Chỉ cần đến với thế giới này, vậy thì ở trên thế giới, cũng sẽ lưu lại một chút dấu vết về người đó, ví dụ như bà nội tôi. Mặc dù người trong nhà chưa bao giờ nhắc về bà, nhưng tôi vẫn tìm được những thứ có liên quan đến bà, một tấm ảnh và một cuốn nhật ký bác cả đưa, vậy, vợ của Vương Nông Hữu đâu, bà ta đã đi đâu? Bà ta đã trải qua những chuyện gì?
Tôi chỉ vào hàng ghi chép tên ‘vợ’ của Vương Nông Hữu, hỏi Vương Thanh Tùng:
- Chú Vương, vì sao chỗ này không ghi gì?
Vương Thanh Tùng liếc nhìn, Sau đó thở dài một tiếng:
- Nói ra thì, chuyện này là nỗi nhục lớn nhất của gia tộc nhà họ Vương.
Nỗi nhục?
Nỗi nhục gì?
Trương mù lập tức lên tiếng hỏi, mà tôi còn nhìn thấy sắc mặt anh ta, hình như khá hứng thú với chuyện này, thật đúng là một thằng cha nhiều chuyện!
Vương Thanh Tùng khẽ nhìn Trần tiên sinh hỏi:
- Trần tiên sinh, chuyện này không nói ra có được không?
Trần tiên sinh còn chưa kịp mở miệng, Trương mù đã nói trước:
- Không được! nếu không hiểu rõ giữa những người này có xích mích gì, thì không thể điều tra được nguồn gốc đống xương người nằm dưới ao cá, chẳng lẽ, không muốn biết chân tướng của việc này?
Vương Thanh Tùng vẫn nhìn Trần tiên sinh, thấy Trần tiên sinh gật đầu, ông ấy mới bắt đầu nói:
- Tổ tiên và tổ mẫu vốn là một đôi uyên ương tình cảm sâu nặng, nhưng có một hôm tổ tiên về nhà, lại phát hiện tổ mẫu đang thậm thụt với người đàn ông khác, tổ tiên trong lúc tức giận, đã nhốt tổ mẫu vào lồng lợn, haiz, đúng là nhục nhã!
Trương mù nghe xong hừ lạnh một tiếng nói:
- Vương Nông Hữu đúng là chuyện gì cũng có thể làm, vì một mảnh đất Cửu Sư Bái Tượng, ngay cả người phụ nữ của mình cũng dám hãm hại.
Tôi nghe thấy Trương mù nói vậy, liền hỏi:
- Ý của anh là?
Trương mù đáp:
- Trên sách ghi chép lại là một chuyện, lịch sử thật lại là một chuyện khác, tông môn nhà nó, ông đây dám cá hẳn một hào, đây chỉ là cái cớ để Vương Nông Hữu giết chết người họ Bành cuối cùng.
Nghe đến đó, sau lưng tôi lạnh toát, nếu đúng là vậy, thì tâm cơ Vương Nông Hữu quả thật quá thâm sâu, thủ đoạn tàn nhẫn, đã không thể dùng từ ‘khiến người khác giận sôi máu’ để hình dung rồi, quả thực, đến súc sinh cũng không bằng!
Cho nên tôi lại nói với Trương mù:
- Anh đừng nói lung tung, rất có thể sẽ làm nhục một vị tổ tiên.
Trương mù chẳng hề để ý, nói:
- Thằng ngốc, nếu tổ mẫu nhà họ Vương thực sự lén lút dan díu với trai, vậy người đàn ông này là ai? Vì sao trên thôn chí lại không ghi chép? Cậu cảm thấy với tích cách của Vương Nông Hữu, ông ta sẽ dễ dàng tha thứ cho người đàn ông kia được sống sót?
Tôi nói:
- Cũng có thể là vì tổ tiên nhà họ Vương cảm thấy chuyện này quá nhục nhã, cho nên không ghi chuyện này vào thôn chí, hơn nữa, chuyện tổ mẫu nhà họ Vương dan díu với trai, không phải cũng không tìm thấy trên thôn chí đó sao? như vậy, rất hợp tình hợp lý.
Trương mù nói:
- Vậy cậu nói xem, tổ mẫu nhà họ Vương đi đâu rồi?
Tôi nói:
- Rất có thể sau khi hay tin Vương Nông Hữu giết bố bà ấy, cảm nhận được người đàn ông này đã mất trí, cho nên một mình bỏ chạy, bà ấy cứ thế bỏ nhà đi, ở thời đại đó, cũng không chắc được viết tên lên gia phả, Vương Nông Hữu vì để che dấu hành vi phạm tội của mình, cho nên đã nói với mọi người là tổ mẫu nhà họ Vương bỏ nhà theo trai, bị ông ta nhốt lồng lợn thả trôi sông, tin tức truyền ra bên ngoài, người nọ nói với người kia, cuối cùng biến thành sự thật như bây giờ.
Trương mù nói:
- Cho nên, ý của cậu là vẫn không đồng ý với suy luận, Vương Nông Hữu giết vợ ?
Tôi nói:
- Không chỉ không đồng ý, chúng ta còn có thể phân tích, hậu duệ của người họ Bành cuối cùng sau khi quay về, không biết đã dùng thủ pháp gì, chôn di cốt của bố bà ấy xuống, như vậy, quá hợp lý!
Trương mù gật đầu nói:
- Cho dù là thế nào, hiện tại cuối cùng đã có thể xác định, vị nằm dưới đất kia chính là Bành Cảnh Toại, điểm này, tôi tin tất cả mọi người đều không còn nghi ngờ đúng không?
Trương mù thấy không ai nói gì, bèn nói tiếp:
- Vậy hiện tại tôi có thể nói ra một vấn đề, thế cái người tôi đuổi theo kia, rốt cuộc là ai? Vì sao sau khi tôi đuổi đến đền thờ, lại hoàn toàn không tìm thấy người ấy?
Trần tiên sinh hỏi:
- Ngay cả cậu cũng không đuổi kịp sao?
Trương mù nói:
- Tôi cũng không phải tuổi chó, đuổi không kịp thì có gì đáng ngạc nhiên?
Trần tiên sinh cười hề hề không nói gì, rõ ràng, có thể nói móc Trương mù một chút, ít nhiều cũng khiến ông ấy có chút vui vẻ.
Tôi hỏi Vương Thanh Tùng:
- Chú Vương, trước nay cháu chưa từng vào đền thờ bao giờ, chú có biết, trong đền thờ từng xuất hiện chuyện kỳ lạ gì không?
Vương Thanh Tùng liếc nhìn tôi một cái, sau đó lại nhìn bài vị, nói:
- Trong đền, thờ cúng nhiều tổ tiên như vậy, cho dù là xảy ra một ít chuyện kỳ lạ vốn cũng chẳng có gì để ngạc nhiên, nhưng có một chuyện, tôi đến bây giờ vẫn chưa biết là mình nằm mơ, hay là sự thật.
Tôi hỏi, chuyện gì?
Vương Thanh Tùng lại liếc nhìn bài vị, sau đó không tự chủ được bước tới gần Trần tiên sinh thêm một bước, xem ra, ông ấy tin tưởng Trần tiên sinh hơn là tin tưởng Trương mù và tôi.
Sau đó, ông ấy mới bắt đầu nói:
- Hôm đó là vào một buổi tối trời sáng trăng, Vương Xương Hoành cuối thôn, cưới được một cô vợ trắng mịn nõn nà, đúng, có hơi giống với cô gái đi cùng mọi người.
Tôi biết, Vương Thanh Tùng đang nói sư thúc Lưu Tang Y của Trần tiên sinh, Lưu Tang Y xuất hiện, trong thôn không phải là không có ai biết, nhưng đều bị sự uy tín của Trần tiên sinh kiềm hãm xuống, hơn nữa, hiện tại mặc dù Lưu Tang Y và Lưu quả phụ trông rất giống nhau, nhưng vẻ mặt và ánh mắt, hoàn toàn không cùng một người, với lại, hiện tại Lưu Tang Y còn học cách ăn mặc sàng điệu, xinh đẹp hơn Lưu quả phụ ngày xưa không biết bao nhiêu lần.
Vương Thanh Tùng vẫn tiếp tục kể:
- Bởi vì là chuyện vui, hơn nữa thằng bé Vương Xương Hoành lại là một người chăm chỉ chịu khó số một số hai trong thôn, cho nên người trong thôn đều tới góp vui với cậu ta, lúc đó tôi mới lên làm bí thư thôn không lâu, đương nhiên cũng phải uống nhiều một hai chén, không ngờ uống mãi uống mãi, lại thành ra uống say, lúc ra khỏi sân nhà Vương Xương Hoành, mặt trăng đã lên tới đỉnh đầu.
- Vương Xương Hoành thấy tôi say rồi, liền bảo tôi vào trong nhà cậu ta cố gắng ngủ lại một đêm, ngày mãi hẵng về, hôm đó là ngày vui của cậu ta, tôi sao có thể làm ra loại chuyện quấy rầy đêm vợ chồng son động phòng hoa chúc. Cho nên nhất quyết đòi về, Vương Xương Hoành nói muốn đưa tôi về, nhưng bị tôi từ chối, một mình đi từ cuối thôn về nhà.
- Chắc là do uống nhiều rượu, tôi cứ nghĩ mình đã về đến nhà, nào ngờ lại mãi chẳng đẩy nổi cửa, lúc đó tôi nghĩ, dù sao đều đã về đến sân nhà mình, vào không được thì vào không được, buổi tối cũng không lạnh, cứ ngủ một giấc cái đã.
- Chính lúc này, trong cửa nhà có người nói chuyện với tôi, hắn cách một cánh cửa, thấp giọng nói: ‘Thanh Tùng, ông nằm trước cửa nhà tôi làm gì?’
- Tôi nghe thấy tiếng nói này rất giống Vương Minh Tuyên ở đầu thôn, nên cười đáp, ‘ấy, không phải tôi đi về hướng giữa thôn à, sao lại đi đến nhà anh ở tận đầu thôn thế này?’
- Tiếng nói bên trong trả lời tôi: ‘ông uống say, đi nhầm đường rồi!”
- Tôi nói: ‘ừ nhỉ, ông bạn à, ông có thấy phiền không, nếu không có thể cho tôi vào nhà ông ngủ nhờ một đêm không?’
- Vương Minh Tuyên nói với tôi: “được chứ, nhưng nhà tôi hôm nay có khách, không có chỗ để tiếp đón ông, ông xem, hay là đổi nhà khác?”
- Tôi nói: “không sao, vậy tôi nằm tạm đây cũng được, nhưng mà ông bạn à, sao tiếng nói của ông lại bé thế, tôi sắp nghe không rõ rồi!”
- Sau đó, tôi chợt nghe thấy Vương Minh Tuyên đáp: “không phải tiếng tôi nhỏ, mà là ông cách tôi có hơi xa!”
- Lúc ấy tôi nói: “vậy ông đến gần chút là được rồi.”
- Tôi nghe thấy người kia đáp: “tôi sợ đến gần sẽ dọa chết ông, vẫn là cách xa một chút mới được.”
- Tôi cười đáp Vương Minh Tuyên: “đều là người trong thôn ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, chẳng lẽ ông còn mọc thêm hai cái đầu, còn nói dọa chết tôi nữa chứ, Vương Thanh Tùng tôi lớn đến thế này rồi, chưa bị dọa bao giờ!
- Vương Minh Tuyên lại đáp: “vậy được, thế ông đợi chút, chỗ tôi hơi cao, phải từ từ bò xuống, bò xuống xong còn phải đi qua một cái sân.”
- Tôi nói, “ông cũng không phải ngủ trên nóc nhà, còn cao được bao nhiêu.’
- Sau đó trong lúc mơ màng, tôi suýt nữa thì ngủ luôn, tôi mới hỏi thêm một câu: ‘ông bạn Vương Minh Tuyên, ông đến chưa?’
- Tôi nghe thấy Vương Minh Tuyên trong sân đáp: ‘đi được một nửa sân rồi.’
- Lúc ấy tôi thầm nghĩ, sân quái quỷ gì, mà có thể đi lâu như vậy? tôi liền úp mặt vào cửa, nhìn vào trong qua khẽ hở, vừa nhìn, đã bị dọa tới mức tỉnh cả rượu.
Nghe đến đó, trong lòng tôi cũng rất hiếu kỳ, liền hỏi Vương Thanh Tùng:
- Rốt cuộc là chuyện gì, có thể dọa ông tỉnh cả rượu?
Vương Thanh Tùng run rẩy đáp:
- Bởi vì tôi nhìn thấy, giữa sân có một tấm bài vị dựng thẳng, đến lúc đó tôi mới nhớ ra, Vương Minh Tuyên mới chết mấy ngày trước, mà nơi tôi nằm ngủ, căn bản không phải là cửa nhà Vương Minh Tuyên. Mà là cửa đền thờ!
Chính lúc này, mấy trăm bài vị trên điện thờ, vang lên những tiếng ‘bịch bịch bịch’, cùng lúc rơi xuống khỏi điện thờ!