Bốn phía tối đen như mực, chỉ có ánh đèn yếu ớt rọi lên từ đằng sau, mượn ánh đèn, tôi có thể nhìn thấy, từng ngôi mộ không có bia, nằm san sát nhau, chi chít, nếu chỉ liếc mắt xem qua, đều không thể nhìn thấy điểm cuối.
Ánh đèn chiếu đến từ phía sau, tôi rón rén xoay người, nhìn thấy một cảnh tượng khiến tôi hít thở không thông: bên tay trái tôi, cũng chính là phía tay phải trên tàu hỏa , có ba ngôi mộ nằm sát nhau, trước mỗi ngôi mộ, đều được đặt một hộp thạch, bên trên còn cắm một cái thìa nhựa, trên một ngôi mộ phía bên ngoài, cắm một cây tre, trên cây tre treo một cái đèn lồng màu trắng, ánh sáng tản ra từ trên đó, tôi nhìn vị trí, hóa ra nó chính là cái bóng đèn ở giữa toa tàu.
Phía đối diện ba ngôi mộ, ở giữa có một khoảng cách ước chừng vừa bằng với lối đi trên tàu hỏa, năm ngôi một nằm ngay ngắn có trật tự cạnh nhau, bên cạnh ngôi mộ gần chỗ tôi đứng nhất, không biết là ai, đặt ở đó một cái bô, cái bô này, nếu tôi đoán không sai, có lẽ chính là nhà vệ sinh mà mọi người vẫn xếp hàng chờ trong tàu hỏa ban nãy.
Tiếp nữa, có một ngôi mộ nằm đơn độc, bên trên mộ còn dính một lá bùa vàng, tôi nghĩ, vừa rồi, có lẽ tôi ngủ trên ngôi mộ đó!
Bộp!
Sau lưng đột nhiên có người vỗ tôi một cái, không sợ bạn chê cười, tôi đã bị dọa tý thì tè ra quần.
Ở nơi hoang sơ hẻo lánh thế này, một mình bạn đứng trước các ngôi mộ, trước mặt bạn còn có một người giấy mặt trắng hếu, bốn bề đâu đâu cũng là những nấm mồ tròn tròn, tia sáng duy nhất, cũng là truyền ra từ trên một chiếc đèn lồng trắng, gió khẽ thổi, còn lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng, đột nhiên có người khẽ vỗ sau lưng bạn, không bị hù chết đều được coi là người có lá gan lớn.
Toàn thân tôi run rẩy quay đầu lại, kết quả, lại nhìn thấy gã lừa đảo đang híp mắt cười ‘dâm tà’, nụ cười của anh ta thật sự rất ‘đê tiện’, nhưng lúc này khi nhìn thấy nụ cười ấy, tôi lại cảm thấy không còn ‘đê tiện’ nữa.
Anh ta thấy tôi quay đầu lại, câu đầu tiên chính là:
- Tông môn nhà cậu, còn chưa bị dọa chết à, lòng can đảm của thằng nhóc này cũng lớn quá nhỉ.
Tôi nói:
- không bị bọn họ dọa chết, thiếu chút nữa bị anh dọa chết.
Anh ta nói:
- cậu nghĩ ông đây muốn dọa cậu à, nửa đêm nửa hôm, cậu có biết có bao nhiêu em gái đợi ông nội đây tới vỗ về không? đến cứu cậu, đã phải chạy một chuyến rất xa, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng chọc tôi, trong bụng ông nội đây đang đầy một cục tức đấy nhá!
Tôi nghĩ, đúng thật, tôi và anh ta hôm nay mới gặp lần đầu, nhiều nhất cũng chỉ cho nhau được một cái số điện thoại, mà tôi, thậm chí ngay cả tên anh ta là gì cũng chưa lưu, anh ta cũng chỉ lưu tên tôi là một khách hàng, nhưng anh ta vẫn tới tìm tôi, mặc kệ thế nào, tôi cũng phải nói với anh ta một câu, cảm ơn.
Anh ta xua tay nói:
- thằng nhóc cậu bớt làm tôi thêm bực mình, tôi phải thu phí đó, cuốc này, cộng lại, khoảng một vạn năm, thấy cậu và tôi có duyên, giảm giá cho cậu vậy, một vạn tệ, nhận chuyển khoản qua WECHAT, ALIPAY.
Nghe anh ta nói mà tôi ngẩn cả người, còn có người biết làm ăn thế này sao? nhưng tôi ngẫm lại cũng đúng, người ta chạy từ xa đến bãi tha ma cứu bạn, bàn về vấn đề tiền nong với bạn thì có gì sai? Nhưng vấn đề là, tôi không có tiền, toàn thân trên dưới cũng chỉ có hai trăm tệ bác hai cho.
Thấy tôi không nói gì, anh ta vỗ vỗ vai tôi, nói:
- Cậu đừng giả ngốc, vừa rồi còn không bị bọn họ dọa chết, hiện tại nhắc đến tiền lại giả ngốc, cậu nói xem con người cậu sao lại thích tiền như thế? Tiền là vật ngoài thân, cậu nhìn bọn họ đi, hiện tại có ai cần tiêu tiền nữa không?
Tôi không tiếp tục tiếp lời anh ta, bởi vì tôi biết, tôi không cãi thắng được, cho nên chỉ vào chiếc đèn lồng, nói sang chuyện khác:
- Tôi rõ ràng đang trên tàu hỏa, vì sao lại xuất hiện ở đây?
Anh ta tức giận nói:
- Tự cậu chạy đến.
Tôi nghĩ ngợi, sau đó nói:
- Tôi vẫn luôn ở trên tàu hỏa, chỉ là từ lúc phát hiện trên toa tàu có vấn đề, mới bắt đầu chạy, nhưng tôi chạy tới chạy lui, cũng chưa chạy ra được.
Anh ta chỉ một chỗ không xa:
- Nhìn thấy chưa, chỗ đó là đường sắt, phía trước có một nhà ga nhỏ, vừa rồi cậu xuống ở nhà ga đó, đợi tới khi tôi chạy đến, đã không thấy cậu đâu rồi, tìm cậu hết cả buổi, lúc tìm thấy cậu, cậu đang nằm ngủ trên ngôi mộ kia ….. cậu em, tôi muốn phỏng vấn cậu một chút, vì sao cậu lại ngồi lên toa tàu số 21? Chẳng lẽ cậu không biết, toa tàu đó chuyên môn chở người chết?
Về sau tôi mới biết, sở dĩ xuất hiện thêm một toa tàu như vậy, là bởi vì có người chết không muốn hỏa táng, muốn lá rụng về cội, cho nên sau đuôi tàu sẽ lắp ráp thêm một toa, chuyên để đưa những người đã mất ở đất khách về quê nhà.
Chỉ là lúc ấy tôi không biết, nên lắc đầu nói:
- Sao tôi biết được? tôi hỏi nhân viên tàu, toa tàu của tôi ở bên nào, cô ta nói cứ đi thẳng đến toa cuối là được, sau đó tôi cứ vậy mà lên tàu rồi.
Anh ta liếc tôi một cái, ánh mắt như đang nhìn thằng ngốc, nói:
- Tông môn nhà cậu, sao cậu không ngu chết đi? Ngay cả toa tàu số 20 hay 21 cậu cũng không phân biệt được?
Tôi không nói gì, bởi tôi không biết phải nói gì.
Thấy tôi không nói, anh ta cũng không vòng vo trên vấn đề này nữa, mà chuyển một chủ đề khác:
- Cậu biết lúc nãy cậu đến bên những ngôi mộ này làm những gì không?
Tôi nói:
- Tôi vẫn luôn chạy, muốn chạy ra ngoài.
Anh ta cười một tiếng, nói:
- Cậu cứ chạy bằng cách ấy, thì có chạy đến chết cũng không ra được.
Tôi hỏi, tôi chạy bằng cách gì? Anh biết tôi chạy thế nào?
Tôi vừa nói xong, anh ta liền móc điện thoại di động trong túi ra, sau đó mở một đoạn video, bên trong có rất nhiều đoạn video ngắn, nhưng cái nào cũng đều quay cảnh núi rừng hoang sơ.
Anh ta mở video thứ nhất cho tôi xem, hình ảnh không quá rõ nét, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy tôi nằm trên ngôi mộ cuối cùng, sau đó tôi đột nhiên ngồi dậy, chậm rãi tiêu sái đi tới đứng phía sau một loạt ngôi mộ xếp thành hàng, đứng đó bất động, hẳn là đang xếp hàng chờ đi WC.
Video thứ hai, tôi đi qua nhà vệ sinh, tiếp tục đi thẳng, có lẽ là muốn tìm nhà vệ sinh ở toa tàu phía trên, nhưng trong video cho thấy, tôi đi tới chỗ cái bô, bất giác quay người, sau đó lại đi tiếp, lúc đi tới vị trí ngôi mộ cuối cùng, tôi rõ ràng hơi dừng lại một chút, sau đó chân bắt đầu tăng tốc, biến thành chạy.
Video thứ ba, tôi cứ ở trên lối đi đó, chạy từ đầu đến cuối, từ cuối chạy lên đầu.
Lúc xem tới khúc này, gã lừa đảo nói:
- Cậu nhìn xem, cậu chạy bằng cách này, thì cậu có thể chạy đến chết.
Lúc này tôi mới bừng tỉnh, không phải tôi không chạy ra được ‘toa tàu’ kia, mà là tôi đã bị che mắt, tôi cho rằng mình luôn chạy thẳng về phía trước, nhưng thật ra lại chỉ đảo quanh tại chỗ.
Sau đó, tôi đột nhiên ý thức được một vấn đề, tôi hỏi:
- Nếu anh biết tôi chạy lòng vòng tại chỗ, vậy sao anh không chạy vào lôi tôi ra? Anh còn có tâm tư quay video?
Gã lừa đảo nói:
- Tông môn nhà cậu, cậu có biết mảnh đất này là mảnh đất thế nào không? chỗ này được gọi là ‘Hồi Long Địa’.
Tôi hỏi, thế nào là ‘Hồi Long Địa’?
Gã lừa đảo ngồi xổm trên đất, lấy ra một điếu thuốc, châm lên rít một hơi, chỉ sau lưng chúng tôi nói:
- Phía sau có một ngọn núi, tên gọi là ‘núi Hồi Long’, vốn cũng không có tiếng tăm gì, về sau có một đội ngũ làm quan, bị giặc đuổi đến nơi này, cùng đường, người đó hỏi một người địa phương, nơi này gọi là gì, người kia đáp ‘núi Hồi Long’, người làm quan kia nói ‘núi Hồi Long, trong tên của tôi có một chữ Long, Hồi Long Hồi Long, đây là muốn nói với tôi, phải đánh trả lại!
Gã lừa đảo gảy gảy tàn thuốc, nói tiếp:
- Quả nhiên, trận này người làm quan kia thắng, giết rất nhiều giặc ngoài xâm, về sau hắn một bước lên mây, trở thành đại quan khai quốc nguyên soái, phía sau nơi này, chính là mặt sau của núi Hồi Long, mặt trước vẫn còn một con sông, có ý nghĩa là ‘hồi long du thủy, phú quý tề thiên’, con cháu đời sau cả đời không lo ăn lo mặc, vấn đề là mỗi lần đều phải chôn rất nhiều người, chậc chậc, đừng nói cậu, cho dù là tôi bước vào, cũng có khả năng lớn không ra được.
( trong sách phong thủy có giới thiệu: 回龙地, 看祖宗. 源头水, 尽朝坟. 翻身局, 力势雄. 此等地, 可救贫 mảnh đất rồng trở về , thăm tổ tông, nước đầu nguồn, hướng hết về mộ, thế cục trở mình, xu thế hùng mạnh, mảnh đất thế này, có thể cứu nghèo.)
Tôi có chút không tin hỏi:
- Lợi hại như vậy? vậy anh làm thế nào đưa tôi ra?
Anh ta nói:
- Người dương có đường của người dương, người âm có đường của người âm, tôi nhất định không có cách đưa cậu ra ngoài, là nó đưa cậu ra.
Nói xong, anh ta chỉ vào bé gái người giấy, tôi đưa mắt nhìn, tôi không biết có phải là ảo giác hay không, bởi vì tôi phát hiện đầu của người giấy không biết từ khi nào đã quay sang bên này, còn giống như đang cười với tôi.
Tôi nói:
- Vẫn là nhanh chóng rời khỏi nơi này đi, ngộ nhỡ lại rơi vào trong thì phiền toái lắm.
Gã lừa đảo lắc đầu, nói:
- Đừng có gấp, trên người cậu vẫn còn ‘đồ’, nếu không ném đi, chúng ta không ra được.