Tôi vốn định làm theo cách làm lúc trước của Trần tiên sinh, mở cửa đền thờ, coi như là giữ lại một đường lui cho mình, nhưng tôi vừa đi vào trong được vài bước, phía sau đã vang lên tiếng đóng cửa, lúc sau, còn truyền đến tiếng ‘cành cạch’, bọn họ đã dùng khóa khóa cửa lại!
Ngoài cửa vang lên tiếng hô của Trương mù:
- Bao giờ cậu đặt xong linh vị, tôi sẽ mở cửa cho cậu!
Lúc nghe đến đó, tôi đã không còn sức chửi anh ta rồi, huống hồ, tôi sợ tiếng mình quá lớn, sẽ khiến những thứ đang ngủ say trong đền thờ bừng tỉnh.
Tôi cẩn thận đi lên trước, ánh trăng mỏng manh xuyên thấu qua tầng mây chiếu xuống sân, khiến sân nhỏ vốn đã sạch sẽ, lại càng sạch hơn, dương như được phủ một tấm voan mỏng trắng tinh, nếu ở trên thành phố có thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, tôi nghĩ, có lẽ tôi sẽ rất thích thú đi kê một cái ghế ra sân ngồi thưởng thức, nhưng trong đây lại là đền thờ thờ cúng những người đã chết trong thôn, bầu không khí đương nhiên khác biệt.
Trước mặt tôi nằm la liệt đầy linh vị, bốn phía là sân nhỏ trống trải, ngoài tôi là một người sống ra, cái gì cũng không có, tôi cố gắng khống chế bước chân của mình thật nhẹ, sau đó, vểnh tai nghe ngóng, không nghe thấy âm thanh kỳ quái nào.
Đi thẳng vào trong nhà chính, ngoài tiếng bước chân của chính mình, không nghe thấy gì khác, Trương mù nói linh vị có chút kỳ lạ, tôi thấy cũng chẳng có gì, đến lúc này tôi mới ý thức được, nhất định là bọn họ đang đùa dai, nếu thật sự có nguy hiểm, bọn họ sao có thể khóa cửa nhốt tôi lại trong đền thờ?
Suy nghĩ hiểu điểm này, tôi cảm thấy toàn thân thoải mái hẳn, sau đó lấy ra tờ giấy buổi chiều Vương Thanh Tùng viết cho tôi, bên trên là cách bài trí linh vị, tuy rằng tôi nghĩ đây là trò đùa dai của Trương mù, nhưng anh ta nói phải xếp theo trình tự, điểm này tôi vẫn phải tuân thủ.
Linh vị rơi xuống đất, ngổn ngang lộn xộn, toàn bộ đều úp mặt xuống đất, nhìn không thấy trên linh vị viết gì, vì muốn nhanh chóng xếp xong linh vị, tôi quyết định lật hết lên trước, sau đó mới dựa theo cách bài trí trong tờ giấy, nhặt linh vị dưới đất lên, chỉ cần xếp lên điện thờ là xong.
Tôi không đếm tổng cộng có bao nhiêu tấm, chắc khoảng bảy tám mươi, lật lại rất nhanh, nhưng đến lúc xếp theo trình tự thì lại mất khá nhiều thời gian, nhưng tóm lại, tất cả tiến triển coi như thuận lợi, ít nhất không xảy ra hiện tượng kỳ lạ, cũng chính bởi vậy, tôi càng tin rằng là hội người Trương mù đùa tôi.
Thế nên tôi cũng thoải mái hơn, lúc trước động tác rất dè dặt, nhưng giờ lại trở thành tùy ý, hiện tại những gì tôi cần làm, chỉ cần xếp những tấm bài vị này lên, coi như việc lớn đã thành.
Vị đầu tiên, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là Vương Nông Hữu, sau đó, là linh vị của những vị tiền bối nhà họ Vương, rất thuận lợi, cảm giác thuận lợi này vẫn tiếp tục cho đến những vị tổ tiên nhà họ Vương mấy đời gần nhất, thì mới gặp chút sự cố.
Khi tôi vừa đặt tấm bài vị lên trên, đi xuống khỏi cái thang chuyên để trèo lên điện thờ đặt linh vị, tới trước điện thờ, khom người nhẹ giọng khấn một câu:
- Mời tổ tiên Vương Công Quyền trở về vị trí cũ.
Vừa mới niệm xong, ‘bộp’ một tiếng, linh vị liền rớt khỏi điện thờ, lập tức úp xuống dưới đất.
Điện thờ vốn yên tĩnh, ngoài tiếng lật linh vị của tôi ra, không còn âm thanh nào khác, chỉ là hiện tại đột nhiên ‘bộp’ một tiếng, sợ tới mức tôi thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Đợi tới khi tôi nhìn thấy rõ nơi phát ra tiếng động, thầm nghĩ tí thì bị hù chết, hóa ra là chỉ là một tấm linh vị, vì thế tôi cầm linh vị lên, lại trèo lên thang, đặt linh vị vào chỗ cũ, lúc đặt, còn cố tình đặt ra sau một chút, như vậy, dù có gió hay động vật nhỏ chạy qua, cũng không thể xô rơi tấm linh vị này xuống.
Đúng vậy, suy nghĩ lúc đó của tôi đúng là như thế, cho rằng tấm linh vị này là do vài nguyên nhân tự nhiên nên mới rơi xuống, chứ không phải nguyên nhân khác, mà chính vì sai lầm này, thiếu chút nữa tôi đã mất mạng.
Tôi xếp xong linh vị, lại trèo xuống dưới, khom mình trước điện thờ niệm một câu:
- Mời tổ tiên Vương Công Quyền trở về vị trí cũ.
Bộp!
Âm thanh này lại vang lên, linh vị của vị Vương Công Quyền lại lần nữa rơi xuống khỏi điện thờ, lúc này, linh vị kia không phải rơi xuống đất, mà là nện thẳng vào sau gáy tôi, khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy cả người mình mơ màng, cứ giống như bị lên cơn sốt, đầu óc trống không, không phân biệt rõ cái gì, tất cả đều trống rỗng.
Đợi tới khi tôi vất vả lắm mới khôi phục tinh thần, mới nhìn thấy tấm linh vị kia nằm im lặng trên mặt đất, không nhúc nhích.
Nếu là lúc trước, tôi nhất định cho rằng chỉ là một sự trùng hợp, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi rất nhanh đã liên tưởng đến câu nói ‘linh vị có chút kỳ lạ’ của Trương mù, huống hồ, khoảng cách của tôi với điện thờ ít nhất cũng phải có ba bốn bước, cho dù gió thổi, cũng không thể thổi linh vị bay đi xa như vậy.
Tôi không quan tâm được những linh vị nằm trên đất nữa, mà lập tức chạy ra cửa đền, nhìn ra bên ngoài qua khẽ hở, gọi to tên đám người Trương mù ở bên ngoài, còn nói trong đền thờ có vấn đề, nhưng tôi gọi một lúc, vẫn không có ai đáp lời tôi, càng đáng sợ hơn chính là, lúc tôi nhìn ra ngoài qua khe hở, tôi không nhìn thấy một người nào hết!
Tôi đứng sau cánh cửa, dựa lưng vào cửa lớn, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm linh vị trong nhà chính, sợ bọn ‘họ’ sẽ giống như Vương Thanh Tùng nói, nhảy xuống từ trên điện thờ, sau đó đi ra giữa sân phơi ánh trăng, vẫn may, tạm thời tất cả đều đang rất yên tĩnh.
Tôi đột nhiên nhớ đến, tên của người viết trên tấm linh vị xảy ra vấn đề là Vương Công Quyền, nếu tôi nhớ không sai, thì lúc Trương mù mời tổ tiên trở về, đã gọi tên người này, sau đó đi thay thôn dân xoay người, nếu vị tổ tiên này đã thay con cháu nhà họ Vương xoay người, thì vì sao còn rơi xuống đập đầu tôi?
Tôi định cứ ngồi thế này đưa lưng về phía cửa đến sáng, dù sao hiện tại có đánh chết tôi cũng không đi sờ vào cái đống linh vị quỷ dị kia nữa, mà đúng lúc này, phía ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng nói:
- Cháu bé à, có phải cháu rất muốn ra ngoài không?
Nghe thấy tiếng nói, da đầu tôi tê dại, bởi vì vừa rồi tôi căn bản không nhìn thấy bên ngoài có người, mà trước lúc tiếng nói vang lên, tôi cũng không nghe thấy tiếng bước chân, cho nên, tiếng nói này đến từ ‘hư vô’.
Toàn thân tôi lạnh run, giữa mùa hè nóng nực mà tôi vẫn thấy giá rét, tôi không trả lời hắn, bởi vì tôi sợ là ma gọi tên.
Sau đó, tiếng nói kia lại vang lên:
- Cháu không biết tôi, nhưng tôi biết cháu, cháu là cháu trai của Lạc Triều Đình, cháu họ của Lạc Khải Đông, con trai của Lạc Vân Phàm, thực ra mấy hôm trước chúng ta đã gặp nhau, nhưng cháu không nhớ tôi, lúc ấy tôi không xoay người cho bác cả cháu, nên đã bị cái thằng người Trùng Khánh kia đuổi về.
Đầu tôi kêu ‘vù vù’ một tiếng, những gì ông ta nói không phải chính là người giấy lần trước nằm trước cửa đền đó sao! vì sao ông ta vẫn luôn ở đó, lẽ nào ông ta vẫn luôn bị nhốt bên ngoài đền thờ!?
Ông ta nói:
- Tôi biết cháu đã giúp bác cả cháu xoay người, nhưng cháu có biết không, cháu và bác cả cháu đều sắp chết đến nơi rồi.
Tôi đoán, ông ta đang ‘bắn tiếng đe dọa’, cho nên vẫn không mở miệng, sau đó chợt nghe thấy âm thanh kia lại vang lên:
- Thôn này không đơn giản như cháu nghĩ, nếu cháu không tin, cháu tự đi vào lật tấm linh vị số ba ở hàng số hai đếm ngược từ dưới lên, và tấm linh vị số bốn, tấm linh vị cuối cùng ở hàng thứ nhất trong cùng, cháu nhìn xong sẽ biết.
Tôi không tin lời ông ta nói, nhưng không biết vì cái gì, hai chân tôi không kiềm chế được, bước vào trong nhà chính, tôi liếc mắt nhìn linh vị dưới đất, tôi nhớ rõ ràng đã lật lại, nhưng hiện tại toàn bộ linh vị ở hàng thứ nhất và hàng thứ hai đếm ngược từ dưới lên, đều bị lật úp xuống.
Tôi bán tín bán nghi bước đến cuối hàng thứ hai, ngồi xổm xuống, lật tấm linh vị số ba đếm ngược từ dưới lên, khi tôi nhìn thấy cái tên được viết bên trên, tròng mắt tôi thiếu chút nữa rơi ra khỏi hốc mắt.
Tôi nhìn thấy, bên trên viết rất rõ: ‘linh vị của Vương Thanh Tùng.’
Tay phải tôi run rẩy, lật linh vị thứ tư, bên trên viết: ‘linh vị của Lạc Khải Đông’.
Đại não của tôi đã từ bỏ việc suy nghĩ, tôi hoàn toàn không hiểu vì sao tên trên linh vị lại thay đổi, tôi hốt hoảng chạy tới tấm linh vị cuối cùng ở hàng thứ nhất, ngồi xổm xuống, một tay lật linh vị, bên trên viết rõ: ‘linh vị của Lạc Tiểu Dương’.
Hai mắt tôi tối sầm, hôn mê bất tỉnh, trước lúc mất đi ý thức, tôi nghe thấy tiếng nói của người kia truyền đến:
- Tránh xa đám người ngoài thôn một chút, bọn họ đến đây đều là vì thứ ông nội cháu để lại…..