Vốn đang nghe Vương Thanh Tùng kể chuyện cũ, sau lưng tôi đã chảy đầy mồ hôi lạnh, hiện tại bài vị trên điện thờ lại đột nhiên rơi xuống, từng tấm từng tấm nện xuống mặt đất, âm thanh ‘bình bịch’ vang lên, sợ tới mức thiếu chút nữa la lên, nếu không phải có Trương mù và Trần tiên sinh ở đây, tôi tin, tôi nhất định đã sợ tè ra quần . (có hơi khoa trương )
Tôi liếc nhìn những bài vị, toàn bộ đều rơi khỏi điện thờ, sự việc kỳ lạ như vậy, nếu nói là do gió thổi, thì tuyệt đối là vớ vẩn!
Tôi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Trương mù, thấy anh ta đang chăm chú nhìn những tấm bài vị dưới đất, cau mày, hình như đang suy nghĩ, Trần tiên sinh cũng đi đi lại lại giữa bài vị và điện thờ, suy nghĩ gì đó.
Đột nhiên, Trương mù hô to một tiếng:
- Tông môn nhà nó, chạy mau, con mẹ nó có lẽ sắp động đất rồi!
Nói xong, anh ta bỏ chạy ra ngoài sân, còn liên tục vẫy tay với tôi, nói:
- Thằng ngốc, chạy nhanh lên, chẳng lẽ lúc còn nhỏ cậu không được dạy, khi nào động đất phải chạy đến nơi rộng rãi sao?
Tôi dùng ánh mắt như đang nhìn một thằng điên, lườm Trương mù, cảm thấy người này quả nhiên tuổi còn quá trẻ, không đáng tin như Trần tiên sinh, cho nên tôi hỏi Trần tiên sinh:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Trần tiên sinh lắc đầu nói:
- Tôi cũng không biết, có thể đúng như Trương mù nói, sắp động đất rồi.
Tôi thấy Trần tiên sinh khẽ nhìn Trương mù, sau đó đi ra ngoài, tôi thấy hai người bọn họ trao đổi bằng ánh mắt, tôi lập tức hiểu ra, trong này nhất định có chuyện gì hai người bọn họ đã hiểu, nhưng không thể để cho tôi biết, tôi rất ghét cái cảm giác này, cảm thấy mình như một thằng đần, rõ ràng người khác đều biết, nhưng bản thân lại cái gì cũng không biết, hơn nữa người khác còn không muốn nói cho mình nghe.
Vương Thanh Tùng hiện tại tín nhiệm Trần tiên sinh nhất, nghe thấy Trần tiên sinh nói có thể đúng là động đất, tức khắc chạy vù vù đến đứng cạnh Trần tiên sinh, tôi không có biện pháp, cũng chỉ đành ra ngoài, đứng chung một chỗ với bọn họ.
Lúc này, từ ngoài cửa đền có một người bước vào, chị ta nhìn thấy chúng tôi đều đứng trong sân ‘phơi’ nắng, liền mở miệng hỏi:
- Các người lạnh à? Còn đứng dưới trời nắng?
Trần tiên sinh chỉ nhà chính, Lưu Tang Y liếc nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi, tôi không rõ đó là sắc thái gì, nhưng tuyệt đốt không phải là chuyện tốt.
Chị ta hỏi:
- Sao lại thế này?
Trần tiên sinh đáp:
- Vừa rồi không biết tại sao, đột nhiên rơi hết xuống, xảy ra ngay trước khi người tiến vào một lát.
Lưu Tang Y nghe xong gật đầu, hỏi Trương mù:
- Cậu nhìn nhận thế nào?
Trương mù đáp:
- Tôi dùng mắt nhìn.
Lưu Tang Y nghe xong giơ tay chuẩn bị đánh Trương mù, nhưng anh ta né kịp, còn nói:
- Tôi không dùng mắt nhìn, chẳng lẽ còn dùng mông?
Tôi thấy Lưu Tang Y hít sâu một hơi, cặp đồi trước ngực rất nhanh đã khiến lớp áo bên ngoài càng phồng to hơn, sau đó chị ta thở hắt ra một hơi, hình như đang nén ngọn lửa giận trong lòng xuống, lúc này mới lạnh nhạt nói với Trương mù:
- Trương Phá Lỗ, cậu không nên ép tôi phải động thủ với cậu, đối phó người âm, cậu có bản lĩnh hơn tôi, nhưng đối phó người dương, hừ, hay là chúng ta ‘thử’ xem sao nhé?
Trương mù hiển nhiên hiểu ngay chỗ lợi hại của Lưu Tang Y, cho nên nghe thấy Lưu Tang Y nói vậy xong, làm bộ ho khan hai tiếng, lên tiếng nói:
- Không phải là sống nhiều hơn mấy chục năm sao, có cái gì đáng sợ? mà tôi nói với bà nè, không phải tôi sợ bà, chẳng qua ông đây là đàn ông tốt, không đấu với phụ nữ!
Lưu Tang Y đã giơ tay đến trước ngực, trừng mắt lên nhìn, sau đó nhàn nhạt nói:
- Đã rất lâu rồi không ra tay đánh người, cũng không biết động tác có thuần thục hay không.
Đây là một câu uy hiếp, ngay cả một người chưa chính thức bước chân vào xã hội như tôi cũng nghe ra, đây chắc chắn là uy hiếp, Trương mù còn ‘thành tinh’ hơn tôi, đương nhiên sẽ nghe ra hàm ý trong đó, vì thế, anh ta vội vã nói với Lưu Tang Y:
- Đây chẳng phải đã bày ngay trước mắt rồi đó sao, linh vị cúi đầu, chúng sinh xưng thần, chuẩn bị gây chuyện rồi!
Lưu Tang Y hỏi:
- Vậy làm sao bây giờ?
Trương mù lúc này mới tiếp lời:
- Phải tìm người đặt bài vị về chỗ cũ --- dù sao tôi cũng không nhìn thấy, tôi vẫn luôn phơi nắng trong sân, đừng tìm tôi!
Lưu Tang Y cũng lập tức nói:
- Tôi cũng không thấy, tôi vừa vào trong này, đừng tìm tôi!
Trần tiên sinh cũng gật gật đầu:
- Cũng đừng tìm tôi, tôi vẫn luôn phơi nắng.
Tôi vừa định mở miệng nói chuyện, đã bị Vương Thanh Tùng tranh lời trước, lặp lại lời nói của Trần tiên sinh, kết quả, cũng chỉ còn lại mình tôi chưa nói gì.
Tôi nhìn bọn họ nói:
- ý là, người này chính là tôi đúng không?
Trương mù nói:
- Không phải cậu chẳng lẽ là tôi?
Tôi gật đầu, coi như thừa nhận mình đen đủi, bèn xoay người định đi kiểm tra linh vị, lại bị Trương mù ngăn lại, nói:
- Hiện tại không thể đặt, phải chờ đến tối.
Tôi ngạc nhiên hỏi, vì sao?
Trương mù đáp:
- Thiên cơ không thể tiết lộ, đợi tới tối cậu sẽ biết.
Tôi nói, vậy tôi không đi, cũng không phải do tôi làm đổ, ai thích đi thì đi!
Không ngờ Trương mù lại nói:
- Phải là cậu đi, cậu cũng không ngẫm lại xem ông nội cậu làm loạn bao nhiêu chuyện, cậu không đi, ai đi?
Trương mù nói vậy, tôi ngay cả phản bác cũng không biết phản bác thế nào, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý, tôi nghĩ thầm, dù sao việc quái lạ cũng gặp nhiều rồi, không phải chỉ xếp lại linh vị thôi sao? có gì phải sợ?
Chuyện này sau khi quyết định xong, Trương mù hỏi Lưu Tang Y:
- Chị tới đây làm gì?
Lưu Tang Y nói:
- Bên ao cá hình như xảy ra chút chuyện.
Trương mù nhíu mày hỏi:
- Chuyện gì?
Lưu Tang Y nói:
- Tôi cũng không rõ lắm, cứ có cảm giác là lạ, cho nên muốn gọi mọi người đến nhìn xem.
Trương mù gật đầu, đi theo Lưu Tang Y, trước lúc đi, còn dặn dò Vương Thanh Tùng, kêu ông ta trông đền thờ, đừng để người khác vào, chẳng may làm hỏng linh vị, là tội lớn.
Vương Thanh Tùng liếc nhìn linh vị trong nhà chính, nuốt một ngụm nước miếng, sau đó miễn cưỡng đồng ý.
Tôi nhìn được ra, ông ấy rất sợ hãi, nhưng nếu buổi tối đã giao chuyện xếp linh vị cho một người khác họ như tôi, thì thân là bí thư thôn, ông ấy còn tiếp tục khước từ nữa hiển nhiên không đúng lắm.
Tôi đi cùng bọn người Trương mù đến ao cá, Trương mù hỏi Trần tiên sinh:
- Trần khờ, lúc đó sư phụ ông giới thiệu về cá Quy Khư như thế nào? Vì sao tôi không nghe thấy sư phụ tôi nói qua?
Trần tiên sinh nói:
- Tôi cũng chỉ vô tình nghe thấy trong cuộc trò chuyện của sư phụ với người khác, lúc ấy bọn họ hàn huyên rất lâu, tôi đi vào châm trà cho họ, vừa vặn nghe được một đoạn, thực ra tôi cũng không hiểu nhiều về cá Quy Khư, chỉ biết chúng nó không ăn người sống, nhưng sẽ khiến người sống bị lạc trong nước, chờ tới khi người nọ tắt thở, mới ăn sạch thịt.
Tôi nghĩ tới hôm qua lúc ở ao cá, đúng là vậy, lũ cá này mê hoặc tôi, khiến tôi bơi lòng vòng tại chỗ, cũng may tôi đã quen với ao cá, ngày thường cũng chú trọng rèn luyện bơi lội, nếu không đúng là đã kiệt sức chết trong nước, vậy chẳng phải hiện giờ, tôi đã biến thành một phần tử trong đống xương cốt giữa ao rồi không?
Trương mù nghe xong, tò mò hỏi:
- Còn có loài cá kỳ lạ như vậy? chỉ là không biết thịt có ngon không.
Lưu Tang Y lập tức mắng một câu:
- Cậu có thấy buồn nôn không vậy, cá ăn thịt người cậu cũng ăn?
Trương mù cười hề hề nói:
- Cũng không phải kêu chị ăn, chị buồn nôn cái gì --- cũng không phải tôi ăn, đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi!
Lúc tới cạnh ao cá, đáy ao đã bị thôn dân lấp một tầng đất mỏng, lúc này, tôi nghe thấy trong ao truyền đến những tiếng động rất kỳ lạ, tiếng động này nghe rất quen tai, hình như là tiếng động thường xuyên nghe thấy trong phòng ký túc xá lúc đi ngủ --- tiếng lão đại nghiến răng lúc ngủ!
Âm thanh đó rất chói tai, tôi không biết nên hình dung như thế nào, nhưng hiện tại lại xuất hiện dưới đáy ao, chẳng lẽ, nơi đó cũng có người đang nghiến răng?
Tôi hỏi Trần tiên sinh:
- Ông có nghe thấy gì không?
Trần tiên sinh đáp:
- Tôi không bị điếc, đương nhiên nghe thấy.
Tôi lại hỏi, đây là âm thanh gì?
Trần tiên sinh nói:
- Cháu hỏi tôi, tôi hỏi ai?
Trương mù ngắt lời:
- Ông có thể hỏi tôi.
Trần tiên sinh quả nhiên hỏi:
- Đây là tiếng gì?
Trương mù đáp:
- Ông chưa ăn qua xương sụn à? Âm thanh này có phải rất giống lúc ăn xương sụn không? cộp cộp cộp --- rõ ràng là tiếng nhai xương sụn!
Tôi và Trần tiên sinh nghe xong đều sợ ngây người, Trần tiên sinh hỏi:
- Ý cậu là, cá Quy Ngư đang ăn xương?
Trương mù gật đầu, hỏi Trần tiên sinh:
- Sư phụ ông có từng nói, cá Quy Khư không chỉ ăn thịt người, mà còn ăn xương không?
Trần tiên sinh đáp:
- Lúc ấy tôi chỉ có thời gian rót một chén trà, làm gì nghe được nhiều chuyện như thế?
Tôi hỏi:
- Cá Quy Khư đến thịt người còn ăn, biết ăn xương thì có gì kỳ lạ?
Trương mù cười khà khà, tiếng cười đó có chút quỷ dị, sau đó tôi nghe thấy anh ta nói:
- Nếu ngay cả xương cũng ăn, vậy vì sao dưới đáy ao lại lưu lại nhiều xương cốt đến vậy?
Tôi nghĩ ngợi, lông tơ toàn thân lập tức dựng thẳng lên, tôi khiếp sợ nói:
- Chẳng lẽ là. . . . . . ?
Trương mù gật đầu:
- Con người đều có thức ăn chính và thức ăn phụ, cá Quy Khư cũng có, cho nên chỉ cần có thịt người, chúng nó nhất định không ăn xương, cũng có nghĩa, trước kia, vẫn có người thường xuyên ném thịt người chết vào ao cho cá Quy Khư ăn!