Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 56 Bóng đè

Nghe thấy tiếng nói, khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy trái tim mình đã ngừng đập, hô hấp cũng đình chỉ, trong đầu mơ mơ hồ hồ.

Tôi trốn tránh nguy hiểm theo bản năng, thân mình không nghe theo khống chế, bò sang một bên khác, đúng vậy, không phải chạy, là bò.

Tôi vốn ngồi xổm sau thân cây, lúc trước còn ôm cái ba lô của Trương mù, dùng để ẩn trốn thứ gì đó rất có khả năng xuất hiện ở phía trước, nhưng ngàn vạn lần không ngờ, cái đầu lại thò ra từ bên cạnh tôi, còn dựng trên bả vai tôi, thì thầm bên tai tôi, tìm thấy tôi rồi, hiện tại bị hắn dọa như vậy, tôi chỉ có thể chạy trốn sang một bên khác theo bản năng, nhưng hai chân đã nhũn ra, căn bản không đứng dậy nổi, chỉ có thể bò ra ngoài vài bước.

Nhưng vẫn chưa bò được mấy bước, tôi đã cảm thấy sau lưng mình bị thứ gì đè lên, cho dù hiện tại hai chân tôi còn sức, tôi muốn đứng lên, nhưng cũng bị ép không đứng dậy nổi, hơn nữa cho dù muốn bò tiếp, cũng vô cùng khó khăn, tôi muốn gọi Trương mù, lại phát hiện không mở nổi miệng, thật giống như miệng đã bị người ta bịt lại.

Bóng đè!

Trong đầu tôi xuất hiện từ ngữ này!

Nhưng, bóng đè không phải nên xảy ra lúc nằm ngủ trên giường sao?

Tôi rất muốn quay đầu lại nhìn, rốt cuộc sau lưng bị thứ gì đè, nhưng tôi lập tức nghĩ tới việc nếu quay đầu lại, nhất định sẽ thổi tắt ngọn lửa trên vai, cho nên, tôi nhẫn nhịn không dám quay đầu.

Tôi thử chậm rãi chuyển động thân mình, để cơ thể nằm chính diện với ánh trăng, như vậy, tôi có thể thấy bóng của mình, động tác này vốn rất đơn giản, nhưng hiện tại, tôi phát hiện lại khó như lên trời, đừng nói là di chuyển cả người, cho dù là cử động một ngón tay, đều khó khăn muốn chết.

Bàn tay và đầu gối chống dưới đất đã bị ma sát tới mức đau nhói, có lẽ chảy máu rồi, nhưng tôi vẫn không từ bỏ, vẫn chậm rãi di chuyển thân mình.

Cuối cùng, tôi nhìn thấy trong cái bóng dưới đất, có một thứ tròn tròn nằm trên lưng tôi, đúng là cái đầu lúc trước, nó đang đè trên lưng tôi!

Tôi không biết mình lấy dũng khí từ đâu, tùy tiện nhặt một hòn đá dưới đất, lật tay đập vào cái đầu --- tay tôi có thể cử động rồi, nhưng khi tôi đập vào cái đầu, sau lưng mình lại đau muốn chết, thật giống như, cái đầu kia mọc ta từ trên lưng tôi!

Cơ thể tôi khôi phục tự do, tôi lật người lại, nằm trên đất, học cách lừa lười lăn lộn, ra sức chà xát lưng của mình trên mặt đất, nhưng càng chà xát càng kinh ngạc, mặc kệ tôi có chà xát thế nào, cái đầu vẫn dính chặt trên lưng, mà lúc chà xát cái đầu, tôi vẫn cảm nhận được đau đớn trên cái đầu đó --- không chỉ là mọc lên người, mà còn cảm nhận được cảm giác của nó!

Giống như trên lưng bạn mọc một cái mụn nhọt lớn, bạn có thể cảm nhận được rõ đau đớn của nó.

Tôi nằm nghiêng, cầm viên đá lúc trước, để tay ra sau đập hết lần này đến lần khác lên cái đầu sau lưng ‘bịch bịch bịch….’, âm thanh càng lúc càng lớn, nhưng tôi đã sắp đau phát ngất, nó vẫn nằm ở đó, không chút sứt mẻ!

Một lát sau, tôi cảm giác nó đột nhiên bắt đầu di chuyển. phương hướng nó di chuyển tới, là phần đầu của tôi!

Tôi để tay sau lưng không với tới nó, chỉ có thể đập nó từ sau gáy, nhưng nó vẫn không dừng lại, tôi có cảm giác, mục tiêu của nó chính là muốn vặn đầu tôi ra khỏi thân mình.

Tôi vừa đập vừa gọi Trương mù, nhưng tiếng gọi chỉ vang vọng khắp núi rừng mênh mông, tôi đã gọi mười mấy tiếng, đều chưa nhận lại được một câu trả lời nào.

Cái đầu đã di chuyển đến cổ, tôi không thể chuyển động cổ của mình, tôi chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy, mặc dù lúc trước bị ông nội dọa, bị bé gái không có mặt dọa, không chạy ra được khỏi toa tàu số 21, nhưng tôi cũng không tuyệt vọng thế này.

Đột nhiên, tôi nhìn thấy phía xa có một bóng người chạy tới, hắn vừa chạy vừa quát:

- Tông môn nhà cậu, không phải nói đợi nhau ở lối rẽ kia à? Con mẹ nó, lối rẽ này là lối rẽ thứ hai rồi! ông đây phải chạy đi chạy lại hai lần mới tìm thấy chỗ này!

Tôi nghĩ một chút, hình như phía trước đúng là có một lối rẽ, nhưng lối rẽ đó là một lối rẽ rất nhỏ khác, bình thường nếu không nhìn kĩ đều không thể nhận ra, mắt anh ta nhỏ như thế cũng có thể nhìn thấy?

Sau khi chạy đến nơi, nhìn thấy cái đầu sau gáy tôi, lập tức thu hồi cái miệng đang lèm bèm mắng chửi, vô cùng nghiêm túc nói:

- Đừng cử động, có lẽ sẽ đau một chút.

Nói xong, anh ta bỏ ba lô xuống, lục lọi một lúc, lấy ra vài thứ, có miệt đao*, bát sứ, đá mài dao, lá tre nửa xanh nửa vàng, bùa vàng, bút lông, và vài bình sứ, bên trong có đựng gì đó, tôi không biết.

Anh ta xếp những thứ này từ trái qua phải xong, đầu tiên là đứng nhìn cái đầu sau lưng tôi, sau đó buộc một sợi chỉ đỏ lên cổ tôi, lúc anh ta buộc chỉ, tôi nghe thấy anh ta ‘ý’ một tiếng, sau đó đi tới bên cạnh thân cây, đạp ngã thân mình không có đầu vẫn đang đứng ở chỗ đó xuống đất, sau đó ném ra một lá bùa, dậm một chân lên. ‘phừng’ một tiếng, thân thể đó bùng cháy, ánh sáng xanh yếu ớt, giống với ánh sáng phát ra trong nhà Vương Nhị Cẩu hôm hắn chết.

Xử lý xong cỗ thi thể, Trương mù đi tới trước đống đồ anh ta xếp ra, quay lưng lại với tôi nói:

- Tự xuống hay để tôi ra tay?

Tôi ‘A?’ một tiếng, Trương mù nói:

- Tôi không nói với cậu, cậu đứng đó đừng cử động.

Anh ta không nói chuyện với tôi, vậy chẳng lẽ là nói chuyện với cái đầu kia?

Trương mù nhấc miệt dao, mài vài cái lên đá mài, tiếp tục nói:

- Tông môn nhà mi, người chết rồi thì ngoan ngoãn nằm dưới đất, chạy ra ngoài hại người làm gì? Ngươi làm vậy, không sợ bị sét đánh à?

Trương mù nói tiếp:

- Xem ra là ngươi đang ép ông, ngươi nói xem ta là một người có văn minh, có tư tưởng, có khát vọng, lúc có thể dùng lời nói thì sẽ không dùng hành động, ngươi không nên ép ta động thủ, vậy ngươi chớ trách ta --- đúng, giữ vững tư thế này đừng động đậy, nếu như cậu động đậy, khiến con dao này của tôi chém lệch, tôi nói rõ với cậu trước --- tôi không chịu trách nhiệm!

Anh ta nói xong, tôi khom lưng, nhìn cái bóng của anh ta dưới đất, hình như là cầm một lá bùa ném lên lưng tôi trước, sau đó kẹp hai cái lá tre, cắm lên trên miệt dao, lưỡi dao xẹt qua đá mài một cái, xoay người giơ tay chém xuống, cái đầu rơi ‘bịch’ xuống đất, Trương mù bước tới dùng mũi dao cắm vào trong miệng hắn, dùng hai cái lá tre dính lên mắt, mũi, tai hắn, sau đó mới ném một lá bùa, châm lửa thiêu rụi.

Động tác linh hoạt như mây bay nước chảy, thoạt nhìn thật giống như cao thủ vỗ lâm trong tiểu thuyết võ hiệp, chỉ là tôi còn chưa kịp thưởng thức, sau gáy bỗng lạnh toát, tôi đưa tay sờ, đau thấu tim gan, trên tay dính đầy máu.

Tôi nói với Trương mù:

- Máu!!!

Trương mù đáp:

- Cố chịu chút!

Nói xong, anh ta cầm bút lông lên, bảo tôi ngồi xuống đất, sau đó anh ta đứng sau lưng tôi, dán một lá bùa lên cổ, cuối cùng, dùng bút lông chấm vào thứ bên trong bình, vẽ gì đó lên cổ tôi.

Khoảng vài phút sau, anh ta bắt đầu thu dọn đồ đạc, tôi đưa tay ra sau sờ sờ cổ mình, không đau tí nào, cũng không chảy máu!

Trương mù nói:

- Thứ cậu đeo trên cổ là gì vậy?

Tôi đáp, là ông nội để lại cho tôi.

Anh ta gật đầu:

- Cứ đeo trên cổ, đừng làm mất.

Tôi hỏi, có chú trọng gì à?

Anh ta đáp, cậu đã xấu trai sẵn rồi, không đeo trang sức để ‘khoe’ một tí, sau này không kiếm được vợ đâu.

Nói thật, nếu không phải vì nể mặt anh ta vừa cứu tôi một mạng, tôi nhất định đạp anh ta xuống núi.

Tôi hỏi, vừa nãy xảy ra chuyện gì?

Anh ta nói:

- Bóng đè, tên kia muốn cướp cơ thể của cậu.

Tôi nói:

- Bóng đè này hình như không giống bóng đè tôi từng nghe nói qua.

Anh ta trả lời:

- Những thứ cậu được nghe kể toàn là vớ vẩn luyên thuyên, bóng đè chính là vì người âm muốn nhập vào người cậu, muốn cướp cơ thể của cậu, chỉ là người âm bình thường không có năng lực này, nhiều nhất cũng chỉ khiến cậu không thể động đậy được thôi.

Nghe anh ta nói như vậy, tôi nghĩ đến trước kia tôi từng bị bóng đè, hóa ra, đúng là có người âm trên người mình, toàn thân không kìm được run lên một cái.

Tôi hỏi:

- Tên đó lợi hại ở chỗ nào?

Trương mù liếc nhìn tôi, cười khà khà một tiếng nói:

- Bởi vì, hắn đã ăn ít nhất chín cái đầu!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất