Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 69 Gặp lại ông nội

Nghe Trương mù nói xong, trái tim tôi nhảy dựng lên, nghĩ nếu Trương mù gọi bà nội về, liệu tôi có nên nói rõ toàn bộ những vấn đề đã tích lũy trong lòng ra không?

Nhưng rất nhanh, Trần tiên sinh lại nói ra một vấn đề:

- Chuyện này, sợ là không được.

Trương mù hỏi, vì sao không được?

Trần tiên sinh đáp:

- Bà nội thằng bé là một người không tồn tại.

Trương mù hỏi, là sao?

Trần tiên sinh nói tiếp:

- Từ lúc tôi đến thôn này, cứ có cảm giác nhà thằng bé có vấn đề, lúc bắt đầu xử lý chuyện ông nội nó, tôi không nghe thấy qua người trong nhà nó nhắc đến một câu nào liên quan đến bà nội, về sau tôi cũng đã hỏi qua thằng bé, nó từ nhỏ đến lớn, cũng không có ký ức gì về bà nội mình, tôi lại đi hỏi thăm khắp thôn, gần như tất cả mọi người, đều không có ký ức liên quan đến bà nội nó, cứ như, trên thế giới này, căn bản không tồn tại con người này.

Trần tiên sinh lấy ra tẩu thuốc của mình, châm lên rít một hơi, tiếp tục nói:

- Không biết tên, không biết ngày sinh, không biết ngày mất, cho dù sư phụ tôi đến, cũng không gọi được linh hồn như vậy.

Trương mù thoáng nhìn bầu trời, nói với Trần tiên sinh:

- Trời sắp sáng rồi, nếu còn không đánh thức ông ấy, sẽ không bao giờ đánh thức được nữa.

Trần tiên sinh gật gật đầu, ông ấy hiển nhiên cũng hiểu được điểm này.

Tôi sốt ruột hỏi, anh có ý gì? Thế nào là sẽ không bao giờ đánh thức được nữa?

Trương mù không nói chuyện, Trần tiên sinh lại trả lời tôi:

- Lúc trước Trương mù đã nói với cháu cách giải ngũ thể đầu địa rồi, nói trắng ra, chỉ cần tìm ‘quỷ chết thay’, chỉ có điều, thợ vàng mã còn lợi hại hơn, bọn họ có thể tìm được người chết đến, đây cũng là lý do vì sao ngũ thể đầu địa phải do thợ vàng mã giải, nhưng vẫn còn một điểm cậu ta chưa nói, ngũ thể đầu địa, nhất định phải được giải trong cùng một ngày, bằng không, người giải trước sống, người giải sau chết, không có ngoại lệ, cậu ta không nói với cháu, là sợ cháu lo lắng, nhưng sự tình đã đến bước này, cháu cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý.

Trương mù đột nhiên đứng dậy, nói:

- Tôi đi thử tiếp xem sao.

Nói xong, Trương mù đi đến sau lưng bác cả, cung kính quỳ gối chắp tay hành lễ với người giấy, sau đó ngồi xổm xuống nói với người giấy:

- Ngươi cũng chết rồi, nhờ ngươi cứu một người mà khó như vậy sao? cũng không phải muốn ngươi phải làm gì, chỉ là quỳ ở đây ba bốn mươi ngày, đâu đến mức mất mạng? ngươi cũng biết, ngươi vốn đã mất mạng rồi, ngoan, nghe lời, xoay người một cái, đợi xong chuyện, ta đốt cho ngươi một mỹ nhân xinh đẹp.

Tôi đi cùng Trương mù qua đó, nghe thấy những lời anh ta nói, tôi vẫ n luôn nhìn người giấy, hy vọng nó có thể chuyển thân.

Nhưng, tôi không thấy nó chuyển thân, mà cả khung tre lại run lên bần bật.

Nó động đậy rồi!

Chẳng lẽ nó sắp chuyển thân? Tài ăn nói của Trương mù động lòng người thế ư?

Nhưng tôi chờ nửa ngày, ngoài toàn thân run rẩy ra, không còn động tác nào khác.

Trương mù hỏi:

- Ngươi đang sợ sao?

Lời này vừa dứt, tôi nhìn thấy người giấy chậm rãi vươn một cánh tay ra, vẽ lên trên đất hai chữ: ‘dưới đất.’

Hai chữ này viết xong, không ngờ nó còn nhắm mắt lại, không động đậy nữa, cho dù Trương mù gọi hết lần này đến lần khác, cũng không mở mắt ra.

Trần tiên sinh và Lưu Tang Y đi tới nhìn một chút hai chữ kia, Trần tiên sinh nói:

- Ngài ấy đang sợ vị chôn dưới kia!

Tôi hỏi, vì sao những tổ tiên khác không sợ, chỉ có mình ngài ấy sợ?

Trần tiên sinh nói:

- Oán hận của vị phía dưới chủ yếu là liên quan đến nhà cháu, cho nên…..

Trần tiên sinh chưa nói hết, nhưng tôi đã hiểu, không phải vị tổ tiên nhà họ Vương không muốn xoay người với bác cả, mà lại thật sự e ngại năng lực của vị nằm phía dưới, cho nên, ngài ấy không dám xoay người.

Trương mù nghe đến đó, tay kết thành thủ ấn ‘hoa lan chỉ’, sau đó ấn nhẹ lên mi tâm người giấy, nói:

- Ngươi về đền thờ đi, tiện giúp ta hỏi, có ai tự nguyện đến chuyển thân cho người này không.

Lời này nói xong, người giấy kia liền đứng dậy, chậm rãi bước đi về phía đền thờ.

Đợi sau khi vị tổ tiên kia rời đi, Trương mù cũng không nhàn rỗi, mà đi đến bên cạnh mộ, cầm theo ba lô đến, đặt sau lưng bác cả, bắt đầu lấy đồ nghề ra bên ngoài.

Trần tiên sinh nhìn một lát, lắc đầu nói:

- Trương mù, vô dụng thôi, không biết gì về bà nội thằng bé, không chiêu gọi được linh hồn đâu.

Trương mù đáp:

- Tôi biết bà nội cậu ta tên gì.

- Anh (cậu) biết!?

Tôi và Trần tiên sinh gần như cùng lúc kinh hô.

Trương mù nói:

- Nếu tôi nhớ không lầm, có lẽ tên là Ngô Chi Anh.

Lúc này, Lưu Tang Y gật đầu nói:

- Hình như là một người phụ nữ họ Ngô --- các người đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng không quen biết bà ấy, không biết tên, càng không biết ngày sinh ngày mất, người thời kỳ đó đặc biệt coi trọng việc này, căn bản sẽ không tiết lộ ra bên ngoài, đặc biệt là những người trong ngành, làm gì có ai tự mình để lộ sinh thần bát tự?

Tôi hỏi Trương mù:

- Vì sao anh biết tên bà nội tôi?

Trương mù đáp:

- Tổ tiên nhà tôi và tổ tiên nhà cậu có chút sâu xa, việc này về sau sẽ nói với cậu, cậu bò ra xa một chút, đừng làm vướng tay tôi.

Nói xong, Trương mù lấy từ trong ba lô ra một ống tre, mở nút đậy, đổ thứ bên trong xuống đất, là một ít tàn hương.

Anh ta tán đều tàn hương, sau đó đặt ở bốn góc quanh tàn hương mỗi góc một đồng tiền, còn dùng chỉ đỏ quấn quanh tàn hương một vòng, ở giữa đống tàn hương, Trương mù đặt một cái bát sứ, đổ một nửa bát nước, sau đó thả vào trong bát một cái lá tre nửa xanh nửa vàng, vừa hay trôi lơ lửng giữa bát.

Cuối cùng, Trương mù lấy ra một ngọn đèn lưu ly, cực kỳ đẹp, đáng tiếc, bấc đèn không có dầu, có lẽ không châm sáng được.

Trương mù nói với Lưu Tang Y:

- Bà già, giúp tôi châm đèn.

Lưu Tang Y giơ tay, làm ra vẻ muốn đánh Trương mù, nhưng Trương mù lại không kiên nhẫn nói:

- Nhanh lên đi, ông hơi buồn ngủ rồi!

Tôi thấy Lưu Tang Y liếc nhìn Trương mù, thu bàn tay định đánh anh ta về, nói:

- Thấy hôm nay cậu vất vả như vậy, bà cô này sẽ không so đo với cậu nữa.

Nói xong, liền cầm ngọn đèn ngọc Lưu Ly, ngón tay kết thành tâm hỏa thủ ấn, đèn ngọc Lưu Ly lập tức phát sáng, hóa ra, ngọn đèn này không dùng dầu, mà là dùng tâm hỏa của con người.

Trương mù đặt đèn ở trước mặt anh ta, miệng lẩm bẩm:

- Châm một ngọn đèn, chiếu một con đường, hiện có cố nhân Ngô Chi Anh, mau chóng quay về.

Trương mù vừa nói xong, tôi nhìn thấy lá tre trong bát nước bắt đầu xoay tròn.

Trương mù lại niệm câu chú giống ban nãy, nhưng lá tre vẫn xoay tròn.

Tôi hỏi Trần tiên sinh, đây chứng tỏ điều gì?

Trần tiên sinh nói, nếu lá tre chìm xuống, chứng tỏ người âm vẫn còn trên thế gian, nếu còn trên thế gian, lúc này lá tre sẽ trôi sang một bên, vị trí đó, chính là vị trí người âm đang đứng, sau đó dựa vào vị trí này để bố cục, có thể mời đến, nhưng cứ quay tròn tại chỗ thế này, nói thật, đây là lần đầu tiên tôi thấy, cho nên, tôi cũng không biết có nghĩa là gì.

Trần tiên sinh mới vừa nói xong, Trương mù đã nói:

- Còn có thể chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ người không ở dưới cũng không ở trên, căn bản không tồn tại! chuyện này là thế quái nào? Trước đây tôi từng nghe thấy tên bà ấy, nhất định là có con người này, cho nên, chắc chắn có người đã động tay động chân với bà ấy!

Tôi nhớ rõ ông bác người giấy từng nói, là ông nội giết chết bà nội, hiện tại Trương mù lại nói vậy, chẳng lẽ, những gì ông bác nói là sự thật? đúng là ông nội đã giết bà nội, sau đó còn phong giữ lại linh hồn của bà? Nếu đúng là vậy, thì mục đích của ông nội là gì?

Tuy rằng trong thâm tâm không muốn thừa nhận, nhưng có lẽ, tôi đã chấp nhận một sự thật như vậy.

Trương mù nói xong những lời này, hiện trường bỗng chốc rơi vào trầm lặng, trong thôn phía xa xa, đã truyền đến tiếng gà gáy, nhưng hiện tại, bác cả vẫn quỳ gối tại chỗ, không nhúc nhích.

Tôi nhìn mộ của ông nội, trên bia mộ bị lật ngược, vẫn đang chảy ra chất lỏng màu đỏ, xung quanh có hai mươi tám người giấy nằm sấp, ngoài ra, cũng không còn cái gì khác.

Tôi không biết vì sao ông nội lại cố tình chọn được hạ táng ở nơi này, nếu không, cũng không đến mức hại bác cả thành ra như vậy.

Tôi đột nhiên nhớ tới câu nói của Trần tiên sinh, muốn giải ngũ thể đầu địa, nói trắng ra, chính là tìm một kẻ chết thay.

Nghĩ đến đây, tôi chậm rãi đứng dậy, học theo tư thế quỳ gối của bác cả, tựa lưng vào lưng bác ấy, nhân lúc bọn họ còn chưa phản ứng lại, tôi thấp tiếng thì thầm:

- Mời xoay người!

Đột nhiên, bốn phía tối đen như mực, duy chỉ có một bóng người trước mắt là có thể nhìn thấy vô cùng rõ, trên thân người nọ mặc áo liệm màu xanh thêu hoa, miệng há to, tôi nghe thấy người nọ nói:

- Tiểu Dương, rời khỏi thôn Vương gia, đừng bao giờ quay lại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất