Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 58 Đèn dầu tắt rồi

Trương mù nói xong, lập tức lôi tôi ra ngoài, bảo tôi đứng bên ngoài tảng đá.

Tôi biết Trương mù là muốn tốt cho tôi, nhưng nếu anh ta nói thật, vậy tôi nhất định phải vào, bởi vì bố mẹ tôi, bác cả, bọn họ đều vẫn còn bên trong, huống chi, trong cuộc điện thoại của bí thư thôn còn nói, người trong thôn muốn thiêu chết bác cả, tôi càng không thể không vào.

Tôi nói suy nghĩ của mình cho Trương mù nghe, hơn nữa, còn ngỏ lời nhất định phải vào thôn.

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, biết ngay tính tình cái thằng này nóng vội, cậu đợi tí, tôi kêu hai tiểu đệ vào thăm dò tình hình trước.

Nói xong, tôi thấy anh ta lấy từ trong túi ra hai người giấy to bằng bàn tay, chính là loại người giấy anh ta ném trên đường, đầu tiên anh ta dùng tay trái vẽ vài nét lên thân người giấy cầm trong tay phải, sau đó chắp hai tay lại, đưa hai người giấy sát lại gần nhau, trong miệng niệm niệm: ‘dương gian có đường người dương đi, âm phủ có đường người âm bước, người dương không đi đường người âm, người âm không bước vào được người dương, đi!

Chữ ‘đi’ cuối cùng truyền ra khỏi miệng, Trương mù liền ném hai người giấy lên, hai người giấy tách nhau ra trên không, một trái một phải, đi vào trong thôn, rất nhanh đã chìm vào trong bóng tối.

Làm xong, Trương mù ném ba lô xuống dưới đất, sau đó đặt mông ngồi xuống, nói với tôi:

- Cậu đừng căng thẳng, ngồi một lát, đợi tiểu đệ của tôi quay lại, xem tình hình thế nào rồi nói tiếp.

Tôi gật đầu, học theo anh ta ngồi xuống, tôi hỏi:

- Người giấy anh vừa vất trên đường, với người giấy này có gì khác nhau?

Trương mù nói:

- Khá giống nhau, nhưng vẫn có chút khác biệt, tiểu đệ lúc trước ném trên đường, sẽ không đi, chỉ đứng ở ven đường giúp chúng ta quan sát tình hình, dùng cách nói lưu hành trong đám sinh viên các cậu, là ‘cắm mắt’ ở nơi này , (‘cắm mắt’ là gì, ai từng là game thủ LOL chắc đều không xa lạ, còn mấy game mobile nổi lên gần đây thì Sam không rõ người ta có gọi là ‘cắm mắt’ hay không vì mình già rồi không còn chơi game nữa =))) ), còn hai tiểu đệ này, thì giống như tiểu binh, một là phụ trách đi vào châm đèn, hai là dò đường, nhìn xem con đường nào có thể đi.

Tôi không ngờ Trương mù cũng có thể ‘đú’ theo trào lưu thời đại như vậy, ít nhất thì trên phương diện chơi game, tôi không có thiên phú, bình thường cũng chẳng có thời gian để chơi, cho nên hiểu rất ít về phương diện này, nhưng vẫn có thể nghe hiểu đại khái ý tứ của anh ta.

Tôi hỏi, có người giấy giúp, vậy có nghĩa là anh có thể nhìn thấy nơi rất xa?

Trương mù nói:

- Tông môn nhà cậu, cậu nghĩ tôi có ‘thiên lý nhãn’ à? Nhiều nhất cũng chỉ biết được những thứ nó đi qua, là người hay là ma, những cái khác nó không biết, đến cả nam hay nữ đều không phân biệt được.

Tôi lại hỏi, vì sao anh nhất định phải cường điệu chuyện không phân biệt được nam nữ?

Trương mù đáp:

- Bởi vì tôi sợ cậu dùng cái tư duy ngu dốt của mình, suy luận tôi thành quỷ háo sắc dùng tiểu đệ người giấy rình trộm con gái nhà người ta.

Tôi đáp, anh đây có tính là giấu đầu hở đuôi không?

Trương mù vừa há mồm định phản bác, đột nhiên anh tay quay đầu về hướng trong thôn, lông mày nhíu chặt sắp dính vào với nhau, tôi nghe thấy anh ta thấp giọng lầm bầm:

- một, hai, ba, bốn, năm. . . . . .

Sau khi đếm tới năm, không tiếp tục đếm nữa, mà bắt đầu thu dọn ba lô, lúc này, từ bên trong thôn làng tối đen, có một người giấy màu trắng loạng choạng đi ra, là người giấy Trương mù ném vào, nhưng hiện tại chỉ còn lại một, mà nó còn bị đứt mất một cánh tay.

Nó vừa mới đi ra đến ngoài ranh giới, liền ngã gục trên mặt đất, nhưng hình như nó vẫn còn muốn giãy dụa, dùng cánh tay còn lại chống dậy vài lần, nhưng cuối cùng vẫn không dậy được, chính vào lúc Trương mù định nhặt nó lên, thì người giấy lại như bị thứ gì đó kéo, bật ngược vào trong thôn, không còn xuất hiện nữa, tay của Trương mù vẫn còn giơ trên không trung, mắt nhìn vào thôn, bất động.

Tôi hỏi anh ta, có chuyện gì vậy?

Lúc này anh ta mới định thần lại, nói:

- bên trong có thứ không sạch sẽ, ít nhất có năm, tiểu đệ đi đường dương đã ‘nghẻo’ rồi, chứng minh đường bên trong, không phải đường người dương chúng ta có thể đi, cậu hãy giết chết ý định này đi, huống hồ, ngay cả tiểu đệ đi đường âm cũng bị kéo vào trong, chứng minh, cũng không phải đường người âm có thể đi, hừ, không cần biết là người âm hay người dương, đã đến là phải chết.

Lúc nói, Trương mù đã đeo ba lô lên vai, anh ta đang chuẩn bị rời đi, anh ta hỏi tôi:

- Cậu có đi cùng tôi không? với cái thể chất chiêu âm (thu hút người âm) của cậu, cộng với cái gã đi sau lưng cậu, nếu cậu không ở cạnh tôi, bất cứ giây phút nào cũng có thể bị giết chết.

Tôi lắc đầu:

- Anh đi đi, tôi muốn vào trong tìm bố mẹ tôi.

Trương mù nói:

- Đi vào chỉ có chết, cậu chắc chắn muốn vào?

Tôi gật đầu, đáp, tôi nhất định phải vào.

Trương mù thở dài một tiếng, bảo tôi đeo ba lô lên, nói:

- Tông môn nhà cậu, chết thì chết, tục ngữ nói rất hay, ‘con người tự cổ chí kim ai mà không sợ chết, chết sớm chết muộn vẫn phải chết.’

Tôi đeo ba lô lên lưng, nói với anh ta:

- Anh không thể nói chuyện lọt tai chút được à?

Trương mù lườm tôi một cái, nói:

- Lẽ nào tôi còn phải nói, hôm nay là một ngày tốt?

Tôi cũng lười dông dài với anh ta, nhưng anh ta có thể ra tay giúp tôi, tôi quả thực rất cảm kích.

Tôi vừa muốn đi vào trong thôn, Trương mù đã nói chờ một lát, sau đó lấy từ trong ba lô ra một cái bát sứ, một ống tre, bên trong ống tre có nước, anh ta nói đây là ‘vô căn thủy’ ( những giọt nước thu thập từ trên lá tre.) sau đó đổ nước vào trong bát sứ, lấy ra một cái đũa, chắp hay tay lại, dùng hai ngón cái giữ cái đũa, miệng lầm bẩm gì đó tôi nghe không rõ, một lúc sau, hai tay anh ta xoay tròn, dùng tay trái cầm đũa, cắm vào trong nước, trong miệng niệm một chữ ‘lập’, thả tay ra, cái đũa kia lập tức dựng thẳng vững vàng bên trong bát nước.

Sau đó anh ta lại lấy ra một chiếc đèn dầu cầm tay trong ba lô, chính là loại đèn dầu thường thấy ở nông thôn, sau khi lấy ra, cổ tay phải rung nhẹ, đèn dầu lập tức được châm sáng, tản ra ánh sáng màu vàng yếu ớt, anh ta đặt đèn dầu bên cạnh bát nước, sau đó thò ngón trỏ (thuộc mộc) ngón giữa (thuộc hỏa) bàn tay trái vào bên trong đèn dầu, lúc rút ra ngoài, không ngờ lại kẹp được một ngọn lửa nhỏ, anh ta lật tay ném lên vai tôi, hình như tôi nghe thấy ‘phừng’ một tiếng, cảm thấy ngọn lửa trên vai to hơn, anh ta trước sau ném lên người tôi ba lần, chia ra hai bên bả vai và đỉnh đầu.

Làm xong hết thảy, anh ta lấy miệt dao cứa vài cái rãnh nhàn nhạt xung quanh đèn dầu, hình dáng rất kỳ quái, nhưng lại có quy luật, về phần dùng để làm gì, tôi không hỏi, anh ta cũng không nói.

Đều chuẩn bị xong hết, anh ta đưa miệt dao cho tôi, nói:

- Đèn không tắt, minh hỏa trên người cậu không tắt, con dao này đã có nhiều năm tuổi, tuổi tác của nó còn lớn hơn tôi, tôi không biết bên trong có chuyện gì, sau khi vào trong, phải thật cẩn thận --- chân trái bước vào trước.

Tôi làm theo lời Trương mù, một tay cầm miệt dao, một tay cầm theo đèn dầu, cùng anh ta nâng chân trái lên, bước vào trong thôn.

Đi vào bên trong chưa bao xa, tôi đã cảm thấy từng cơn gió lạnh ập tới, tầm nhìn trước mắt bị giảm xuống, ngoài chút ánh sáng của ngọn đèn dầu, bốn bề đều tối đen, cũng may tôi rất thân thuộc đường xá trong thôn, nhắm mắt cũng tìm được đường về nhà, với lại cũng có đèn dầu chiếu sáng, đi đường càng thêm thuận tiện.

Trương mù đi phía sau, thỉnh thoảng lại giúp tôi phẩy phẩy minh hỏa trên vai, tôi vừa đi vừa nói với anh ta:

- Anh xem, trong thôn ngoài tối hơn bên ngoài một tí, cũng không có chỗ nào bất thường!

Anh ta không nói gì, chỉ đi vài bước lại phẩy phẩy vai tôi, lúc đầu tôi còn thấy không có gì, nhưng đi được một đoạn đường ngắn, tôi cuối cùng cũng cảm thấy anh ta phẩy có hơi ‘thái quá’?

Tôi thử hỏi anh ta:

- Trương mù, có phải xảy ra chuyện rồi không? anh chịu khó phẩy nhiều lần thế để làm gì?

Nhưng anh ta vẫn không trả lời, lại tiếp tục cách một ít thời gian lại đưa tay lên phẩy vai tôi, tôi cảm thấy sự tình có chút không đúng, nhưng lại không dám quay đầu lại, bởi vì lo lắng sẽ thổi tắt minh hỏa trên vai, lúc này, tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lúc bên ngoài thôn Trương mù nói, chỉ cần đèn dầu trong tay tôi không tắt, minh hỏa trên vai tôi cũng không tắt, nếu minh hỏa trên vai đã không tắt, vậy vì sao anh ta cứ phải phẩy vai tôi?

Chẳng lẽ, không phải anh ta đang muốn phẩy cho minh hỏa mạnh hơn, mà là muốn phẩy cho nhanh tắt?

Nghĩ đến đây, toàn thân tôi đã chảy đầy mồ hôi lạnh, nhưng tôi vẫn giả vờ không biết gì, tiếp tục bước đi, sau đó khẽ nghiêng đầu, dùng dư quang để nhìn bả vai mình, đợi tới khi bàn tay vỗ vai tôi xuất hiện, tôi thấy, trong màn đêm, chỉ có một bàn tay không có cổ tay, quạt nhẹ lên vai tôi.

Lúc này, đèn dầu tắt…..

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất