Tuy rằng tôi đã rút ra kết luận như vậy, nhưng khi nghe thấy chính miệng Trương mù nói, tôi vẫn không nhịn được rùng mình một cái, đúng vậy, dưới trời mùa hè nóng nực, ánh nắng nóng hầm hầm đổ xuống, mà vẫn rùng mình ớn lạnh.
Tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, dùng xác người nuôi cá, sẽ là hình ảnh kinh khủng như thế nào, hơn nữa, hắn lấy ở đâu ra nhiều xác người để nuôi cá như vậy?
Tôi nói với Trương mù:
- Có phải nghĩ sai rồi không? nếu đúng như anh nói, vậy lấy đâu ra nhiều người chết như thế để nuôi cá Quy Khư?
Trương mù cười khẩy, ánh mắt híp lại, thật giống như hoàn toàn không có mắt, anh ta nói:
- Trong thôn, thứ không thiếu nhất là gì? Là mộ! khắp núi đồi đều là mộ, cậu cảm thấy, sẽ thiếu xác người sao?
Trần tiên sinh cũng vậy, Lưu Tang Y cũng vậy, biểu cảm trên mặt đều rất khó coi, rõ ràng bọn họ cũng bị câu nói này của Trương mù dọa đứng hình.
Ý của Trương mù, thịt người lũ cá đó ăn, đều được đào ra từ trong mộ? tôi nghĩ đến ngày thứ hai sau khi ông nội hạ táng, tôi cùng bác cả và bác hai đến trông mộ, nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, lúc bố tôi đi kiểm tra cũng nhìn thấy bóng người, cho nên mới đuổi theo, chỉ là về sau lại mất tích, lẽ này lúc đó, tiếng bước chân tôi nghe thấy và bóng người bố tôi đuổi theo, là của người đang chuẩn bị đến đào thi thể ông nội tôi lên, mang đi nuôi cá?
Nếu là như vậy, nguyên nhân ông nội bò ra ngoài có thể được viết thêm một mục, ông nội biết có người nuôi cá Quy Khư, nên mới bò ra ngoài, tránh bị người kia trộm xác đi nuôi cá? Nhưng nếu ông nội biết người này, vì sao không nhắc nhở chúng tôi trước, bảo chúng tôi đề phòng người này người kia, mà lại phải làm theo cách của chính mình chứ?
Nhóm thôn dân cũng nghe thấy tiếng động, bọn họ đi tìm một vòng, không tìm thấy bí thư thôn, cho nên chạy đến hỏi Trần tiên sinh nên làm gì bây giờ, Trần tiên sinh liếc nhìn Trương mù, sau đó nói:
- Tiếp tục lấp đi.
Sau đó, nhóm thôn dân lại tiếp tục lấp ao, trong lòng tuy sợ hãi, nhưng dù sao bọn họ cũng cho rằng Trần tiên sinh là ân nhân cứu mạng, lời nói của ân nhân thì phải nghe, có thể nói, hiện tại lời nói của Trần tiên sinh, còn hữu hiệu hơn lời nói của bí thư thôn.
Tôi hỏi Trương mù:
- Anh có biết người nuôi cá Quy Khư là ai không?
Trương mù mở miệng đã chửi:
- Tông môn nhà cậu, có phải cậu nghĩ tôi là thầy bói không, bấm ngón tay tính một lúc, là có thể tìm được đáp án? Tôi nói cho cậu biết, nếu tôi có bản lĩnh này, tôi lập tức bói quẻ tương lai cho thiên hạ tứ phương, sau đó rửa tay chậu vàng ( ý nghĩa đại khái như là một vị cao nhân vất bỏ hết ân oán, quay về cuộc sống của một người bình thường, tương tự rửa tay gác kiếm), không bao giờ làm nghề này nữa! cậu xem, ngày ngày đều phải giao tiếp với những thứ đó, lãng phí cái gương mặt anh tuấn đẹp trai này của tôi!
Tôi nói:
- Trương mù, ý của tôi là, anh có cảm thấy, liệu có phải là cái tên chúng ta gặp hôm đến thôn không?
Trương mù nghĩ ngợi, hỏi:
- Cậu đang nói cái tên muốn cướp đầu cậu?
Tôi gật đầu, Trương mù trầm tư một lát, sau đó nói:
- Cũng có thể, nhưng, hắn nuôi cá Quy Khư trong ao làm gì?
Tôi lắc đầu, tỏ vẻ không biết, trước nay chưa thấy trên sách vở nào có ghi chép về cá Quy Khư, nhưng Quy Khư thì từng nghe nói.
Trương mù lại hỏi Trần tiên sinh:
- Ông có biết cá Quy Khư có tác dụng gì với người âm không?
Trần tiên sinh lắc đầu:
- Tôi không biết, nếu biết, đã sớm nói rồi.
Sau đó Trương mù lại nhìn Lưu Tang Y, hỏi chị ta có biết không, Lưu Tang Y đáp:
- Tôi chết sớm, rất nhiều chuyện cũng chưa nghe nói qua, sau khi chết, thì càng không biết gì.
Cho nên, chị ta cũng không biết.
Nhưng nghe những lời này của chị ta, cứ cảm thấy có hương vị là lạ, có cảm giác chị ta rất kiêu ngạo vì mình đã chết sớm.
Trương mù rút điện thoại di động ra, giơ lên cao nửa ngày, cuối cùng đành từ bỏ, từ hôm vào thôn, anh ta đã biết trong thôn không có sóng, hiện tại chẳng qua đang chờ mong kỳ tích mà thôi, rõ ràng, kỳ tích không xuất hiện, anh ta bực bội là bắt đầu mắng chửi:
- Tông môn nhà nó, cái thôn rách nát nhà các cậu, đến sóng điện thoại cũng không có, vốn dĩ còn định hỏi mấy ông bà già trong nhà, hiện tại có lẽ chỉ có thể lên trên thị trấn mới gọi điện thoại được rồi.
Tôi nói:
- Anh không được nghĩ như thế, thôn chúng tôi là một chốn bồng lai tiên cảnh ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, anh tự nghĩ xem, từ lúc vào thôn, có phải anh giảm bớt sự ỷ lại vào điện thoại rồi không? anh nên cảm ơn thôn chúng tôi!
Trương mù đột nhiên nói:
- Vừa rồi cậu nói gì?
Tôi nghi hoặc nói:
- Tôi nói, giảm bớt sự ỷ lại vào điện thoại!
Trương mù nói:
- Câu trước nữa!
Tôi đáp:
- Thôn chúng tôi là một chốn bồng lai tiên cảnh ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Trương mù vỗ trán, nói:
- Chính là câu này, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài! Nhưng chắc chắn không phải chốn bồng lai tiên cảnh như cậu nói, mà là một quỷ thôn tách biệt với thế giới!
Tôi nói, anh đừng dọa tôi, nào có nghiêm trọng như anh nói vậy.
Trương mù cười lạnh khà khà một tiếng:
- Cậu nói xem, nếu hiện tại tất cả chúng ta chết hết, có ai biết không?
Tôi nghĩ ngợi, hoàn cảnh gia đình tôi, nhà trường, bạn học hay thầy cô, đều biết rõ, điện thoại không có tín hiệu, vị trí rất khó tìm, cho nên suy nghĩ nửa ngày, kết quả, vẫn chưa nghĩ ra.
Trương mù lại nói:
- Chuyện có người nuôi cá Quy Khư không được truyền ra ngoài, bằng không, đến lúc đó không khống chế cho lắng xuống được.
Tôi và đám người Trần tiên sinh đều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu hậu quả nghiêm trọng của vấn đề, quả thật, nếu người trong thôn biết có người trộm xác người nuôi cá, đến lúc đó sẽ bùng lên phẫn nộ và khủng hoảng trong cả thôn, trong lòng mỗi người đến nghi hoặc kiêng kị lẫn nhau, vậy mới nguy hiểm.
Tôi hỏi:
- Ngộ nhỡ người nuôi cá vẫn còn sống, liệu hắn còn tiếp tục đào mộ trộm xác không?
Trần tiên sinh nói:
- Có lẽ là không, từ lúc chúng ta bắt đầu đào ao, đã không có người ngăn cản, chứng minh có khả năng đã bỏ chạy hoặc đã chết, lại nói, ao cá đều không còn rồi, hắn còn nuôi gì nữa?
Tôi nhìn thấy Trương mù sau khi nghe thấy lời này liền há miệng, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Thôn dân dần dần lấp đất, tiếng nhai xương cũng dần dần biến mất, tôi không biết câu nói Trương mù định nói lại thôi đó là gì, nhưng thực ra rất hy vọng đúng như lời Trần tiên sinh nói, về chuyện cá Quy Khư, cứ dừng lại ở đây là tốt nhất, trong thôn chỗ nào cũng quỷ dị mờ ám, có thể ít đi chỗ nào, hay chỗ đó.
Ăn cơm trưa xong, Trương mù muốn tôi dẫn anh ta đi dạo trong thôn, tôi đưa anh ta đi xem xung quanh một chút, cuối cùng, anh ta muốn lên núi ngắm cảnh, mở mang kiến thức về Cửu Sư Bái Tượng, sau khi tôi dẫn anh ta lên núi, anh ta liếc nhìn chín con sư tử, cũng hỏi tôi câu hỏi giống Trần tiên sinh khi đó, rốt cuộc là ai, đặt tên cho ngọn núi dưới chân chúng tôi?
Vấn đề này tôi không rõ lắm, chỉ có thể đi hỏi bí thư thôn hoặc xem thôn chí.
Thời gian còn lại là đi dạo, Trương mù dặn dò tôi buổi tối xếp linh vị phải chú ý, anh ta nói:
- Lúc xếp linh vị, có một điểm cậu phải ghi nhớ, nhất định phải đặt đúng vị trí ban đầu, lúc xếp phải niệm một câu, mời tổ tiên ‘nào đó’ về vị trí cũ, chỉ có hai điểm này thôi, nhất định đừng nhớ sai, cho dù nhớ sai cũng không sao, bởi vì quan trọng nhất là điểm cuối cùng, nếu có người gọi cậu, nhất định đừng trả lời, bằng không sẽ phiền phức.
Tôi nghe đến đó, trong lòng cả kinh, nói:
- Sao lại phiền phức?
- Thật ra cũng không có gì phiền phức, chỉ là có lẽ linh hồn của cậu không còn nữa!
Lúc ấy tôi liền mắng:
- Mẹ nó, còn không tính là phiền phức sao? tôi đổi ý, tôi không đi nữa, các người ai thích đi thì đi!
Trương mù nói:
- Ba người chúng tôi không thể đi, bởi vì chúng tôi là thợ nhân, nhưng người khác cũng không thể đi, bởi vì bọn họ không giống cậu, bọn họ không chiêu âm như cậu.
Tôi hỏi, anh có ý gì?
Anh ta đáp:
- Cậu còn nhớ câu chuyện Vương Thanh Tùng kể không? bài vị tự biết đi, còn biết nói chuyện, lẽ nào cậu không cảm thấy trong này có gì kỳ lạ?
Tôi hỏi, kỳ lạ chỗ nào?
Anh ta đáp:
- Tạm thời chưa biết, cho nên mới để cậu đi dò đường.
Nói thật, lúc ấy tôi chỉ muốn đạp Trương mù rơi xuống núi, giết chết anh ta cho xong!
Mặc kệ như thế nào, buổi tối vẫn kéo đến như thường lệ, tôi cũng theo kế hoạch, đi tới cửa đền thờ, tôi quay đầu liếc nhìn đám người Trương mù, bọn họ cùng lúc xua tay với tôi, nói tôi nhanh vào trong đi, Trương mù nói:
- Nhanh lên, đừng sợ, chúng tôi ở ngoài bảo vệ cậu!
Tôi chửi thầm trong lòng, sao anh không đứng ở Bắc Kinh Thiên Ân Môn nhìn tôi?
Chửi thì thửi, nhiệm vụ vẫn phải hoàn thành, tôi đẩy cửa đi vào đền thờ, một mùi hương cổ kính ập vào người, tôi nhìn những linh vị rơi trong nhà chính, vừa nghĩ tới linh vị biết đi biết nói, da đầu đã bắt đầu ngứa ngáy.