nhiều như vậy, trước tiên phải giải quyết nỗi buồn đã, nhưng khi tôi vừa đứng lên, tàu hỏa lại chui vào một đường hầm khác, đèn trong toa tắt hết, chỉ sót lại bóng đèn giữa toa, lúc nhìn về phía nhà vệ sinh, không ngờ bé gái kia lại đứng ngay cửa!
Tôi nghĩ thầm trong lòng, con cái nhà ai không biết! sao cứ đứng trước cửa nhà vệ sinh chơi thế? Tôi chuẩn bị đứng dậy đi tới trước cửa nhà vệ sinh nhìn xem, nếu không phải nó muốn đi vệ sinh, tôi sẽ vào.
Nhưng tôi vừa đứng dậy, lại lập tức ngồi xuống, bởi vì xe lửa đã chui ra khỏi đường hầm, đèn trong toa bừng sáng, tôi phát hiện bé gái đứng trước cửa nhà vệ sinh lại biến mất! lần này, tôi nhìn chằm chằm nhà vệ sinh, hoàn toàn không nhìn thấy bé gái đó đi vào trong, hoặc là rời đi.
Nó, biến mất chỉ trong nháy mắt? mãi cho đến giây phút này, tôi mới đột nhiên nhớ đến, vừa rồi lên tàu bao gồm cả tôi, tổng cộng có chín người, nhưng không có sự tồn tại của bé gái này!
Tôi cuống quýt ngồi xuống , nghiêng đầu nhìn thoáng qua phương hướng nhà vệ sinh, tàu hỏa lại tiến vào đường hầm, đèn tắt, tôi thấy rõ, bé gái lại xuất hiện! mà lúc này, nó không còn đứng ở cửa nhà vệ sinh, mà đứng ở hàng ghế đầu tiên cạnh hành lang, nó đưa lưng về phía tôi, tôi có thể nhìn thấy bím tóc đuôi ngựa trên đầu nó.
Nói thật, giờ khắc này, tôi thiếu chút nữa bị dọa tè ra quần!
Tôi vội vã rụt đầu lại, giả vờ không nhìn thấy.
Nếu như là lúc trước, tôi nhất định sẽ nghĩ mình bị ảo giác, nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi không bao giờ tin gì mà ảo giác nữa, đèn lại lần nữa sáng, tôi cố lấy hết dũng khí liếc mắt nhìn, quả nhiên bé gái lại biến mất, tôi ngồi thẳng dậy, giả vờ nhắm mắt lại, âm thầm hé mắt, sau đó nghiêng đầu, giả vờ ngủ, nhưng thật ra tròng mắt vẫn nhìn về phía nhà vệ sinh.
Tôi lẳng lặng chờ đợi, đợi đèn tắt lần nữa, nếu nó còn xuất hiện, vậy tuyệt đối không phải ảo giác của tôi!
Tàu hỏa lại tiến vào đường hầm, đèn tàu chỉ còn một chiếc giữa toa vẫn sáng, bé gái lại xuất hiện, vị trí lần này, là di chuyển lên hàng ghế phía trước! giây phút đó, tôi cảm thấy mình đã không thể hít thở!
Nếu đợi tới lúc tắt một lần sáng một lần nữa, vậy thì nó sẽ đi lên thêm một hàng ghế, thế thì, trên chuyến đường, vẫn còn nhiều đường hầm như thế, sớm muộn gì nó cũng xuất hiện trước mặt tôi.
Mà rất rõ ràng, nó đang đi tới chỗ tôi, nếu không, nó không thể cứ hướng tới bên này, lúc đếm người tôi đã lưu ý, tám người khác đều nằm ở hàng ghế phía trước, nhưng bé gái này đã đi qua chỗ bọn họ, vậy thì mục tiêu của nó, rõ ràng là tôi!
Tuy rằng nó đưa lưng về phía tôi, nhưng tôi lại có cảm giác bị nhìn chằm chằm, cảm giác giống hệt lúc ở trong sân nhà thợ xây Trần!
Làm sao bây giờ?
Đầu óc tôi điên cuồng chuyển động, nghĩ thầm, nếu Trần tiên sinh ở đây, ông ấy sẽ làm gì, sau đó tôi phát hiện, tôi cái gì cũng không làm được!
Đèn tàu lại tắt, nó lại tiến lên thêm một hàng ghế, mà thời khắc này, tôi bắt đầu nghe thấy tiếng khóc của bé gái, tiếng khóc thút tha thút thít, nhưng trong toa tàu tối tăm, lại trở nên thê lương và khủng bố đến vậy!
Đèn chợt lóe chợt tắt, nó đã xuất hiện ở vị trí giữa toa tàu, tôi híp mắt nhìn, nó, không có bóng!
Chính lúc này, tôi dường như nghe thấy tiếng cười như không cười của nó, nó nói:
- Anh trai ơi, em biết anh chưa ngủ, em biết anh đang nhìn em……
Vù vù!
Đầu óc tôi trống rỗng, nó biết tôi đang giả vờ ngủ! nó biết tôi vẫn luôn nhìn nó!
Nhưng cho dù là vậy, tôi cũng không dám động đậy, tôi sợ nếu mình khẽ động, nó sẽ đi nhanh hơn!
Đèn tàu lại tắt, nó đã xuất hiện ở nửa thân sau toa tàu, tiếng nói yếu ớt vang lên:
- Anh trai, vì sao anh lại giả vờ ngủ, vì sao giả vờ ngủ? anh trốn tránh em sao?
Da gà toàn thân tôi đều đã nổi hết lên, tôi gắng gượng khống chế hơi thở của mình, sợ lộ ra sơ hở, tôi đã tính xong kế hoạch, đợi tới khi nó đi lên thêm năm hàng ghế nữa, đèn vừa sáng, tôi sẽ xông vào giữa đám người.
Năm.
Tiếng nói của bé gái lại truyền đến:
- Anh ơi, anh giúp em một việc có được không?
Trần tiên sinh từng nói, gặp phải thứ không sạch sẽ, nhất định không được đáp lời, bằng không sẽ bị câu mất hồn phách, vì thế, tôi ngậm chặt miệng, nghiến chặt răng, khống chế sợ hãi trong lòng.
Bốn.
- Anh ơi, anh giúp em một việc được không?
Ba.
- Anh, sao anh không để ý đến em?
Hai.
- Anh, em sắp đến trước mặt anh rồi.
Một, chạy!
- Anh, giúp em tìm một thứ được không?
Đèn sáng, bé gái biến mất, tôi đứng dậy chạy về phía trước, nhưng vừa tới giữ toa tàu, tàu hỏa lại tiến vào đường hầm, toàn bộ đèn tắt ngúm, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt của bóng đèn trên đỉnh đầu, tôi cúi xuống, không ngờ bé gái đã đứng trước mặt tôi, nó đưa lưng về phía tôi, tôi có thể nhìn thấy rõ bím tóc đuôi ngựa sau gáy nó, nó nói:
- Anh ơi, anh giúp em tìm mặt của em được không?
Nói xong, nó quay đầu lại, tôi thấy, bên kia đầu của nó, vẫn là một bím tóc đuôi ngựa!
Nó không có mặt, trước sau hai bên đầu, đều cột một bím tóc đuôi ngựa!