(giải thích di hoa tiếp mộc - 移花接木: hiểu đơn giản là đổi hoa thành cây, đổi trắng thay đen, thường là cách nói chỉ những người dùng thủ đoạn, vu oan giá họa cho người khác.)
Tôi hỏi, ‘địa sát trùng nguyệt’ là gì?
Trường mù vừa chuyển rời những khung tre hình người, vừa nói:
- ‘Địa sát trùng nguyệt’, một chốc một lát tôi không giải thích rõ cho cậu nghe được, cậu chỉ cần biết, nhất định không được để cả mặt trăng biến thành màu đỏ, bằng không, không chỉ có chúng ta phải chết, mà mấy người ở thôn lân cận, nói không chừng đều phải chết.
Tôi nói:
- Chắc không khoa trương như vậy chứ, thôn lân cận, cũng cách chỗ chúng ta đến mấy chục cây số.
Trương mù quay đầu nhìn tôi cười khà khà:
- Sơn Tây Trường Bình năm đó, đội quân mấy chục vạn người, đâu chỉ có phạm vi trong vòng mấy chục cây số? chẳng phải nói chết, là chết đấy sao, đâu có dư chỗ để thương lượng?
Sơn Tây Trường Bình? Lại là Sơn Tây Trường Bình?
Tôi nhớ rõ Trần tiên sinh từng nhắc tới Sơn Tây Trường Bình một lần, tôi nói:
- Vậy chẳng lẽ là Bạch Khởi luyện ‘xác sống’, mới khiến những người đó chết?
Trương mù đáp:
- Thằng ngốc này, chuyện này cậu cũng biết? là người nào nói với cậu ? ồ, nhất định là ông già ngốc Trần Ân Nghĩa, nhưng chắc chắn ông ta chưa nói cho cậu biết, trước lúc bốn mươi năm vạn người chết, đã xuất hiện điềm báo gì.
Tôi nói:
- Chắc không phải là bầu trời xuất hiện trăng đỏ đi?
Trương mù gật đầu:
- Còn nhớ trên sách sử cũng có ghi chép, điểm báo chỉ có tám chữ ‘vạn chuột vái mộ, thiên hiện xích nguyệt’, thằng ngốc, cậu có biết xích nguyệt là gì không?
Tôi đương nhiên biết xích nguyệt nghĩa là gì, không phải có nghĩa là mặt trăng đỏ à? Nhưng vấn đề là, tôi học ngành quốc văn, còn khá am hiểu về lịch sử Trung Quốc, nhưng sao tôi lại chưa từng thấy trên sách sử nào có câu nói ấy? lẽ nào trước kia tôi không để ý?
Tôi hỏi Trương mù:
- Sách sử anh đọc là sách gì, sao tôi chưa từng thấy qua có sách nào ghi chép như thế?
Trương mù đáp:
- Nếu cậu nhìn thấy thì mới có quỷ, mấy thứ này có thể in vào trong sách giáo khoa à? Có phải cậu bị ngốc không?
Nghe Trương mù nói vậy, tôi cũng không còn lời nào để phản bác.
Trương mù không nói chuyện với tôi nữa, sau khi sắp xếp hàng ngũ ‘khung tre hình người’ theo cách ba nhân mười xong, bắt đầu dính giấy lên từng khung tre, cứ vậy, từng người giấy xuất hiện trước mắt tôi, động tác của anh ta rất nhanh, có thể nhìn được ra, chuyện này anh ta vô cùng thông thạo.
Sau khi ba mươi người giấy được ‘chế tạo’ xong xuôi, anh ta lại dùng bút lông, chấm chấm vẽ vẽ lên mặt người giấy, gương mặt trắng bệch, đôi mắt tròn tròn, còn cả hai má đo đỏ --- nhìn thế nào cũng thấy đáng sợ, huống chi, còn đang ở trong đền thờ đầy linh vị người thôn Vương gia?
Khi nét bút cuối cùng hạ xuống, Trương mù bước đến trước bàn thờ trong nhà chính, sờ chỗ này, mò chỗ kia, hình như đang tìm đồ.
Tôi hỏi anh ta:
- Trương mù, anh đang tìm gì đấy?
Trương mù đáp:
- Gia phả thôn Vương gia để ở đâu?
Tôi đáp:
- Tôi trước nay chưa từng vào qua nơi này, sao tôi biết gia phả để đâu được?
Trương mù im lặng thở dài một tiếng, cằn nhằn một câu:
- Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như bò.
Sau đó, anh ta lại bắt đầu lục lọi bàn thờ, tôi không dám đi sờ soạng linh vị, sợ quấy nhiễu bọn họ, cho nên, tôi đứng giữa nhà chính nhìn xung quanh, nhìn mãi nhìn mãi, không biết vì sao, tôi lại ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, sau đó, nhìn thấy một sợi dây thừng treo lủng lẳng ở giữa xà nhà, bên dưới sợi dây, có treo một đồ vật, tôi tưởng là sợi dây lúc người khác treo cổ tự sát bỏ lại, sợ tới mức vội vàng gọi Trương mù, nói trên xà nhà có gì đó, Trương mù ngẩng đầu nhìn, nói:
- Thằng ngốc, không ngờ lại được cậu tìm thấy rồi!
Tôi nói, đó là gia phả? Sao anh chỉ liếc mắt qua đã biết?
Trương mù đáp:
- Gia phả, là thứ ghi chép lại tên của các thành viên trong gia tộc lớn, đương nhiên sẽ được cất giấu kĩ, cậu không nhìn thấy xung quanh nó tản ra hào quang màu vàng à?
tôi nhìn kỹ vài lần, sau đó lắc lắc đầu nói, tôi không thấy được.
Anh ta đáp, cũng đúng thôi, bởi vì tôi cũng không nhìn thấy.
Nhìn vẻ mặt đê tiện của anh ta, tôi mạnh mẽ áp chế lửa giận trong lòng, sau đó niệm thầm trong đầu, đây là người mình mời về, đây là người mình mời về….
Lúc thầm lẩm nhẩm những lời này, tôi thấy anh ta lấy từ trong túi ra một chiếc lá tre, lá tre này không giống lá tre nửa vàng nửa xanh tôi nhìn thấy ban nãy, chiếc lá này chỉ có một màu xanh, anh ta dùng ngón trỏ và ngón cái kẹp lá tre, cổ tay rung lên, chợt nghe thấy một tiếng ‘viu’, lá tre xoay tròn bay lên cao, chặt đứt sợi dây thừng to bằng ngón tay, thứ phía dưới dây thừng rơi xuống, Trương mù đưa tay đỡ, mở ra nhìn, quả nhiên bên trên dùng một thể chữ trước nay chưa từng thấy qua, viết hai chữ ‘Gia Phả’. (mặc dù chưa thấy qua thể chữ này, nhưng mặt chữ cũng tương đương nhau, vẫn có thể nhận ra.)
Trương mù ném cuốn gia phả vào trong tay tôi, nói:
- Tìm tên của hai mươi tám người kia, cậu đều biết đúng không?
Tôi đáp, đều biết.
Anh ta lại nói:
- Tìm tên bọn họ trong gia phả, sau đó đọc cả sinh thần bát tự (ngày sinh tháng đẻ) cho tôi nghe.
Trong gia phả, ghi lại tên của tất cả người trong thôn, còn có cả sinh thần bát tự lúc chào đời, tôi dựa theo trí nhớ, tìm thấy những người đó, đọc cho anh ta nghe, anh ta lấy từ trong ba lô ra một cái giũa, đi tới sau lưng khung tre hình người, tôi đọc xong một tên, anh ta sẽ dùng giũa khắc lên thanh nan tre to nhất phía sau một khung tre, cuối cùng, chỉ còn lại hai khung tre, anh ta cũng khắc chữ lên, nhưng tôi không biết anh ta khắc tên ai.
Sau khi làm xong hết thảy, Trương mù đưa cho tôi một cái bút lông, trên đầu bút lông có chất lỏng màu đỏ, tôi từng nhìn thấy Trần tiên sinh dùng, có lẽ là chu sa, Trương mù nói:
- Tìm bố hoặc ông nội của những người đó, dùng bút lông khoanh tròn tên bọn họ.
Nếu là lúc bình thường, nếu bảo tôi vẽ lên trên gia phả, tôi nhất định không dám, nhưng hiện tại đã không quan tâm được nhiều như vậy, cho nên, chưa bao lâu đã làm xong.
Lúc tôi khoanh tròn trên gia phả, Trương mù đã chạy đến hai gian phòng bên cạnh nhà chính, khiêng hai ba cái ghế dài đến, lại tìm ra một cái chậu rửa mặt, còn múc nước đổ vào trong, cuối cùng, nắm ba nắm tro tiền giấy đốt lúc trước, ném vào, chậu nước vốn sạch trong, bỗng nhiên biến thành chậu nước đục, Trương mù đặt chậu nước xuống dưới ba cái ghế dài.
Làm xong, Trương mù phủi phủi tay, nói:
- Đưa gia phả cho tôi.
Anh ta cầm gia phả, nhìn những tên người được tôi khoanh tròn một lần, sau đó lại ném gia phả cho tôi, chuyện còn lại, một mình anh ta biểu diễn.
Tôi thấy anh ta móc ra một sợi chỉ đỏ trong túi, khá giống chỉ đỏ Trần tiên sinh dùng, ở trên mỗi chiếc ghế dài, anh ta đều đặt một đoạn chỉ đỏ, lại lấy ra một đống tiền đồng trong ba lô nhét vào túi, kế đó, tay trái không ngừng bấm các thủ thế khác nhau, trong miệng lẩm nhẩm gì đó, tay phải đúng lúc đặt tiền đồng lên hai đầu chỉ đỏ.
Tôi không có đi quấy rầy anh ta, nhưng tôi nhìn được ra cách sắp xếp ba băng ghế, chỉ đỏ và tiền đồng, hơi giống với ‘dẫn hồn qua sông’ và ‘cầu Nại Hà’ của Trần tiên sinh, chỉ có điểm khác biệt duy nhất chính là, lúc ấy Trần tiên sinh chỉ lấy ra một cái ghế, còn anh ta lại đặt ba cái, ở hai đầu chỉ đỏ, Trần tiên sinh chỉ đặt mỗi bên tám đồng tiền, nhưng Trương mù, lại đặt một bên hẳn mười hai đồng.
Đợi cho đến khi anh ta xếp xong ba cây cầu, tôi nhìn thấy, trên đầu Trương mù đã chảy đầy mồ hôi, mặt anh ta cắt không còn giọt máu.
Nhưng Trương mù không dừng lại, lấy từ trong ba lô ra một cái bát sứ, đổ vào bên trong một ít gạo trắng, trên gạo trắng, cắm ba nén hương chưa châm lửa.
Tôi còn phát hiện, lúc anh ta làm tất cả chuyện này, chân chưa từng rời khỏi nửa vòng tròn được dùng thuyền tre xếp thành.
Trương mù nói với tôi:
- Cậu ra đứng ở cửa, đưa lưng về phía đền thờ, tôi không kêu cậu quay đầu, cậu nhất định không được quay đầu lại.
Tuy rằng không hiểu anh ta muốn làm gì, nhưng vẫn nghe theo.
Tôi quay lưng lại với đền thờ, không nhìn thấy hành động kế tiếp của Trương mù, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng nói của anh ta:
- Đầu tiên mời tổ tiên Vương Công Quyền của Vương Đại Phát, tiếp mời tổ tiên Vương Trường Hưng của Vương Xương Quốc, tiếp theo mời ……
Cư như vậy, anh ta mời ba mươi lần.
Cuối cùng, tôi nghe thấy một tiếng ‘bịch’, anh ta quỳ gối trong nhà chính, hô lớn:
- Liệt tổ liệt tông nhà họ Vương, thợ vàng mã truyền nhân đời thứ mười Trương Phá Lỗ Trùng Khánh, cung kính mời tổ tiên hiện về!
Trong đêm tối, bỗng nhiên có một trận gió lạnh thổi qua, tôi không tự chủ được rùng mình một ái, không đợi tôi phản ứng lại, trong tay đã bị Trương mù nhét vào một cái đèn dầu, sau đó tiếng nói yếu ớt của anh ta truyền vào tai:
- Đi tới chỗ ngôi mộ lúc nãy, nhất định không được quay đầu lại.
Tôi làm theo lời anh ta, bắt đầu bước đi, nhưng khi tôi bước được bước đầu tiên, chợt nghe thấy, phía sau lưng, lần lượt vang lên ba mươi tiếng bước chân!
Cũng may, dọc đường không xảy ra sự cố gì, thuận lợi đi tới vị trí ngôi mộ của ông nội, tôi thấy Trần tiên sinh và sư thúc ông ấy sắc mặt căng thẳng đứng trên đường, còn liên tục nhìn về phía tôi, lúc tôi xuất hiện, thấy sắc mặt bọn họ đều có chút kinh ngạc.
Tôi nghe thấy Trần tiên sinh kích động nói:
- Sư thúc, là di hoa tiếp mộc! đúng là di hoa tiếp mộc! thằng nhỏ Trương mù tuổi tác không lớn, mà lá gan thật lớn, ngay cả thợ thuật di hoa tiếp mộc cũng dám dùng, chẳng lẽ cậu ta không sợ….
Trần tiên sinh còn chưa nói xong, tôi chợt nghe thấy phía xa xa truyền đến tiếng nói của Trương mù:
- Trần Ân Nghĩa, Lưu Tang Y, tông môn nhà các người, còn không tới giúp, tôi sắp không chống cự được rồi!