Miệt dao trong tay Trương mù chém xuống, trong bia mộ lật ngược, lập tức chảy ra một dòng chất lỏng màu đỏ, bố tôi thấy vậy, tức khắc xông lên ‘lý luận’ cùng với Trương mù, miệng còn không ngừng chửi bới:
- Mày là thằng nhãi con nhà nào, dám chém bia mộ của ông già nhà tao?
Nhưng bố tôi còn chưa đi được vài bước, đã bị Trần tiên sinh ở bên cạnh ngăn lại, Trần tiên sinh nói:
- Chú em à, chuyện này vô cùng quan trọng, cậu cố chịu một chút, bằng không, tất cả mọi người đều phải chết, nếu cậu không tin, cậu nhìn mặt trăng trên đầu mình đi, cậu đã bao giờ nhìn thấy mặt trăng màu đỏ chưa?
Lúc này, bố tôi mới ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên trời, những người trong thôn nghe thấy lời nói của Trần tiên sinh, cũng lần lượt ngẩng đầu xem trăng, sau đó, sắc mặt cả đám đều hoảng hốt, Cho rằng đây là ông trời sắp trừng phạt bọn họ, vì thế có người lại lần nữa quỳ xuống. dập đầu với mặt trăng.
Trương mù không để ý thôn dân, mà giải thích với bố tôi một câu:
- Nếu tôi không chém một dao này, toàn bộ mặt trăng trên bầu trời lập tức biến thành màu đỏ.
Tôi hỏi, có phải chỉ cần như vậy là xong rồi không?
Trương mù đáp:
- Cậu chưa tỉnh ngủ à? Địa sát trùng nguyệt, nếu dễ phá như vậy, năm đó bốn mươi mấy vạn người cũng sẽ không phải chết.
Tôi chỉ chỉ thôn dân quỳ dưới đất, nói với Trương mù:
- Vậy hiện giờ phải làm gì?
Trương mù nói:
- Trước tiên cứ mặc kệ bọn họ, tôi hỏi cậu, trong thôn có hồ nước hay đập chứa gì không?
Tôi nghĩ ngợi nói:
- Ao cá có được không?
Trương mù hỏi, có lớn không?
Tôi đáp, khoảng hơn một mẫu ruộng.
(một mẫu ước chừng lớn như một hình chữ nhật sáu trăm mét vuông, dài khoảng 30 mét, rộng 20 mét.) (chú thích: đây là cách giải thích của tác giả, vui lòng không tra gu gồ rồi chỉ trích Sam 2k5 =))) )
Trương mù lại hỏi:
- Nước ao có sâu không?
Tôi nói, bên bờ chắc đến đầu gối tôi, còn giữa ao có lẽ ngập đầu.
Trương mù gật đầu:
- Vậy đủ rồi, đưa tôi qua đó.
Tôi gật đầu, khẽ nhìn bác cả đang quỳ gối tại chỗ, lại nhìn bố tôi không biết phải làm gì đứng trước bia mộ ông nội, sau đó xoay người, dẫn theo Trương mù đi đến ao cá, trước lúc đi, Trương mù còn lật tìm trong các bụi cỏ quanh mộ một lượt, tìm thấy ba lô của anh ta, đeo lên, sau đó mới cùng tôi đến ao cá.
Trần tiên sinh sau lưng hô một tiếng:
- Các người đi trước, tôi dặn dò bí thư thôn vài câu, xong việc lập tức chạy tới.
Đi cùng chúng tôi vẫn còn có Lưu Tang Y, đây là yêu cầu đặc biệt của Trương mù.
Không bao lâu sau, chúng tôi đến bên cạnh ao cá, tôi nhìn thấy giữa ao, phản chiếu hình ảnh vầng trăng đỏ trên trời, cảnh tượng quỷ dị này tự dưng khiến tôi nghĩ tới bé gái thò đầu ra từ dưới mặt nước, tưởng tượng đến lúc vừa rồi đụng phải nó trong ao, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi.
Trương mù liếc nhìn ao cá, nhặt hai hòn đá dưới đất, ném một hòn vào gần bờ ao trước, sau đó lại ném một hòn vào giữa ao.
Ném xong, anh ta vểnh tai nghe tiếng nước, có lẽ đang căn cứ theo âm thanh để phán đoán độ sâu.
Tôi thấy anh ta gật đầu, sau đó nói với Lưu Tang Y:
- Bác cả cậu ta chưa tỉnh, ngũ thể đầu địa sẽ không được coi là giải trừ hoàn toàn, hiện tại, địa sát trùng nguyệt này một mình tôi không giải quyết được, chị và Trần khờ giúp tôi một tay.
Lưu Tang Y gật đầu, cũng không có nói thêm gì về chuyện này.
Chẳng bao lâu sau, Trần tiên sinh cũng đến, ông ấy đã ở trong thôn được một thời gian, rất quen thuộc địa hình trong thôn.
Lúc này, Trương mù đã lấy từ trong ba lô ra một đốt tre màu vàng, lại lấy một con miệt dao, con này nhỏ hơn con trước một ít, nhưng lưỡi dao lại sắc bén hơn nhiều, cho dù là trong bóng đêm, vẫn tản ra chút sắc lạnh.
Trương mù đặt miệt dao và đốt tre trước mặt, sau đó đứng lên, móc từ trong lòng ra vài đồng tiền đồng, đầu tiên là vái một vái với phía đông, tiếp là đặt xuống đất ba đồng tiền, sau đó lại vái phía nam, đặt hai đồng tiền, vái phía tây, cuối cùng là phía bắc, mỗi phía đặt năm đồng và bảy đồng.
Tôi nhìn thật kĩ, ba đồng tiền ở phía đông, bên trên xếp một đồng, bên dưới xếp hai đồng, phía nam chỉ xếp hai đồng, phía tây là trên ba đồng dưới một đồng, rồi lại xếp một đồng nữa, bảy đồng phía bắc, xếp thành hình như cái thìa, cái này tôi biết, đã từng nhìn thấy ở đền thờ, là kết cấu bắc đẩu thất tinh.
Sắp xếp xong, Trương mù ngồi xếp bằng xuống, nhấc miệt dao và đốt tre trước mặt lên, vẻ mặt nghiêm túc giơ miệt dao, hướng về phía ao cá, miệng lẩm bẩm, tôi không nghe rõ anh ta niệm cái gì, nhưng có thể nhìn thấy anh ta nhẩm rất nhanh, lông mày cũng nhíu thật chặt, ngày thường Trương mù đều nhăn nhở cười toe toét, rất ít khi nhìn thấy anh ta thế này.
Tôi hỏi Lưu Tang Y:
- Chị Lưu, anh ta đang làm gì vậy ?
Lưu Tang Y nói, đây là thủ pháp của thợ vàng mã bọn họ, ‘đâm ngàn dao’ nhìn cho kĩ, hiện tại rất ít có người có thể làm được chuyện này.
Nghe xong lời Lưu Tang Y nói, tôi lập tức nhìn chằm chằm hai tay Trương mù không rời, chỉ thấy tay trái anh ta cầm đáy đốt tre, mặt có chỗ hổng hướng lên trên, mặt bằng phẳng ở trước người anh ta, sau đó tay phải cầm cán dao, đặt ngang trên miệng ống tre, không thấy anh ta dùng sức thế nào, cổ tay chỉ rung nhẹ, miệt dao như đang cắt đậu phụ, không chút trở ngại cắt tới tận đáy ống tre.
Nhát dao thứ hai, vừa hay vuông góc với nhát dao thứ nhất, tay anh ta cầm miệt dao, mũi dao hướng vào trong, cán dao hướng ra ngoài, cổ tay rung nhẹ, miệt dao lại lần nữa thuận lợi xuống tới đáy.
Chỉ hai nhát dao này, đã khiến tôi trợn mắt há mồm, phải có bao nhiêu tài năng, thì mới thể cắt một ống tre như cắt một miếng đậu phụ chứ?
Tôi vốn tưởng rằng đã xong, nhưng, một màn kế tiếp mới thực sự ‘tuyệt vời’ , không sai, chính là ‘tuyệt vời’.
Nhát dao thứ ba nằm giữa nhát một và nhát hai, hơi nghiêng một chút, nhát thứ tư khiến cả ống tre biến thành một chữ ‘米’ *, kế tiếp là nhát thứ năm, thứ sáu , thứ bảy …… mỗi một nhát đều là chém vào vị trí giữa những vết dao đã chém trước đó, không lệch tí nào!
(chú thích: chữ 米 – Mễ , thật ra ý nghĩa của chữ này nó cũng không liên quan, chỉ là mọi người nhìn mặt chữ, là tưởng tượng ra được vết chém trông như thế nào á ^^! )
Tôi thấy mồ hôi đã chảy đầy mặt Trương mù, nhưng tốc độ của anh ta không chậm lại, ngược lại còn càng lúc càng nhanh, thế cho nên đến cuối cùng, tôi chỉ có thể nhìn thấy một tia sáng sắc lạnh nâng lên hạ xuống, hai mắt anh ta nhìn chằm chằm ống tre trong tay, hết sức chăm chú ---- tôi nghĩ, hiện tại tôi đã biết vì sao mắt anh ta lại nhỏ như vậy rồi.
Tôi không biết tổng cộng có bao nhiêu nhát dao, chỉ biết mỗi lần anh ta hạ miệt dao xuống, ống tre bên tay trái dường như vẫn giống hệt như cũ, cứ như chưa từng bị chém một dao nào.
Nhưng rất nhanh, tay trái Trương mù khẽ xoay tròn, ống tre tức khắc biến thành ngàn sợ ‘tơ’ tre, tay phải Trương mù lập tức đưa lên, hai tay kết hợp, ngón tay linh động đan các ‘sợi tơ’ tre lại, không bao lâu, một con thuyền tre xuất hiện trước mặt Trương mù.
Tay trái Trương mù cầm thuyền, tay phải nhấc miệt dao, đi tới bên bờ ao, anh ta đặt thuyền tre vào trong nước, miệng lầm bầm vài câu, sau đó đẩy nhẹ, thuyền tre nhẹ nhàng trôi ra giữa ao.
Trương mù dùng miệng ngậm miệt dao, cởi quần áo ném trên bờ, tôi nhìn thấy rõ, sau lưng Trương mù, còn có một hình xăm động vật, nói thật, tôi đọc rất nhiều sách, nhưng đúng là chưa từng nhìn thấy qua loài động vật này.
Không đợi tôi nhìn kỹ, Trương mù đã lặn xuống nước, đợi tới lúc anh ta xuất hiện, đã ở ngay sau đuôi chiếc thuyền, thuyền tre càng lúc càng xa, Trương mù cũng chậm rãi bơi qua, tôi dường như nhìn thấy có một thứ gì đó nhìn như bèo, trôi theo sau lưng Trương mù, nhưng lại không dám chắc chắn.
Hiện trường yên lặng được một lúc ngắn ngủi, chợt nghe thấy tiếng la của Trương mù ở giữa ao:
- Lưu Tang Y, Trần khờ, tên này trôi nổi bất định, thuyền tre của tôi không giữ được nó, các người mau ra tay!
Lưu Tang Y nghe thấy thế, liền nói với Trần tiên sinh:
- Dùng ‘Định Sơn ấn’ sư phụ con dạy con đi!
Nói xong, hai người bọn họ mỗi người chạy sang một bên trái và phải, sau đó dừng lại ở hướng đông tây, tôi lờ mờ nhìn thấy hai tay bọn họ động đậy, cụ thể như thế nào, không nhìn rõ.
Đợi tới khi động tác trong tay họ dừng lại, tôi lập tức nhìn thấy Trương mù ở trong nước vừa đuổi vừa chém cái gì đó, sau khi chém một hồi, Trương mù đột nhiên nhảy ra khỏi mặt nước, hai tay giơ miệt dao, hô một câu:
- Phá cho ông!
Sau đó, cả người anh ta biến mất vào trong dòng nước.
Nhìn nơi Trương mù biến mất, đột nhiên có bọt nước nổi lên, tôi tưởng Trương mù bị sặc nước, đang chuẩn bị đi cứu anh ta, đã nhìn thấy bờ ao có một cái đầu thò lên, đúng là Trương mù.
Anh ta lên bờ, mặc xong quần áo, sau đó đi tới cạnh tôi, nói:
- Cậu nhìn mặt trăng đi.
Tôi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy vầng trăng đỏ trên không trung, màu đỏ đã dần dần tiêu tan bắt đầu từ giữa, thật giống như, ở giữa trung tâm đã bị thủng một lỗ.
Tôi hỏi, giải chưa?
Trương mù đáp:
- Tông môn nhà cậu, ông đây đã ra tay, còn không phá được sao?
Nói xong, lập tức gọi đám người Lưu Tang Y cùng anh ta trở về chỗ ngôi mộ, anh ta nói:
- Tôi cứ cảm thấy ngôi mộ đó vẫn còn có vấn đề.
Tôi đi cùng bọn họ trở về, trong lúc vô ý khẽ quay đầu nhìn ao cá, lại thấy đám bèo nước kia.
Dưới ánh trăng, tôi thấy rõ, bèo nước chậm rãi ngoi lên, lộ ra một cái đầu có bím tóc đuôi ngựa --- không, đó không phải là bèo nước, mà là tóc!
Tôi thấy rõ, bím tóc đuôi ngựa, đã dài hơn so với lúc trước.