Tôi gọi Trương mù một tiếng, Trương mù hỏi tôi, có chuyện gì?
Lúc tôi gọi Trương mù, không quay đầu lại. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào ao cá, bởi vì tôi sợ mình quay đầu lần nữa, cái đầu có hai bím tóc đuôi ngựa sẽ xông tới cắn tóc tôi, cho nên lúc Trương mù hỏi, tôi nhìn thấy rõ cái đầu kia từ từ chìm xuống dưới nước, đợi khi Trương mù quay lại đi đến cạnh tôi, cái đầu đó hoàn toàn biến mất, đến ngay cả ‘bèo nước’ cũng biến mất cùng.
Tôi chỉ tay vào ao cá, muốn nói vừa nhìn thấy một bé gái, nhưng nghĩ ngợi, vẫn là không nói, ba người bọn họ đều là cao thủ trong thợ môn, nếu đúng có bé gái xuất hiện, không có khả năng bọn họ không cảm giác được, nếu bọn họ còn chưa nói gì, vậy chứng minh hoặc là tôi gặp ảo giác, hoặc là bé gái kia đã lợi hại hơn cả phạm vi năng lực của bọn họ, mặc kệ là khả năng nào, đều không thể xác minh, tôi căn bản không cần thiết phải nói ra.
Cho nên tôi lắc đầu, nói không có gì, sau đó cùng bọn họ đi đến phía mộ, Trương mù vẫn đứng bên bờ ao nhìn vài lần, sau đó hùng hùng hổ hổ đi theo, dọc đường đi, chỉ nghe thấy anh ta chửi:
- Tông môn nhà nó!
Lúc tới mộ ông nội, thôn dân đã giải tán về nhà nghỉ ngơi, chỉ còn một mình Vương Thanh Tùng ngồi xổm bên ngoài vòng tròn xa mộ ông nội nhất, thỉnh thoảng lại nhìn bác cả đang quỳ gối.
Trần tiên sinh nói, là ông ấy kêu thôn dân về trước, ông ấy sợ nhiều người dễ xảy ra chuyện, cho nên chỉ để lại một mình Vương Thanh Tùng trông chừng bác cả.
Vương Thanh Tùng nhìn thấy chúng tôi đến, lập tức nhảy dựng lên từ trên mặt đất, chạy chậm đến chỗ chúng tôi, ôm chặt một tay Trần tiên sinh nói:
- Coi như đợi được các người rồi, các người còn không đến, tôi sẽ bị dọa chết mất.
Trần tiên sinh hỏi, có chuyện gì?
Vương Thanh Tùng chỉ bác cả, sau đó nói:
- Mọi người đợi một lát, sẽ biết có chuyện gì, có lẽ sắp rồi.
Tôi thấy tiếng nói của ông ấy run run, xem ra vừa rồi đúng là bị dọa không nhẹ.
Trương mù nghe thấy thế, nói:
- Mắt của tôi sắp díu lại rồi, có gì thì nói đi, tôi còn về đi ngủ.
Trương mù vừa nói xong, tôi liền nhìn về phía mộ, bốn phía quanh mộ ông nội có một vòng người giấy quỳ rạp trên đất, nhưng bác cả quỳ gối trước mộ ông nội lại đứng lên, đi tới trước bia mộ, nhấc con miệt dao của Trương mù, sau đó hung hăng chém mạnh xuống, hết lần này đến lần khác, liên tiếp chém chín lần, sau khi chém chín lần, bác ấy lại quay về quỳ ở chỗ cũ, đưa lưng lại với người giấy sau lưng bác ấy, tư thế và vị trí giống hệt lúc trước, cứ như, vừa rồi bác ấy chưa hề nhúc nhích qua.
Nói thật, tôi hiện tại có chút bội phục Vương Thanh Tùng, nếu một mình tôi đến nơi tối đen thế này, nhìn thấy một người quỳ trước mộ, sau đó thỉnh thoảng lại đứng dậy làm vài chuyện khiến người khác không thể tưởng tượng nổi, có lẽ, tôi đã sớm bỏ chạy, tuyệt đối không giống Vương Thanh Tùng, trốn sau bụi cỏ, vừa nhìn bác cả, vừa đợi người đến.
Thấy một màn như vậy, Trương mù không nói nữa, đứng tại chỗ, tiếp tục nhìn chằm chằm ngôi mộ trước mặt.
Quả nhiên, một lát sau, bác cả lại đứng lên lần nữa, nhấc miệt dao, bắt đầu chém lên bia mộ, lúc này, Trương mù đột nhiên chạy lên, khiến tôi và đám người Trần tiên sinh cũng chạy theo.
Đến gần mới phát hiện, những lưỡi dao của bác cả, đều chém vào cùng một chỗ, bởi vì bia mộ vẫn còn chảy ra chất lỏng màu đỏ, cho nên mỗi một dao chém xuống, đều sẽ có chất lỏng màu đỏ bắn lên người bác cả, nhìn qua, thật giống như cả người bác ấy toàn là máu.
Không biết có phải biết chúng tôi đến hay không, sau nhát chém cuối cùng, bác cả lại không quay về chỗ cũ quỳ như trước, mà quay đầu về phía chúng tôi, nhếch miệng cười, tôi thấy rõ, mắt của bác ấy vẫn nhắm !
Cười xong, lần này bác cả không đặt miệt dao lên bia mộ, mà cầm theo miệt dao, quay về vị trí cũ quỳ xuống.
Tôi không biết có phải do người âm quấy phá hay không, nếu đúng là vậy, chỉ có thể nói lá gan của người âm này quả thật lớn! cũng dám ở trước mặt Trần tiên sinh, sư thúc Lưu Tang Y, Trương mù, làm ra một chuyện quỷ dị đến vậy, đây chẳng phải chính là đốt đèn trong nhà vệ sinh --- tự tìm cái chết sao?
Nhưng tôi sai rồi, sau khi nhìn thấy vậy, ba người Trương mù lại lựa chọn không tiến tới nữa, mà đứng im tiếp tục quan sát.
Tôi hỏi Trương mù, chúng ta không qua đó?
Trương mù không hỏi tôi, mà hỏi Trần tiên sinh:
- Trần khờ, ông nhìn được ra có gì kỳ lạ chưa?
Trần tiên sinh lắc đầu nói, không thấy.
Trương mù lại hỏi Lưu Tang Y, đáp án của Lưu Tang Y cũng giống vậy.
Trương mù gật đầu, nói:
- Trùng hợp quá, ông cũng không nhìn thấy điểm kỳ lạ, đúng là tông môn nhà nó!
Tôi biết, dựa theo tính cách của bác cả, tuyệt đối không động thủ với bia mộ của ông nội, lúc trước Trần tiên sinh muốn lật ngược bia mộ, đều bị bác cả ngăn cản, huống chi là tận tay chém bia mộ ông nội? Nhưng đám người Trương mù lại không nhìn được ra điểm bất thường, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Tôi sốt ruột hỏi, vậy làm sao bây giờ?
Trương mù nhìn một hồi, nói:
- Kệ đi, bất chấp thôi! lẽ nào chúng ta có nhiều người thế này, còn phải sợ một mình hắn?
Nói xong, Trương mù dè dặt bước lên, tôi và Trần tiên sinh cùng Vương Thanh Tùng đi theo sau.
Nhưng, không đợi chúng tôi đến nơi, Trương mù đã hô to một tiếng:
- Có Trương mù Trùng Khánh ở đây!
Hô xong, anh ta xông lên, tay phải giữa chặt cổ tay cầm dao của bác cả, tay trái đoạt lấy miệt dao, cuối cùng nhảy lên một bước, cả quá trình liền mạch lưu loát, không chút đình trệ, tôi nhìn mà mắt chữ A mồm chữ O.
Đã nói cùng nhau tiến lên? Đã nói cả đội hợp tác?
Tôi cảm thấy, tôi sẽ không bao giờ tin cái miệng của Trương mù nữa.
Nhưng cho dù thế nào, bác cả từ đầu tới cuối cùng không phản kháng, điểm này, thật ra khiến tôi yên tâm không ít, bởi tôi sợ, hội người Trương mù sẽ làm bác cả bị thương, một người già sáu mươi tuổi, đã đi hết nửa đời người, thật sự không chịu nổi sức ép !
Nhưng, vì an toàn là trên hết, Trần tiên sinh vẫn lấy ra một cuộn chỉ đỏ, quấn một vòng quanh cổ tay, mắt cá chân và trên cổ bác cả, còn đặt một đồng tiền dưới hai lòng bàn chân bác cả, đây là thủ đoạn cũ của Trần tiên sinh.
Nhân lúc Trần tiên sinh đang làm nhưng chuyện này, Trương mù nói với tôi:
- Mấu chốt để giải ngũ thể đầu địa, là tìm tổ tiên thay thế,dù sao, tổ tiên đều đã chết, âm hồn có bị rút ra khỏi cơ thể cũng chẳng sao, cho nên, dùng người giấy, chiêu gọi tổ tiên nhà họ Vương đến, cứu hai mươi tám người kia, nhưng bọn họ lại không muốn cứu bác cả cậu, cho nên biện pháp hiện giờ là, tìm tổ tiên vừa mới mất nhà cậu, đến thay thế bác cả, cậu hiểu ý tôi chứ?
Tôi gật đầu nói, tôi hiểu, nhưng……
Tôi nhớ rõ Trần tiên sinh từng nói, ông nội đã giam cầm hồn phách của chính mình vào trong thi thể, tôi không biết Trương mù có gọi được ông nội đến không, cho nên, cũng không biết phải nói thế nào với Trương mù.
Vào lúc tôi đang do dự, Trần tiên sinh đã làm xong công việc trong tay, nói với Trương mù, chỉ sợ không dễ gọi.
Trương mù hỏi, vì sao?
Trần tiên sinh nói, đây chính là mộ của ông nội thằng bé.
Trương mù đáp:
- Tôi không học đại học, ông cũng không thể khi dễ tôi không biết chữ, cho dù bia mộ này có bị đảo ngược lại, tôi cũng biết, người được chôn trong này tên là Lạc Triều Đình, thằng ngốc đó đã nói với tôi, ông nội cậu ta tên là Lạc Trường Đình…..
Tôi cắt ngang lời Trương mù:
- Tôi nói là Lạc Triều Đình, không phải anh nghe nhầm rồi chứ? Tôi vẫn luôn nói là Lạc Triều Đình mà?
Trương mù đột nhiên híp mắt nhìn tôi chằm chằm , hỏi:
- Lúc trước cậu lừa tôi?
Tôi bị ánh mắt của anh ta nhìn, có chút chột dạ, đột nhiên không biết nên trả lời như thế nào. Trần tiên sinh chen vào nói:
- Là ý của tôi, nếu cậu biết người chôn trong này là Lạc Triều Đình, chắc chắn cậu sẽ không đến.
Trương mù híp mắt hỏi Trần tiên sinh:
- Lạc Triều Đình này, chính là Lạc Triều Đình kia?
Trần tiên sinh gật gật đầu.
Nghe giọng điệu của Trương mù, không ngờ anh ta cũng biết ông nội tôi.
Sau khi Trương mù biết ông nội tôi chính là Lạc Triều Đình, thì bắt đầu trầm mặc.
Qua một lúc lâu, anh ta mới nói:
- Không có biện pháp , chỉ có thể mời bà nội cậu ta lên.