Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 54 Phía sau có người!

Cuộc điện thoại của bí thư thôn như sấm sét, hung hăng đánh xuống đầu tôi.

Tôi hỏi ông ấy ở nhà đã xảy ra chuyện gì?

Ông ấy vội vã nói năng lộn xộn một hồi, tôi mới hiểu, hóa ra là vợ của Vương Xương Hải trong thôn, buổi tối tỉnh dậy đi tiểu đêm, vừa hay nhìn thấy Vương Xương Hải rời giường đi bái ngũ thể đầu địa, vợ Vương Xương Hải ban đầu còn tưởng rằng chồng mình bị mộng du, lo lắng anh ta gặp chuyện không may, liền đi theo phía sau.

Nào ngờ càng đi càng xa, vợ anh ta đi phía sau dù rất sợ, nhưng chồng mình còn đi đằng trước, chị ta không đi theo thì không yên tâm cho được, nên chị ta vẫn cố đi tiếp, nhưng, đợi tới lúc chị ta đi tới mộ ông nội, nhìn thấy hai mươi tám thanh niên trai tráng quỳ rạp trên mặt đất, lúc bác cả quỳ gối trước mộ, chị ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà ngất lịm đi.

Ngày hôm sau, vợ anh ta liền tìm đến nhà tôi, nói phải cho bọn họ một lời giải thích, chuyện này cứ vậy mà bị làm lớn, cho dù Trần tiên sinh đã đứng ra giải thích, nhưng vẫn không có ai tin, bọn họ một mực cho rằng bác cả đầu têu, bằng không vì sao người khác nằm sấp, chỉ có một mình bác ấy quỳ?

Cho nên, mọi người trong thôn đều tin rằng bác cả tôi muốn làm trò vu thuật hại người ( tương tự như tà đạo hiện nay hay nhắc tới.) , nhất định phải thiêu chết mới cứu được hai mươi tám người khác, vì vậy, bí thư thôn mới vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho tôi.

Tôi nói chuyện này với Trương mù, vốn còn định kêu anh ta thả tôi ở nhà ga gần núi Hồi Long, tôi tự mua vé tàu về quê, nhưng Trương mù nghe xong, lại nói, cùng về.

Cho nên vốn dĩ sắp ra khỏi đường cao tốc, nhưng Trương mù lại đạp chân ga, xe lập tức xuyên qua núi Hồi Long, đi về phương hướng quê nhà tôi.

Tôi nhìn thời gian, hiện tại là sáu rưỡi chiều, đi đường cao tốc chỉ có thể tới gần thị trấn, sau đó vẫn còn phải đi đường làng khoảng một tiếng, muốn đi vào thôn chúng tôi, nhất định phải đi bộ, tính như vậy, 12 giờ đêm về đến nhà, đã là nhanh nhất rồi. (đường cao tốc nhanh hơn tàu hỏa một chút, nếu như đi tàu hỏa, vẫn cần phải đổi tàu, càng chậm hơn.)

Trương mù vừa lái xe, vừa nói với tôi:

- Cậu em, bật chỉ đường lên đi, tối tăm thế này, ngộ nhỡ đi sai đường, thì phải đợi đi tới lối vào đoạn đường cao tốc tiếp theo mới quay đầu được đấy!

Tôi đang chuẩn bị lấy điện thoại của mình mở bản đồ chỉ đường, nhưng Trương mù lại ném điện thoại của anh ta cho tôi, nói:

- Dùng điện thoại của tôi, điện thoại của cậu tôi nhìn không quen.

Tôi nói thầm trong lòng, đúng là lắm chuyện, sau đó hỏi anh ta mật khẩu là bao nhiêu.

Anh ta nói:

- Tôi là soái ca.

Tôi nói:

- Tôi hỏi mật khẩu mở khóa.

Anh ta đáp:

- Tôi biết, tôi nói rồi, tôi là soái ca, mật khẩu chính là tôi là soái ca.

Tôi thiếu chút nữa cầm điện thoại đập vào mặt anh ta, bởi vì mọi người đều biết, mật khẩu mở khóa đều là con số, nhưng anh ta lại nói chữ.

Tôi hít sâu một hơi, nhắc nhở anh ta, mật khẩu mở khóa là con số!

Anh ta nói:

- Cái thằng này sao lại ngốc thế? Tôi là soái ca, 5439*.

( chỗ này giải thích chút, giới trẻ Trung Quốc hay thích dùng số để viết tắt một chữ nào đó, ví dụ như ‘anh yêu em’đọc là ‘wǒ ài nǐ’, đọc gần giống với các phát âm của các số 5- Wǔ, 2- èr,0 – líng, vậy cho nên, khi muốn nói ‘em yêu anh hoặc anh yêu em’, người ta hay viết 520, còn có cả 5201314, có nghĩa là: anh yêu em(em yêu anh) một đời một kiếp . à, còn một điều nho nhỏ nữa (cách viết ngày tháng của Trung ngược lại với Việt Nam chúng ta, người ta sẽ viết năm/tháng/ngày, ví dụ: 20/5/2021, người ta sẽ viết là, 2021/5/20, hằng năm cứ hễ đến ngày này, các chàng trai sẽ tặng quà hoặc ‘lì xì’ cho bạn gái, các cặp đôi rất ưa thích chọn ngày này để đi đăng ký kết hôn, ngày hôm đó mấy ông làm về hôn nhân gia đình đều bận sml cả ngày vì Trung Quốc đã đông dân mà ai cũng muốn được đăng ký kết hôn ngày này thì…=)), vì nó có ý nghĩa thật đặc biệt đúng không các bạn? )

Hiện tại tôi cũng không có tâm trạng tranh cãi với anh ta, bằng không, thật sự muốn nhìn kỹ, da mặt anh ta dày bao nhiêu.

Tôi vốn cho rằng đây đã là cực hạn của anh ta rồi, không ngờ, lái xe được một lát, anh ta đột nhiên than thở.

Tôi hỏi, anh lại làm sao đấy?

Anh ta đáp:

- Có một chuyện tôi muốn cậu cố vấn cho tôi, cậu là sinh viên, có lẽ hiểu về chuyện này hơn tôi.

Tôi nói:

- Chuyện gì? tôi biết tôi sẽ nói với anh.

Anh ta lại thở dài một tiếng, sau đó mới bắt đầu nói:

- Cậu cũng biết, con người tôi không có bản lĩnh gì, chỉ mỗi là hơi đẹp trai một tý ---- cậu đừng động thủ, đợi tôi nói xong đã, lúc trước tôi có yêu đương với một nữ sinh cùng trường cậu, đi ăn với em ấy vài lần, lúc đó, bạn cùng phòng của em cũng đi cùng, tông môn nhà nó, nào ngờ, bạn cùng phòng của em cũng thích tôi, còn nói có thể không cần danh phận, cậu nói xem, nữ sinh tốt như vậy, biết đi đâu tìm? Tôi lúc đầu là từ chối, nhưng thực sự không nhịn nổi, mà bạn gái tôi cũng biết, bạn cùng phòng mình thích tôi, nhưng em ấy không ngăn cản, thế là hiện giờ, tôi có hai bạn gái, một ngày từ sáng đến tối đều bị hai em làm phiền đau đầu muốn chết, cho nên tôi muốn thỉnh giáo cậu một chút, chuyện này phải giải quyết thế nào? --- nói xong chuyện trước đã, không được động thủ, tôi đang lái xe, cậu dám động thủ, tôi lập tức buông tay!

Tôi khinh bỉ lườm anh ta một cái, nói:

- Tôi không có kinh nghiệm quá phong phú về những chuyện này, dù sao, không phải người nào cũng đều không biết xấu hổ như anh.

Anh ta vừa nghe xong tức khắc vỗ đùi, nói:

- Tôi đúng là muốn biết, cậu đã lên đại học được bốn năm rồi, cậu làm thế nào để không có bạn gái?

Anh ta vỗ đùi bên phải, bên phải là chân ga, bị anh ta vỗ như vậy, xe đột nhiên phóng vọt lên trước, sợ tới mức tôi la lên thật to.

Xe vất vả lắm mới ổn định lại, tôi vẫn còn chưa hoàn hồn, nhưng anh ta lại chưa quên câu hỏi lúc trước, lại hỏi tôi:

- Cậu vẫn chưa nói, cậu làm thế nào vậy?

Tôi quyết định không nói chuyện cùng anh ta nữa, bằng không, không bị anh ta ép tới mức nội thương, thì cũng xảy ra ngoại thương do tai nạn xe cộ.

Lúc tôi đang nhìn ra ngoài cửa xe, trong lòng lo lắng chuyện ở nhà, lại nghe thấy anh ta nói:

- Hiện giờ cậu nghĩ nhiều cũng vô dụng, không bằng ngủ một giấc, về đến nơi nói không chừng còn bận bịu không mở được mắt.

Tôi quay đầu lại nhìn anh ta, phát hiện sắc mặt anh ta hơi nghiêm túc, đàng hoàng hiếm có, nhưng bộ dạng này vẫn chưa kéo dài được ba giây đồng hồ, anh ta lại hiện nguyên hình hỏi tôi:

- Sao, có phải cảm thấy rất u buồn không? tôi nói cho cậu biết, con gái thường thích……

Tôi nói:

- Anh câm miệng, lái xe!

Lúc xe lên đến thị trấn đã là mười giờ tối, muốn đi bộ vào thôn, ít nhất cũng phải đi hết hơn nửa ngày, nếu là buổi tối, tắt lửa tối đèn, thời gian cũng càng lâu hơn.

Trương mù hỏi tôi, xe có đi vào trong được không?

Tôi đáp, không thấy có ai đi xe vào bao giờ, không biết.

Anh ta nói:

- Tông môn nhà nó, thử xem sao, còn hơn là phải đi bộ.

Không ngờ, lại đi được hai phần ba quãng đường, con đường này lúc trước là đường cho xe ngựa, gầm xe của anh ta cao, cho nên có thể đi vào, chặng đường còn lại chỉ có một con đường hẹp quanh co nằm sát bên sườn núi, thật sự không lái xe vào được.

Xuống xe, anh ta bảo tôi ra cốp sau lấy đồ, có hai cái ba lô to, mỗi người đeo một cái, rất nặng, không biết bên trong có những đồ gì.

Sau khi đeo ba lô lên lưng, anh ta vung tay lên, hô một tiếng:

- dẫn đường!

Tôi nhìn thế nào cũng có cảm giác quỷ sứ sắp vào thôn.

Không thể không nói, trang bị của anh ta quả thực đầy đủ, trên quai ba lô còn có một cái đèn pin cầm tay, ánh sáng vừa đủ, soi rõ được mặt đất.

Đã nửa đêm, xung quanh một mảnh tối đen, ngay cả chim cò đều đã chìm vào giấc ngủ, không có bất cứ thanh âm nào, chỉ có tiếng bước chân của tôi và anh ta vang lên trong bóng đêm đen khịt, ánh sáng đèn pin ngược lại còn khiến quang cảnh có chút không hài hòa, trong núi rừng hoang sơ, một chút ánh sáng, rất có thể dẫn dụ đến những thứ không sạch sẽ.

Tôi đi phía trước dẫn đường, anh ta đi theo sau, lúc bắt đầu còn bình an vô sự, chỉ là một lát sau, cứ cách một khoảng thời gian, anh ta lại tiến lên vỗ vai tôi, lúc đầu tôi cho rằng anh ta không đi nổi nữa, ý muốn tôi đợi một lát, về sau tôi phát hiện không phải, bởi vì thủ thế vỗ vai là thủ thế vượng hỏa, anh ta vẫn luôn quạt sáng ngọn lửa trên vai tôi.

Tôi khẽ lên tiếng hỏi:

- Sao vậy?

Anh ta nói:

- Đừng quay đầu lại, tập trung bước đi.

Con đường này tôi đã đi qua rất nhiều lần, cho dù là không cầm đèn, tôi cũng đi được. Hiện tại có đèn, tôi ngược lại còn sợ thêm, sợ phía trước có cái gì đó, đột nhiên xuất hiện trước ánh đèn.

Đường núi nhiều đá vụn, chân giẫm lên sẽ phát ra tiếng ‘soạt’, cả núi rừng hoang sơ, cũng chỉ có âm thanh này rền vang.

Tôi vừa đi, vừa nghe tiếng bước chân, ‘soạt’ , ‘ soạt’, ‘soạt’….

Nhưng đi mãi đi mãi, tôi đột nhiên cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng, lúc đầu tôi và Trương mù bước đi, âm thanh cũng khá thống nhất, tôi đi một bước, anh ta đi một bước, âm thanh vang lên là ‘soạt soạt’, ‘soạt soạt’, nhưng lúc sau, tôi phát hiện âm thanh bắt đầu trở nên có chút ồn ào, biến thành ‘soạt soạt soạt’, ‘soạt soạt soạt’, thật giống như tôi đi một bước, Trương mù phải đi hai bước mới theo sát được tôi.

Cho nên tôi thử giảm chậm bước chân, không ngờ, âm thanh vẫn là ‘soạt soạt soạt’, giống như, ở phía sau gót chân của Trương mù, vẫn còn có một người khác đi theo, lê bước chân trên nền đất đá.

Tiếng đầu tiên là tiếng bước chân của tôi, tiếng thứ hai là của Trương mù, vậy thì, tiếng thứ ba là tiếng bước chân của ai?

Tôi không dám quay đầu lại nhìn, tôi sợ sẽ thổi tắt ngọn minh hỏa trên vai, vì thế, tôi giả bộ ngồi xuống buộc dây giày, sau đó lặng lẽ cúi đầu, nhìn về phía sau qua dưới nách, mượn dư quang ánh đèn pin của Trương mù, tôi nhìn thấy đứng sau lưng Trương mù, vẫn còn một người khác, hai chân hắn, mang hai chiếc thọ hài thêu hoa xanh.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất