Chín cái đầu! ?
Tôi có chút kinh ngạc nói không thành lời.
Nếu vừa rồi Trương mù tới chậm một chút, không phải tôi đã biến thành cái đầu thứ 10 bị hắn ăn rồi sao?
Tôi hỏi, hắn vì sao phải ăn đầu người khác?
Trương mù đã thu dọn xong, sau khi đeo bao lô lên, ra hiệu cho tôi đi lấy ba lô, sau đó hai người chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, anh ta vừa đi vừa nói, thứ hắn muốn không phải là đầu của người khác, chủ yếu chính là cơ thể của người khác, chẳng lẽ cậu nhìn không ra, thi thể vừa rồi, thật ra là của phụ nữ?
Tôi lắc đầu, đúng là không nhìn rõ, hoặc là nói, từ lúc nhìn thấy bóng của hắn, cho đến lúc bị Trương mù đốt rụi, tôi đều chưa kịp liếc mắt nhìn một cái.
Tôi lại hỏi, vì sao phải làm vậy?
Trương mù rất nghi hoặc nhìn tôi, hỏi:
- Ông nội cậu cũng chưa dạy cậu?
Tôi nói, không có, làm sao vậy?
Anh ta ‘chậc chậc’ hai tiếng, độc thoại:
- Không đúng, ông ấy có thể để lại loại dây đỏ như vậy cho cậu, có lẽ là người trong ngành, sao cậu có thể không biết một tí gì?
Sau đó anh ta lại hỏi tôi:
- Ông nội cậu tên gì?
Tôi nhớ tới lời dặn dò của Trần tiên sinh, bảo tôi không được nói tên thật của ông nội mình cho Trương mù biết, bằng không có lẽ anh ta sẽ không đến, cho nên tôi tùy tiện bịa một cái tên, nói:
- Tên là Lạc Trường Đình.
Trường Đình, phát âm gần giống Triều Đình, đến lúc đó cho dù anh ta phát hiện ra tôi nói dối, tôi cũng có cớ nói anh ta nghe nhầm, tôi rõ ràng nói là Lạc Triều Đình.
Trương mù sau khi nghe thấy tên, vẫn còn đang suy nghĩ, vì để cắt ngang mạch suy nghĩ của anh ta, tôi hỏi:
- Tên đó vì sao phải làm như vậy?
Trương mù đáp:
- Nếu cậu đã không biết, vậy ông đây sẽ phổ cập kiến thức cho cậu, đầu tiên, người sống trên thế giới này, đều có cơ thể và linh hồn, điểm này, cậu thừa nhận không?
Tôi vội vàng gật gật đầu.
Anh ta lại nói tiếp:
- Con người muốn sống khỏe mạnh đến cuối đời, cơ thể và linh hồn nhất định đều phải nguyên vẹn, nếu cơ thể không khỏe, điều này có lẽ cậu dễ hiểu hơn, nghĩa là bị bệnh, phải tới bệnh viện khám, nhưng nếu hồn phách bị bệnh, thì phải làm sao?
Nói đến đây, anh ta mặt mày chờ mong nhìn tôi, tôi biết anh ta muốn tôi nói nốt câu tiếp theo, tôi nói:
- Vậy đương nhiên là phải tìm những nhân sĩ chuyên nghiệp như các anh.
Trương mù búng tay một cái, nói:
- Đúng là vậy, nhưng vấn đề xuất hiện rồi, nếu hồn phách của những thợ nhân chúng tôi cũng bị bệnh, thì phải làm sao?
Trước lúc Trương mù hỏi vấn đề này, đúng là tôi cũng không suy nghĩ đến, theo tôi thấy, thợ nhân bọn họ đều là nhân vật lợi hại, căn bản sẽ không bị bệnh, cho dù thật sự bị bệnh, chẳng lẽ không phải là bọn họ tự vẽ một lá bùa, đốt lên pha vào với nước, uống cạn cốc nước là khỏi rồi sao?
Tôi nói suy nghĩ của mình cho Trương mù nghe, Trương mù vừa mở miệng đã chửi bới:
- Tông môn nhà cậu, có phải cậu xem nhiều phim ảnh quá rồi không? mấy thứ lừa người đó cậu cũng tin? Tôi nói cho cậu biết, mặc kệ là vẽ bùa hay là dùng bùa, đều cần phải có một cơ thể đầy đủ hồn phách, lấy một ví dụ đơn giản, bằng không tôi sợ với chỉ số thông minh của cậu, có lẽ nghe không hiểu.
Nói tới đây, anh ta móc ra một người giấy nhỏ bằng bàn tay, dùng tay trái vẽ vài nét lên trên người giấy, vẽ xong, tiện tại ném ra sau lưng, nhìn cũng không thèm nhìn, sau đó anh ta nói tiếp:
- Cậu nghĩ xem, thợ nhân chúng tôi đều hiểu thợ thuật, nếu thợ nhân chúng tôi chết rồi, mà vẫn có thể dùng thợ thuật, vậy thì thợ nhân bình thường, có phải không thể làm gì được chúng tôi rồi hay không? nếu là vậy, thế giới này không phải bị đảo loạn rồi sao? cho nên, dù là thợ nhân tài giỏi nhất thiên hạ, khi chết đi, cũng không thể dùng thợ thuật, chỉ có thể ngoan ngoãn làm một người âm.
Tôi nghe đến đó, vẫn thấy ù ù cạc cạc, tôi hỏi:
- Chuyện này liên quan gì đến câu hỏi của tôi?
Trương mù nghe thấy lời này thì có chút không vui, anh ta nói:
- Tông môn nhà cậu, không liên quan vậy tôi tốn nước miếng giải thích vô nghĩa cho cậu nghe làm gì? Đừng nói linh tinh, nghe cho kỹ đây này, chính vì thợ nhân biết bản thân sau khi chết không thể dùng thợ thuật, nên có vài người thợ nhân không cam tâm mình sắp chết, sẽ dùng một vài tà thuật để kéo dài tính mạng, hắn luôn dùng thân thể của người khác để thỏa mãn chính hắn, nhưng mỗi một thân thể và hồn phách đều là ‘nguyên bộ’, cho dù hắn chiếm lấy thân thể người khác, hắn cũng không thể giữ được sức sống cho cơ thể đó, đến lúc thối rữa thì vẫn phải thối rữa, lúc này, hắn cần tìm một người khác, đó là nguyên nhân hắn không ngừng ăn đầu của người khác, đương nhiên, có một vài thợ nhân cũng có bản lĩnh khiến thi thể không bị thối rữa, nhưng hiện tại đã rất hiếm gặp.
Tôi nghe đến đó, buột miệng thốt lên, thợ cản thi?
Trương mù sửng sốt, nói:
- Thằng nhóc này, còn biết một vài thứ cơ à, đúng vậy, chính là thợ cản thi, thợ cản thi bọn họ có truyền thừa của riêng mình, có thể khiến thi thể không thối rữa, những thợ nhân khác không học được, có điều dõng dõi cản thi, hình như đã bị chặt đứt hương khói từ vài thập niên trước rồi.
Hóa ra trong đây còn chú trọng điều này, nếu không có Trương mù nói cho tôi biết, tôi nhất định không biết, Sau đó tôi hỏi, vì sao dõng dõi cản thi lại bị chặt đứt hương khói?
Trương mù ngáp một cái, tức giận nói:
- Chuyện vài thập niên trước, một tiểu soái ca mới mười tám tuổi như tôi, sao mà biết được?
Tôi lườm anh ta một cái, nói:
- Nói tiếng người!
Trương mù cười cợt nhả, đáp:
- Được rồi, tôi thừa nhận, tôi lớn hơn tuổi mười tám đúng một xíu một xiu, nhưng cũng chỉ nhỏ đúng một tí ti con kiến.
Tôi hỏi, một tí ti là bao nhiêu tuổi?
Anh ta đáp:
- Tám tuổi, cậu nói xem, tám tuổi có phải chỉ nhỏ một tí ti không?
(anh Trương mù này được cái giống Sam 2k5 luôn thích được làm em bé 18t )
Đối với việc Trương mù có chết vẫn không biết xấu hổ như thế, tôi đã không còn lấy làm lạ, cho nên cũng lười phí lời với anh ta, tiếp tục đi lên phía trước.
Đi được một lát, tôi lại nhịn không được hỏi:
- Vì sao hắn tìm đến tôi?
Trương mù đáp:
- Tôi cũng không phải hắn, sao tôi biết? nếu không, cậu quay lại hỏi xem hắn vì sao lại tìm cậu đi?
Tôi nói, cho dù tôi quay lại hỏi, tên kia cũng bị ngọn lửa của anh thiêu đến tro cũng không còn rồi, tôi tự hỏi đầu gối mình à?
Trương mù đáp:
- Người đã chết, nhưng hồn vẫn còn, nếu cậu muốn, tôi giúp cậu hỏi một chút?
Tôi hỏi, chuyện này cũng có thể?
- Tông môn nhà cậu, cậu cũng không nhìn xem tôi là ai, Trương mù Trùng Khánh tiếng tăm lừng lẫy! nếu cái này cũng không biết, tôi còn có mặt mũi làm thợ vàng mã à?
Tôi nghĩ ngợi, nói:
- Thôi bỏ đi, về trước quan trọng hơn, không biết hiện giờ tình hình trong nhà thành ra thế nào rồi, lề mề trên đường đã quá lâu!
Trương mù gật đầu, sau đó chúng tôi tăng nhanh tốc độ bước chân, gần như là chạy chậm một mạch về hướng thôn.
Đi được khoảng hơn nửa tiếng, đã nhìn thấy đầu thôn, đầu tiên là nhà của thợ xây Trần, lúc này đã hơn một giờ sáng, cả thôn có lẽ vẫn đang chìm trong giấc ngủ, cho nên, tất cả đều vô cùng yên tĩnh.
Nào ngờ vừa vào thôn, Trương mù đã không đi nữa, đứng ngoài cổng thôn híp mắt nhìn vào trong, tôi không biết anh ta đanh nhìn cái gì, bởi vì mắt anh ta vốn đã bé, sau khi híp mắt, lại càng không nhìn thấy tròng mắt của anh ta đâu.
Tôi hỏi, sao đó?
Anh ta đáp:
- Cậu chắc chắn đây là thôn nhà cậu, mà không phải là một bãi tha ma?
Tôi nói, tôi đã sinh sống ở đây hơn hai chục năm, lẽ nào còn đi sai đường?
Tôi không biết anh ta nói đùa hay nói thật, mặt mày u ám nói với tôi một câu:
- Cậu có thể sống đến lớn từng này, thật không dễ dàng.
Tôi cười một tiếng không nói gì, tiếp tục đi về phía trước, nhưng Trương mù lại sống chết đứng im, anh ta nói:
- Hôm nay tôi sẽ ngủ ngoài này một đêm, trời sáng mới vào thôn.
Tôi hỏi anh ta vì sao? anh ta liếc mắt một cái, dùng sắc mặt cực kỳ nghiêm túc nói:
- Nói thật với cậu, bởi vì tôi sợ! thôn các cậu, tôi sợ vào! Cho dù là Hồi Long Địa, tôi cũng dám đùa một chút, nhưng thôn nhà cậu, tôi không dám vào.
Tôi liếc nhìn vào trong thôn, vẫn giống như trước, không có chỗ nào thay đổi.
Trương mù nói:
- Cậu vẫn chưa phát hiện, cậu tự nhìn xuống dưới chân mình đi!
Tôi cúi đầu nhìn, không phải chỉ là một con đường đất thôi sao? tôi lại nhìn cẩn thận, phát hiện nếu phải tìm một điểm bất thường trong thôn, thì hình như là trong thôn tối hơn bên ngoài một chút, cảm giác tối tăm này không phải trên chủ quan, mà đúng là tối hơn bên ngoài, giống như, ánh trăng trên trời không chiếu vào được.
Trương mù chỉ một tảng đá trước mặt, nói với tôi:
- Nhìn ra chưa? Lấy tảng đá này làm ranh giới, bên trong tối hơn bên ngoài khá nhiều, tôi khuyên cậu đừng vào vẫn hơn, nếu tôi đoán không sai, tối nay toàn bộ người trong thôn, đều chết hết!