Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 53 Di vật của ông nội

Hoa khôi Lăng Giáng! ?

Tên của Lăng Giáng tôi từng nghe nói qua, là một nhân vật làm mưa làm gió trong trường chúng tôi, người đẹp chân dài da trắng, xứng đáng là hoa khôi giảng đường, được mệnh danh là nữ thần lạnh lùng, chỉ là trước nay chưa từng gặp mặt.

Tôi hỏi lão nhị:

- Cô ấy có nói đến tìm mình làm gì không?

Lão nhị nói:

- Nàng không nói, chỉ nói bao giờ cậu về, thì gọi điện cho nàng, số điện thoại ở đằng sau tấm ảnh, lão tứ, cậu mau khai báo thành thật đi, cậu làm thế nào tán được hoa khôi?

Tôi không để ý lão nhị, đi ra khỏi phòng gọi cho số điện thoại kia, chuông reo vào tiếng, đối phương đã nghe:

- Ai?

Tiếng nói của đối phương rất lạnh lùng, đúng vậy, mặc dù là cách điện thoại, cũng có thể cảm nhận được ngữ khí lạnh như băng của cô ấy, tôi trả lời, tôi là Lạc Tiểu Dương.

Đối phương hơi dừng lại một chút, sau đó nói:

- Nửa tiếng sau, gặp nhau ở sân thể dục.

Nói xong, cô ấy lập tức tắt điện thoại, căn bản không cần suy nghĩ tôi có đồng ý đi gặp cô ấy hay không, nhưng trong tay cô ấy cầm bưu phẩm của ông nội, tôi nhất định phải đi lấy, chỉ là cái cảm giác bị người khác nắm quyền chủ động trong tay, thực sự rất khó chịu.

Nói qua với lão nhị một tiếng, tôi lập tức đi đến sân thể dục, từ ký túc đến sân thể dục chỉ mất khoảng mười mấy phút, tôi đến trước, sau đó ngồi trên khán đài dưới bóng cây đợi cô ấy, trong lòng nghĩ có lẽ sẽ xảy ra nhiều tình huống, ví dụ như nếu cô ấy không trả bưu phẩm lại cho tôi, tôi phải làm gì? Ông nội đã mất rồi, tôi lại không có đơn chuyển hàng, gần như có thể nói là không có đối chứng.

Trong lúc tôi đang tự hỏi, một mùi hương thoang thoảng bỗng lọt vào trong mũi, tôi quay đầu nhìn, lập tức nhìn thấy một đôi chân dài trắng nõn, sau đó là vòng eo mảnh khảnh, sau cùng là gương mặt tinh xảo khiến người ta nghẹt thở.

Tôi đứng dậy, phát hiện cô ấy không thấp hơn tôi quá nhiều, có lẽ cao khoảng một mét sáu bảy.

Cô ấy hỏi tôi:

- Anh là Lạc Tiểu Dương?

Tôi đưa thẻ căn cước đã chuẩn bị sẵn cho cô ấy xem, tôi nói:

- Không thể giả mạo được.

Cô ấy lại hỏi tôi:

- Anh có quan hệ gì với Lạc Triều Đình?

Tôi hỏi ngược lại:

- Cô tự ý lấy bưu phẩm của tôi, tôi còn chưa nói, giờ lại muốn điều tra hộ khẩu nhà tôi nữa à?

Nói thật, đúng là tôi hơi nổi giận, mấy ngày nay vốn đã bực bội sẵn, ngủ cũng không ngon, tính tình đương nhiên khó chịu.

Cô ấy nói:

- Nếu anh không nói, thứ kia anh đừng hòng lấy lại.

Nói xong, cô ấy thò bàn tay luôn đặt sau lưng ra, trên tay còn cầm một gói hàng nho nhỏ, vẫn chưa bóc ra! Xem ra, phẩm chất của người này cũng không quá xấu.

Tôi làm bộ sao cũng được nhún nhún vai, nói:

- Nếu cô cứ khăng khăng muốn như vậy, thì tôi chỉ đành báo cảnh sát.

Gương mặt cô ấy vẫn lạnh như băng, hình như còn không sợ tôi dọa, sau đó cô ấy nói:

- Nếu anh cảm thấy một số chuyện cảnh sát có thể giải quyết, vậy hiện tại anh có thể báo.

Tôi hỏi:

- Cô có ý gì?

Cô ấy không nói gì, đưa tay ra vỗ vỗ vai tôi, tôi nhìn thấy rõ, thủ pháp của cô ấy giống hệt Trần tiên sinh, đây là thủ pháp vượng hỏa! đối với thợ nhân mà nói, đúng là có rất nhiều chuyện cảnh sát không giải quyết được.

Tôi kinh ngạc hỏi:

- Cô là thợ giày hay thợ vàng mã?

Cô ấy không trả lời tôi, mà liếc nhìn ra sau lưng tôi, sau đó hỏi:

- Thứ kia bắt đầu đi theo anh từ lúc nào?

Ban đầu tôi còn nghe không hiểu, sau đó lại nghĩ tới trước lúc chia tay với Trương mù, anh ta cũng nói có thứ đi theo tôi, thì tôi mới biết, cô ấy đang nói thứ đó.

Tôi đáp:

- Tôi không biết, tôi không nhìn thấy thứ mà các người nói.

- Các người? còn có ai nhìn thấy qua?

Tôi nói:

- Là Trương mù ở Từ Khí Khẩu, anh ta bảo tôi gần đây phải cẩn thận một chút.

Cô ấy khẽ gật đầu, nói:

- ồ, hóa ra là hậu duệ của nhà họ Trương, thảo nào khắp người anh toàn mùi người giấy, lẽ nào anh không nhìn thấy thứ đó ư?

Tôi lắc đầu:

- Tôi không nhìn thấy, đó là cái gì vậy?

Cô ấy nói:

- Nếu anh đã không nhìn thấy, vậy thì không nói với anh là tốt nhất, tôi lại hỏi anh một câu nữa, anh có quan hệ thế nào với Lạc Triều Đình?

Nếu cô ấy đã là người trong ‘ngành’, mà nhân phẩm cũng không xấu, thế nên tôi liền nói:

- Ông ấy là ông nội tôi.

Cô ấy đánh giá tôi trên dưới một hồi, sau đó dùng ngữ khí vô cùng khinh bỉ nói:

- Lạc Triều Đình cũng có đứa cháu bất lực thế này?

Tôi cười khổ một tiếng, không nói tiếp. bản lĩnh của ông nội quả thật tôi không học được tí tẹo nào, nói tôi bất lực, cũng không sai, nhưng tôi chỉ tò mò, vì sao chỉ trong một đêm, mọi người đều biết tên của ông nội? vì vậy, tôi hỏi cô ấy:

- Cô cũng biết ông nội tôi?

Cô ấy đáp, là hôm qua có hỏi người lớn trong nhà, mới biết ông nội tôi là nhân vật số 1.

Tôi tự hỏi, năm đó, ông nội tôi rốt cuộc có sức ảnh hưởng thế nào, mới có thể khiến nhiều người biết đến ông như vậy, Lăng Giáng đột nhiên đưa gói bưu phẩm ra trước mặt tôi, nói:

- Mở ra nhìn xem là cái gì.

Trước lúc nhìn thấy gói bưu phẩm, tôi còn nghĩ rằng ông nội gửi quạt hương bồ cho tôi, bởi vì trước đó tôi gần như đã xác định, thứ ông nội để lại chính là quạt hương bồ, nhưng kết quả, lại là một cái hộp còn chưa to bằng nắm tay, nhìn thế nào cũng không thể nhét vừa một cái quạt hương bồ.

Sau khi mở ra, phát hiện bên trong là một cái chuông nhìn rất cổ, rất giống mấy cái chuông đạo sĩ làm phép trong TV, nhưng cái này lại là bản bỏ túi, nó chỉ to bằng móng tay ngón út, trên đầu chuông có một cái lỗ nhỏ, trong lỗ xuyên một sợi dây đỏ, kỳ quái chính là, dù tôi có lắc thế nào, cái chuông cũng không thể phát ra âm thanh.

Bên trong gói bưu phẩm còn có một tờ giấy nhỏ, bên trên viết một hàng chữ, là bút tích của ông nội, ông chỉ viết một câu: ‘đeo lên trên người, đừng tháo xuống’.

Tôi nghĩ, bảy chữ này, chính là di chúc cuối cùng của ông nội, mà cái chuông, cũng là di vật cuối cùng ông để lại, tôi không biết chuông có lợi ích gì, nhưng nếu ông nội đã bảo tôi đeo trên người, tôi đương nhiên sẽ không làm mất.

Lăng Giáng sau khi nhìn thấy cái chuông, sắc mặt có chút khiếp sợ, tôi nghe thấy cô ấy thấp giọng lẩm bẩm:

- Thảo nào mùi quen thuộc như vậy, hóa ra là chuông trấn hồn.

Tôi hỏi, chuông trấn hồn là cái gì?

- Là pháp khí để cản thi của thợ cản thi, có tác dụng trấn giữ linh hồn, đưa cho tôi xem nào.

Tôi đưa chuông cho cô ấy, cô ấy cầm trong tay, đột nhiên nhắm mắt lại, sau đó, tôi nghe thấy cô ấy thì thầm vài câu, chờ tới lúc cô ấy mở mắt ra, bàn tay trắng nõn hơi lay động, một tiếng chuông êm tai vang lên.

Nghe thấy tiếng chuông, tôi cảm giác thấy thân thể mình thoải mái như đang đón gió xuân, mệt mỏi tích tụ nhiều ngày nay lập tức biến mất, nhưng tôi không hiểu, một cái chuông nhỏ như vậy, lại có thể phát ra âm thanh lớn đến thế, quả thực khó mà tưởng tượng nổi.

Lăng Giáng lắc chuông xong, sắc mặt trở nên tái nhợt, tôi vội vàng hỏi cô ấy sao vậy, cô ấy nói không có việc gì, là cô ấy đã đánh giá cao chính mình, cái chuông này không phải người bình thường có thể lắc được.

Tôi hỏi:

- Hay là tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra xem sao nhé?

Tôi rõ ràng nhìn thấy cô ấy lườm mình một cái, nói:

- Anh cảm thấy có cần thiết không?

Tôi nghĩ ngợi, gật gật đầu, sau đó lại không xác định nói:

- Chắc ---- có?

Cô ấy lại dùng ánh mắt giống như nhìn thằng ngốc lườm tôi, sau đó xoay người bước đi .

Tôi vui vẻ đeo chuông lên cổ, chuẩn bị quay về ký túc ngủ.

Đến phòng, còn chưa nằm xuống, đã nhận được điện thoại của Trương mù, anh ta nói đã ở cổng trường đợi tôi, bảo tôi mang theo vài bộ quần áo lập tức lên đường.

Tôi đeo ba lô, còn chưa ra đến cổng trường, đã nhìn thấy có một đám người đang vây lại một chỗ xì xào gì đó, nhưng không nhìn thấy Trương mù, tôi gọi điện hỏi anh ta đang ở đâu, anh ta đáp:

- Cậu nhìn thấy đám người chưa? Tôi bị bọn họ vây quanh !

Tôi còn tưởng người này đã gặp họa gì, muốn tôi đi ra chống đạn cho anh ta, lại không ngờ, tên này lái một con xe HUMMER tới, đậu ở ngay cổng trường học gây sự chú ý, thảo nào lại có nhiều em gái vây lại nhòm ngó như thế.

Lúc thấy anh ta, anh ta đang híp mắt đánh giá những nữ sinh trước mặt, tôi nghĩ, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao anh ta thích híp mắt rồi --- bởi vì làm vậy, nữ sinh sẽ không thể biết được tròng mắt của anh ta đang nhìn cái gì!

Thấy tôi đến, anh ta vẫy vẫy tay với tôi, hô thật lớn:

- Lên xe!

Tôi không biết anh ta muốn làm gì, nhưng vẫn lên xe.

Xe chạy, tôi hỏi anh ta:

- Hiện tại muốn làm gì?

Anh ta nói:

- Quay về núi Hồi Long chơi một tí, nơi đó là một mảnh đất tốt, không thể lãng phí!

Tôi hỏi:

- Không phải anh còn chuyện chưa giải quyết sao, sao lại muốn quay về núi Hồi Long?

Anh ta nói, chuyện đó chính là quay về núi Hồi Long, một mảnh đất tốt, nếu như lãng phí, đạo trời không dung đâu!

Đây là lần đầu tiên tôi ngồi trên xe HUMMER, nhưng không có cảm giác gì đặc biệt, tôi vốn đã buồn ngủ sẵn, không bao lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.

Tôi không biết đã ngủ bao lâu, tóm lại, lúc trời sắp tối, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là số máy bàn trong nhà bí thư thôn, ông ấy nói với tôi:

- Tiểu Dương à, cháu mau về đi, người trong thôn muốn thiêu chết bác cả cháu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất