Anh ta nói trên người tôi có ‘đồ’?
Trên người tôi ngoài bộ quần áo bên ngoài, cũng chỉ có cái ba lô trên lưng, lúc nãy chân còn có một đôi giày, nhưng cũng đã bị ăn mất rồi, nếu vậy, tôi còn có gì trên người nữa?
Tôi mang nghi vấn của mình hỏi gã lừa đảo, anh ta lại xua tay nói:
- Cụ thể là đồ gì, tôi vẫn chưa nhìn được ra, nhưng tôi có thể cho cậu nhìn thấy, thứ đó gây ra ảnh hưởng gì cho chúng ta!
Nói xong, anh ta đưa tay lên vỗ vỗ vai tôi, tôi nghiêng đầu nhìn, phát hiện động tác thủ pháp của anh ta khá tương tự lúc Trần tiên sinh vỗ vai Vương Nhị Cẩu, nhưng cũng không quá giống, Trần tiên sinh quạt tay từ dưới lên trên, nhưng anh ta lại quạt từ trên xuống dưới, mà hai người bọn họ còn có một điểm bất đồng, ngón cái và ngón út của Trần tiên sinh kẹp xuống, mà gã lừa đảo, lại là ngón cái và ngón trỏ kẹp vào nhau, sau đó, chỉ dùng ba ngón tay còn lại vỗ vai, nếu không nhìn thấy thủ pháp của anh ta, tôi căn bản không chú ý tới trong này thật ra cũng phải chú trọng.
Cũng là về sau tôi mới hiểu, ngón cái thuộc thổ, làm quẻ khôn, tư thế này có thể dập tắt lửa, ngón trỏ thuộc mộc, chủ yếu để sinh trưởng, vượng hỏa*( làm cho lửa to lên), ngón giữa thuộc hỏa, ngón áp út chỉ kim, ngón út là thủy, Trần tiên sinh lúc đó là muốn vỗ cho ngọn lửa trên vai Vương Nhị Cẩu mạnh hơn, cho nên mới giấu đi ngón cái thuộc tính thổ, và ngón út thuộc tính thủy, dùng ngón trỏ và ngón giữa sinh hỏa để vỗ, có thể đạt được hiệu quả vượng hỏa, còn gã lừa đảo kẹp ngón cái và ngón trỏ vào nhau, dùng ngón út thuộc tính thủy vỗ từ trên xuống dưới, là có tác dụng dập lửa.
Nếu bạn sống ở nông thôn, có lẽ bạn từng thấy, có người già trước lúc ra đường vào ban đêm, đều tự vỗ vỗ vai mình, thủ thế của bọn họ là ngón cái kẹp vào ngón út, động tác của bọn họ chính là để có tác dụng vương hỏa, tránh lúc trên đường gặp phải thứ không sạch sẽ.
Anh ta vỗ vai trái tôi ba cái, hình như cảm thấy chưa đủ, lại vỗ một chút bên vai phải, lúc này mới thu tay, sau đó nói:
- Cậu thử nhìn xung quanh xem.
Lúc ấy tôi không biết anh ta đã quạt tắt một ngọn minh hỏa trên vai tôi, còn làm yếu bớt một ngọn, cho nên tôi rất nhanh đã đưa mắt nhìn bốn phía ---- xung quanh đứng đầy ‘người’, sắc mặt bọn họ ai cũng trắng bệch, mặt mày dữ tợn, ngũ quan trên mặt, thực sự không thể dùng từ ngũ quan để hình dung, có thể nói, hình thù của bọn họ rất kỳ quái, bọn họ có một điểm chung, chính là quần áo trên người, toàn bộ đều là áo liệm thêu hoa màu xanh, không ai ngoại lệ!
Tất cả bọn họ đều hướng mặt về phía tôi, thật giống như lấy tôi làm trung tâm, lan ra bên ngoài, từng vòng lại từng vòng….
Hiện tại cuối cùng tôi cũng hiểu, vì sao anh ta nói chúng tôi không ra ngoài được, nhiều người âm ở đây thế này, tôi nghĩ, cho dù là Trần tiên sinh đến đây, phỏng chừng cũng không có biện pháp đi thẳng ra ngoài.
Tôi bị dọa vội vã sát lại gần gã lừa đảo, anh ta thấy thế, lại vươn tay ra vỗ vỗ lên vai tôi, lúc này, thủ pháp của anh ta giống Trần tiên sinh, ngón cái kẹp vào ngón út, quạt lên bả vai tôi từ dưới lên trên ba lần, lại quạt bên phải một lần, động tác của anh ta vừa làm xong, người âm trước mặt tôi liền bốc hơi chỉ trong giây lát.
Nhưng tôi biết, tôi chỉ là không nhìn thấy bọn họ mà thôi, bọn họ thật ra vẫn ở gần đây, mở to mắt nhìn tôi trân trân, tưởng tượng bản thân bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, toàn thân bỗng nổi một tầng da gà.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, đến tiếng nói chuyện của tôi cũng bé đi, tôi thấp giọng hỏi gã lừa đảo:
- Vì sao có nhiều người âm như thế?
Anh ta liếc nhìn tôi một cái, híp mắt rít một hơi thuốc xong mới nói:
- Có lẽ là thứ trên người cậu đã thu hút bọn họ đến đây.
Tôi nói, tôi có thứ gì có thể dẫn dụ được bọn họ chứ?
Anh ta nói:
- Tông môn nhà cậu, cái đồ đần độn này, không nhất định là đồ vật của cậu, rất có thể là người khác bỏ lên người cậu.
Tôi vừa lật tìm trong ba lô của mình, vừa nghĩ, dọc đường, tôi và bác hai đều đi chung, không thể có người khác bỏ đồ lên người tôi, nếu có, bác hai nhất định sẽ phát hiện, nhưng gã lừa đảo lại khẳng định như vậy, rất có thể đúng thật là nằm trong ba lô của tôi.
Nhưng đã tìm một lần, bên trong đều là đồ của tôi, không nhiều hơn cũng không thiếu đi thứ gì, tôi lắc đầu với anh ta, anh ta cũng không tìm được đồ gì khả nghi, nhưng thật ra lại hơi để tâm đến cuốn nhật ký của bà nội.
Gã lừa đảo nghĩ ngợi, nói:
- Cởi quần áo ra!
Tôi lập tức ngẩn người, cảnh giác nhìn anh ta nói:
- Tôi là nam, giới tính bình thường, anh không thể bởi vì cứu tôi một mạng trong lúc nguy hiểm, mà muốn tôi phải lấy thân báo đáp?
Nào ngờ, anh ta lập tức bước tới đá tôi, quát lên:
- Tông môn nhà cậu, cút ngay cho ông! Ông từ lúc nào mà cứu cậu chỉ vì có ý nghĩ không thuần khiết hả? không muốn bị vây chết ở đây, thì mau cởi quần áo ra cho ông!
Lúc này tôi mới cởi quần áo ra, sau đó đưa cho anh ta.
Anh ta cầm lấy quần áo của tôi, tìm kiếm từng chút từng chút một, nói thật, trời tối thế này, ánh đèn duy nhất là ngọn đèn cắm trên ngôi mộ cách đó không xa, muốn nhìn kỹ cũng rất khó, chứ đừng nói là tìm, tôi vốn định dùng đèn pin điện thoại, nhưng lại bị anh ta từ chối, nói thứ đó phải tìm trong bóng tối mới dễ tìm.
Không ngờ, chẳng bao lâu sau, anh ta lại thực sự tìm thấy ‘đồ’.
Chỉ thấy trong tay anh ta nắm một vật nhỏ, hình dạng hơi giống nhện, nhưng nhìn kĩ, lại có rất nhiều chỗ khác biệt, chỉ nói mỗi cái đầu, đã nhỏ hơn nhện bình thường một chút.
Gã lừa đảo nói:
- Chính thứ này đã dẫn dụ người âm tới, biết nó được gọi là gì không?
Tôi lắc đầu, gã lừa đảo mặt mày hưng phấn nói:
- Cái này gọi là ‘âm trùng’, ăn xác chết để lớn, cho nên rất chiêu âm, nó còn có thể khiến con người sinh ra ảo giác, có vài người nhát gan, bị nó cắn một cái, khà khà ~ bị dọa chết tươi cũng có, có điều thứ này thường thì không hay thấy, chỉ có ở những ngôi mộ vừa mới được chôn, mà bắt cũng rất khó khăn, sau khi bắt được, còn phải huấn luyện, vậy càng phiền toái, không cẩn thận, sẽ bị nuôi chết, trong một trăm con, chưa nhất định sống nổi một con, quan trọng nhất là, loài côn trùng này, dùng một lần, ít một con, vì thế, cậu em, xem ra có người muốn gây rắc rối cho cậu.
Tôi suy nghĩ rất kỹ càng, nhưng thật không biết mình đã đắc tội với ai, mà khiến đối phương phải dùng cách này ‘dạy dỗ’ tôi.
Gã lừa đảo thấy tôi không biết, cũng không hỏi nhiều, tôi nhìn thấy anh ta lấy ra một lá bùa trong túi, sau đó gói âm trùng lại, cuối cùng, lấy bật lửa, châm lên, ném lá bùa có bọc âm trùng vào trong lửa, nhưng tất cả lại hoàn toàn hóa thành bụi.
Sau khi làm xong tất cả, gã lừa đảo nhìn bốn phía, sau đó mới nói với tôi:
- Đi!
Tôi đi cùng anh ta ra ngoài, giữa lúc đó không biết đã đi quay bao nhiêu ngôi mộ, miệng gã lừa đảo lẩm bẩm không ngớt:
- Thật ngại quá, cho đi nhờ cho đi nhờ, nếu có quấy rầy, xin hãy lượng thứ!
Anh ta liên tục nói những lời này mãi cho tới khi chúng tôi bước lên một con đường, anh ta mới dừng lại, sau đó nói:
- Hiện tại cậu đi đâu?
Tôi nói, muốn tới Trùng Khánh tìm một người, anh ta gật đầu nói:
- Vậy cậu đi qua nhà ga kia kìa, nhớ, đừng ngồi vào toa tàu cuối cùng.
Tôi hỏi, anh không trở về Trùng Khánh à?
Anh ta nói, mảnh đất này có chút bất thường, tôi phải đợi tới trời sáng để xem lại.
Nói xong, anh ta đưa cho tôi một tờ giấy kí nợ, nói tôi nợ anh ta một vạn tệ, có thời gian phải trả cho anh ta.
Cuối cùng tôi vẫn không từ chối, kí tên vào dưới giấy nợ, lúc kí tên, tôi nhìn thấy tên anh ta là Trương Phá Lỗ.
Sau khi tôi và anh ta chia tay nhau, tôi bước đến nhà ga, cách khu nghĩa địa lúc nãy không xa lắm, không biết lúc đầu, vì sao lại lựa chọn chỗ này để xây nhà ga.
Trời đã sắp sáng, tôi mua vé lên tàu, lần này, cuối cùng cũng bình an về tới nhà ga Trùng Khánh.
Lúc ngồi trên xe buýt về trường, đã là tám giờ sáng, phòng thường trực vừa hay mới mở cửa, nhìn thấy người già quản lý phòng thường trực, tôi nói tôi muốn lấy bưu phẩm, sau khi báo tên, người già kiểm tra một chút, nhưng lại nói, bưu phẩm đã được lấy rồi.
Tôi nói:
- Ông giúp cháu xem lại với, hôm nay cháu mới về đến nơi, sao lại có thể bị lấy đi?
Ông ấy đáp:
- Đúng là được lấy rồi, cháu xem, chỗ này còn kí tên.
Tôi liếc mắt nhìn sổ đăng ký, tên của tôi ở một bên, đúng là viết ba chữ ‘Lạc Tiểu Dương’. Nhưng, chữ này không phải là do tôi kí, vì để chứng minh không phải tôi lấy, tôi còn cố tình lấy căn cước của mình ra cho ông ấy xem.
Tôi hỏi:
- Ông ơi, ông còn nhớ người đến lấy bưu phẩm trông như thế nào không ạ?
Người già suy nghĩ một chút, nói:
- Là một cô gái.