Trương mù vừa nói xong, Trần tiên sinh và chị Lưu liếc nhìn nhau, sau đó gật gật đầu, lập tức sải bước đến chỗ tôi, Trần tiên sinh nhận lấy đèn dầu trong tay tôi, nói với tôi:
- Cháu đứng bên ngoài vòng tròn đi.
Nói xong, ông ấy và chị Lưu cùng đi tới phía sau lưng tôi.
Tôi cúi đầu nhìn một chút, không biết vòng tròn mà Trần tiên sinh nói rốt cuộc là ở đâu, cho nên chỉ có thể cố lùi ra sau vài bước, cách xa những thôn dân đang kết ấn Tam Thước Thần Minh một chút, không biết từ lúc nào, tôi đã lui đến sau lưng bố mẹ mình.
Hai người bọn họ quỳ trên đất, động tác giống như đang vái lạy tổ tiên mình, nhưng, người bọn họ đang quỳ lạy, căn bản không phải là tổ tiên của bọn họ, thậm chí, còn không phải là ông nội tôi! tôi đến hiện tại vẫn còn đang nghi ngờ quyết định của ông nội, vì sao ông nhất định muốn được chôn cất ở đây, có phải nếu không chôn ở đây, thì tất cả mọi chuyện đều không xảy ra hay không?
Bác cả cũng quỳ gối đối mặt với bia mộ của ông nội, trên tay cũng kết ấn Tam Thước Thần Minh, nhìn thôn dân dáng vẻ tiền tụy, tôi chỉ hận mình không có năng lực, nếu không, nhất định sẽ tự mình đào ngôi mộ kia ra, nhìn xem vị nằm bên dưới mộ của ông nội rốt cuộc là ai, hỏi hắn làm như vậy là vì mục đích gì, tôi cảm thấy trước ngực mình bùng lên một ngọn lửa giận, đáng tiếc, tôi căn bản không tìm được nơi nào để phát tiết, tôi cũng biết, phẫn nộ của tôi, đến từ sợ hãi.
Tôi sợ bố mẹ, bác cả bởi vì chuyện này, sẽ bỏ lại tôi mà đi.
Tôi ngẩng đầu liếc mắt nhìn ánh trăng trên bầu trời, đã có khoảng ba trên bốn phần biến thành màu đỏ.
Chính lúc này, tôi nhìn thấy Trần tiên sinh nhấc đèn dầu, từ từ đi đến từ phía bên tay phải của tôi, động tác của ông ấy rất chậm, bước một bước, sẽ dừng một bước, đi theo phía sau ông ấy, là mười năm người giấy Trương mù làm lúc ở trong đền thờ, bọn họ học theo cách bước đi của Trần tiên sinh, đi một bước dừng một bước, mà hai tay của tất cả người giấy, đều đặt lên vai của người đằng trước, rất giống cương thi trong phim, nhưng cương thi là nhảy, còn ‘bọn nó’ lại là bước đi.
Chị Lưu đi qua người tôi từ phía bên trái, đi sang một bên khác của vòng tròn quanh mộ, sau lưng chị ta, cũng có mười năm người giấy đi theo, tôi nhìn rất rõ, trong tay chị ta không có đèn dầu, nhưng trước ngực lại kết thủ ấn kỳ lạ, ngoài hai ngón giữa duỗi thẳng, những ngón tay khác đều cong khớp đầu tiên, cả bàn tay và ngón tay, hình thành một tư thế đặc biệt, nhìn qua giống một ngọn nến.
Trương mù không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh tôi, đặt mông ngồi dưới đất, nhìn có vẻ rất mệt, sau đó chỉ vào thủ ấn trước ngực chị Lưu, nói:
- Nhìn thấy chưa, có biết là gì không?
Tôi điều chỉnh lại tâm tình một chút, nói:
- Có thể là một thủ ấn đặc biệt, dùng để dẫn đường cho những người giấy này.
Trương mù lắc đầu, lộ ra vẻ mặt rất thất vọng, sau đó thở dài một tiếng, nói:
- Tiểu Dương à, thảo nào bốn năm đại học, đến giờ cậu vẫn còn là một con ‘cẩu độc thân’, không phải anh nói cậu, nhưng anh có bảo cậu nhìn thủ ấn kia đâu, đường đường là tâm hỏa thủ ấn, dễ bị nhìn ra vậy sao? ông đây là chỉ ngực của ả! Ít nhất cũng phải 36D! không ngờ cậu lại đi nhìn thủ ấn của ả ta! Cậu mau thành thật khai báo với anh, cậu có phải là ‘trai thẳng’ thật không đấy? nếu cậu có vấn đề về phương diện đó, tôi cũng có quen biết rất nhiều thợ nhân cũng như cậu, nếu là giới thiệu cho người quen, có thể giảm giá --- ê ê, cậu có nghe anh nói không đấy, cậu cúi đầu tìm gì đó?
Tôi nói:
- Tìm viên gạch, xem có thể đập chết anh hay không.
Tôi thấy Trương mù lắc lắc mông, ngồi lên trên viên gạch gần tôi nhất, sau đó lắc đầu thở dài:
- Vô dụng, não tàn, ngốc nghếch! đáng đời cậu ế tới già!
Tôi lười tranh luận cùng với Trương mù, bởi vì biết anh ta muốn dùng cách này để khiến tâm tình tôi dễ chịu hơn một chút, ít nhất, cũng có thể thả lỏng hơn.
Thấy tôi không nói gì, Trương mù lên tiếng:
- Thủ ấn kia gọi là tâm hỏa thủ ấn, mỗi người đều là một đại trận ngũ hành, tim là hỏa, ngón giữa cũng thuộc hỏa, dùng hỏa dẫn hỏa, dẫn hỏa trong tim ra đầu ngón tay, biến thành minh hỏa, có thể dẫn đường cho người âm, còn ông già ngốc kia năng lực có hạn, chỉ có thể dùng đèn dầu dẫn đường.
Nghe những lời anh ta nói, cứ có cảm giác chỗ nào đó không đúng, bởi vì vừa rồi tôi cũng cầm đèn dẫn dường, lời này của anh ta, chẳng phải cũng chửi cả tôi?
Tôi vốn định bật lại, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, một khi tôi mở miệng, không phải cũng tự thừa nhận mình là thằng khờ sao?
Tôi ngẩng đầu, nhìn chị Lưu và Trần tiên sinh mỗi người dẫn một đội quân người giấy,xếp thành một hàng bên ngoài mộ, Trần tiên sinh đặt đèn dầu xuống, hai tay người giấy lập tức buông sõng, yên lặng đứng đó bất động, mặc dù có gió thổi qua, người giấy chỉ lắc lư vài cái, cuối cùng vẫn đứng im tại chỗ.
Mà bên chỗ chị Lưu, hai tay kết thành tâm hỏa thủ ấn, xoay người đối mặt với người giấy thứ nhất, hai tay đổi vài thủ thế, động tác quá nhanh, khoảng cách lại hơi xa, tôi không thể nhìn rõ, cuối cùng, chỉ thấy chị ta chậm rãi giơ tay phải lên, dùng ngón giữa điểm nhẹ lên mi tâm của người giấy thứ nhất, khi ngón tay điểm lên, hai tay những người giấy tức khắc buông thõng, vẫn không nhúc nhích.
Dù trình tự có trước sau, nhưng thực ra hai người lại hoàn thành cùng một lúc, hai người làm xong, liền đi tới chỗ chúng tôi, nhìn được ra, sắc mặt bọn họ đều có chút mỏi mệt, điều này khiến tôi hơi khó hiểu, không phải là dẫn đường thôi sao? lúc nãy một mình tôi dẫn ba mươi người giấy đi một đoạn đường xa như vậy, còn bọn họ mới đi vài bước, đã chịu không nổi rồi?
Nhưng rất nhanh tôi đã hiểu, ba mươi người giấy lúc trước không phải là tôi dẫn, mà là Trương mù đứng cuối đội ngũ! Thảo nào, bộ dạng lúc nãy của anh ta, ‘mệt như chó’.
Trần tiên sinh sau khi đến nơi, câu nói đầu tiên của ông ấy là:
- Bây giờ làm gì nữa?
Trương mù và chị Lưu gần như đồng thanh:
- Giải ấn Tam Thước Thần Minh!
Nói xong, Trương mù liếc nhìn mặt trăng, hô một tiếng:
- Tông môn nhà nó, không kịp rồi, cùng nhau động thủ!
Tôi ngẩng đầu nhìn, ông trăng trên bầu trời, đã chỉ còn lại một viền sáng cuối cùng, những nơi khác đều đã biến thành màu đỏ.
Trương mù nói:
- Trần Ân Nghĩa, ông đi giải ấn Tam Thước Thần Minh, Lưu Tang Y, chị giúp tôi giải ngũ thể đầu địa, địa sát hướng nguyệt cuối cùng, giao lại cho tôi.
Trương mù nói xong, đã xông lên bắt đầu bận rộn, nhưng Trần tiên sinh lại hỏi một câu:
- Trương mù, giải ấn Tam Thước Thần Minh tôi có thể giải, nhưng không nói cậu cũng biết, mấu chốt của ấn Tam Thước Thần Minh, không nằm ở giải thế nào, mà là sau khi giải xong, cả đám tiểu quỷ kia phải xử lý làm sao? nếu chỉ có một hai người, tôi còn có biện pháp đối phó, nhưng nơi này có đến hơn một trăm con người, cậu bảo tôi làm thế nào đây?
Trương mù mặt mày khó hiểu, nhìn Trần tiên sinh hỏi:
- Trần Hữu Phúc chưa từng dạy ông?
Trần tiên sinh ngượng ngùng đáp:
- Sư phụ tôi mất sớm, còn chưa dạy đến chỗ này đã xuống dưới rồi.
Tôi hỏi một câu, chỗ nào có tiểu quỷ?
Trần tiên sinh nói:
- Hai tay bọn họ đều giơ cao, cách đầu ba thước, mà đầu lại cúi xuống dưới đất, đây vừa hay chính là ‘ngẩng đầu ba thước có Thần Minh, cúi đầu nhìn đất quỷ bất đồng’, nếu cháu mở thiên nhãn ra, sẽ biết, ở trước mặt mỗi người, đều có một con tiểu quỷ giơ hai tay bọn họ lên!
Nghe nói như thế tôi sợ tới mức cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, thôn chúng tôi tuy rằng không lớn, nhưng ít nhất cũng có đến trăm hộ dân cư, hiện tại toàn bộ quỳ gối nơi này, nói cách khác, ít nhất có một trăm con tiểu quỷ ở trong này? !
Trương mù lại nói:
- Lưu Tang Y, chị dạy cho sư điệt khờ khạo của mình đi!
Lưu Tang Y cũng không biết làm sao, lắc đầu nói:
- Người quá nhiều, tôi cũng không có cách.
Trương mù mở miệng mắng:
- Tông môn nhà nó, trùng hợp quá, ông cũng không biết phải làm thế nào!
Chính lúc này, cách đó không xa, truyền đến tiếng động ‘sột soạt’, âm thanh này tôi và Trần tiên sinh đã nghe thấy lúc ‘vạn chuột vái mộ’, lẽ nào, hiện tại lại xảy ra lần nữa?
Trương mù và Lưu Tang Y cũng nhận ra có gì đó không đúng, Trương mù thậm chí đã rút miệt dao đeo trên thắt lưng xuống, bày ra tư thế chuẩn bị xông pha chiến đấu.
Nhưng, khi bụi cỏ bị tách ra, xuất hiện lại không phải là chuột, mà là những con gà con dáng vẻ ‘ngây thơ’.
Đàn gà con nhỏ nhắn nhưng lại bước đi rất có trật tự, đi tới trước mặt những người có ấn Tam Thước Thần Minh, liên tục dùng miệng mổ xuống đất, thật giống như đang tìm thức ăn.
Tôi nhìn sang bên hướng thôn, ở cách đó không xa, có hai thân ảnh đứng đó, một là ông Vương Trường Nguyên, một là bà lão người giấy.
Trương mù nhìn thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, nói một câu kỳ lạ:
- Con như đôi vợ chồng già mãi không chết các người vẫn còn chút lương tâm!
Tiếng nói yếu ớt của bà lão người giấy truyền đến:
- Con cháu của nhà họ Trương Trùng Khánh, chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi.
Trương mù hừ lạnh, nói:
- Tông môn nhà nó, lúc trước ông quá sơ suất, để cho ngươi đâm thủng một lỗ ở bụng, đợi ông giải quyết xong chính sự, lại đến tìm ngươi tính sổ!
Sau đó, anh ta nói với Trần tiên sinh và Lưu Tang Y:
- Động thủ!