Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 83 Đảo ngược Càn Khôn

Tôi thử chống hai tay, nhưng nắp quan tài lại bật lên, tôi ngã quỵ xuống, đầu đập vào nắp quan tài, đau tới mức sắp chảy cả nước mắt, tôi vốn đã không giỏi trồng cây chuối, nếu cho tôi một bức tường, có lẽ tôi còn có thể để chân dựng lên tường chống được một lúc, nhưng bảo tôi cứ vậy không có chỗ chống mà trồng cây chuối, nói thật, tôi không có năng lực này.

Trần tiên sinh cũng nhìn thấy tôi ngại ngùng, sắc mặt giận hờn nhưng không có ý trách cứ, nói:

- Thôi bỏ đi, cháu nằm sấp bên trên, đừng lộn xộn.

Tôi nghĩ thầm trong lòng, hiện giờ ông có bảo tôi động đậy, tôi cũng không dám động đậy.

Trần tiên sinh nói xong, lấy ra một đống đồ trong phòng, mấy thứ này có lẽ đã được ông ấy chuẩn bị từ trước, tôi nằm sấp trên nắp quan tài, nhìn Trần tiên sinh xếp những thứ kia lên trên đất, trong đó có một ngọn đèn dầu, tôi cảm thấy hơi quen mắt, hình như là ngọn đèn trước lúc vào thôn Trương mù đưa cho tôi, tôi có ấn tượng như vậy, là bởi vì Trương mù đã dùng miệt dao cứa khắp xung quanh đèn dầu.

Tôi không biết Trần tiên sinh lấy ngọn đèn dầu này ở đâu, chắc là Trương mù dặn dò ông ấy, sau khi châm đèn, liền cầm đèn chui xuống dưới quan tài, sau đó lấy ngọn đèn dầu cũ ra, đặt lên nắp quan tài, nói với tôi:

- Trông đèn, đừng để nó tắt.

Ngọn đèn này là ngọn đèn dầu dưới đáy quan tài, lúc trước đã bị tắt một lần, có lẽ đã được người ta đốt sáng lại, nhưng hiện tại tôi nằm bò trên nắp qua tài, ông bảo tôi trông, tôi không có biện pháp cam đoan nó không tắt, nếu lại xảy ra chuyện ma thổi đèn như lần trước, cho dù tôi có nhìn nó chằm chằm không chớp mắt, cũng không có cách nào ngăn cản nó tắt.

Trần tiên sinh vừa bày biện đồ đạc, vừa nói:

- Cháu có biết ‘Thỉnh Tiên Đăng Vị’ là gì không?

Hiện tại tôi chỉ mong ông cố tổ phía dưới đừng chui ra, làm gì có tâm tư chơi trò hỏi đáp với Trần tiên sinh, cho nên tôi đến ngay cả hứng thú phán đoán cũng không có, mà nói, cháu không biết.

Tôi thấy đồ Trần tiên sinh chuẩn bị giống với lần trước, có tờ giấy màu vàng to bằng hai phần ba bàn tay, còn có một cái bát sứ, và chu sa màu đỏ, cái chai đựng máu chó mực, không biết từ lúc nào lại được đổ đầy, tôi nhìn thấy ông ấy đổ chu sa và máu chó mực vào trong bát sứ, sau đó vừa dùng một cái cây nhìn như đũa, khuấy đều, vừa hừ lạnh nói với tôi:

- Thỉnh Tiên Đăng Vị, hừ, nói dễ nghe thì là thỉnh tiên, trên thực tế đều là những thứ khốn kiếp ở tám phương bốn hướng, toàn làm những chuyện thiếu đạo đức hại người.

Tôi hỏi Trần tiên sinh, Thỉnh Tiên Đăng Vị rốt cuộc là gì?

Một tay Trần tiên sinh cầm bút lông, một tay bưng bát sứ, đứng lên đi tới cạnh quan tài, nói với tôi:

- Thỉnh Tiên Đăng Vị là thủ pháp của thợ mộc, sớm nhất là thủ đoạn của đám đạo sĩ, về sau là bị thợ mộc dùng để làm loạn --- ngồi im, đừng chắn bức tranh của tôi.

Trần tiên sinh vừa vẽ hình bát quái giống lúc cởi giày âm, vừa tiếp tục nói:

- Lúc đầu tôi cũng không chắc chắn, về sau nhìn thấy tên trên mấy tấm linh vị, tôi mới biết, có lẽ là ‘Thỉnh Tiên Đăng Vị’, chỉ cần ‘Tiên’ đầu tiên được mời xuống, những người phía sau đều sẽ chết, cũng may hôm đó cháu chỉ lật ba tấm linh vị, bằng không phiền phức lớn rồi.

Tôi nghe mà lạnh cả người, nghĩ thầm, còn có chuyện lạ lùng như vậy? chỉ lật một tấm gỗ, cũng có thể chết người?

Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên bừng tỉnh, tôi hỏi:

- Theo như ông nói thì, Vương Thanh Tùng là bởi tại cháu lật linh vị nên mới chết?

Trần tiên sinh cười khà khà nói:

- Bằng không cháu nghĩ ông ấy vì sao lại chết? từ sau khi cháu đến, trong quan tài liền có tiếng động, hiện tại cháu vừa đến, ông ấy cũng sắp ra ngoài rồi.

Trần tiên sinh nói vậy, lại khiến tôi buồn bực, tôi hỏi:

- Nếu ông ấy đã hận cháu, ông còn gọi cháu sang làm gì?? Không phải càng kích động hơn sao?

Trần tiên sinh đáp:

- Cháu thì hiểu cái rắm, mỗi người sau khi chết, sợ nhất chính là người hại chết mình, nếu không có cháu bò lên nắp quan tài, ván gỗ này đã sớm bị đẩy ra rồi, tôi vừa kêu cháu trồng cây chuối, là bởi vì cơ thể con người âm dương ngũ hành, đỉnh đầu là càn, chân đạp đất là khôn, trồng cây chuối, chính là đảo ngược Càn Khôn, một ‘âm vật’ như ông ấy, muốn ra ngoài, thì giống như phải lật đổ cả mặt đất lại, căn bản không thể, ai mà biết thằng bé cháu không biết trồng cây chuối, cũng chẳng biết cháu lên đại học học ba cái lăng nhăng gì, đúng là nếu một mình cháu gặp phải những chuyện này, chết thế nào cũng không biết.

Tôi nghe đến đó mới hiểu, hóa ra trong này còn có nhiều cách thức như thế, nếu không có Trần tiên sinh nói cho tôi nghe, đánh chết tôi cũng không nghĩ tới, chỉ lật một linh vị, đã có thể giết chết được một người.

Tôi hỏi:

- Vậy có phải linh vị đều không thể tự lật lại hay không?

Trần tiên sinh nhìn trái lại nhìn phải bức vẽ trên nắp quan tài, hình như đang sửa lại cho đúng phương vị, xác định không có sai sót xong, mới nói với tôi:

- Không phải không thể trở mình, là thủ pháp trở mình phải chính xác. Đầu tiên, cháu phải xem, bài vị này đổ về hướng nào, nếu là đổ ra sau, là điềm báo tốt, con cháu đời sau thành đạt thành danh, còn nếu là đổ về đằng trước, có nghĩa chuyện chẳng lành sắp xảy ra, ví dụ như tối hôm qua nhiều linh vị cùng lúc rơi xuống, chứng minh, thôn này sắp gặp chuyện, Vương Thanh Tùng chỉ là người đầu tiên, bác cả và cháu là người thứ hai thứ ba.

Tôi ngồi trên nắp quan tài, nghe rất say mê, nếu không phải quan tài cứ thi thoảng lại bật lên, tôi nghĩ tôi sẽ tìm một cuốn sổ, sau đó ghi chép hết lại những lời Trần tiên sinh nói, nhớ kĩ tất cả, biên soạn thành sổ tay, sau này nói không chừng còn có thể viết được một bài luận văn về phương diện này.

Trần tiên sinh tiếp tục vừa vẽ vừa nói:

- Nếu bài vị rơi về phía trước, nhất định không được trực tiếp lật lại, như vậy sẽ lật nợ âm của tổ tiên lên người mình.

Tôi hỏi Trần tiên sinh, vì sao?

Trần tiên sinh đáp:

- Lần trước Trương mù giải ngũ thể đầu địa cháu cũng nhìn thấy rồi, tổ tiên có thể thay người dương xoay người, người dương cũng có thể thay tổ tiên xoay người, nếu cháu lật bài vị đổ về phía trước, tương đương với việc cháu giúp người ta xoay người, như vậy, tất cả kiếp nạn trên người hắn, đều đổ hết lên đầu cháu.

Tôi hỏi, nói vậy, có nghĩa là những linh vị đổ về phía trước, không thể nhặt lên?

Trần tiên sinh tức giận đáp:

- Trương mù nói cháu ngốc quả không sai, lúc trước không phải tôi đã nói rồi sao, nếu dùng thủ pháp đúng, trước lúc lật bài vị, hô một tiếng, ‘mời tổ tiên trở về vị trí cũ’, nếu vậy, cho dù cháu có lật bài vị, cũng không sao, hơn nữa, nhất định không được dùng ngón giữa chạm vào bài vị, gây hại cho tổ tiên.

Tôi nhớ lúc ấy Trương mù dặn tôi lúc đặt bài vị phải nói ‘mời tổ tiên trở về vị trí cũ’, nhưng lại không nói trình tự trước sau, không biết là do Trương mù quên dặn tôi, hay là nghĩ tôi đương nhiên sẽ biết.

Lúc Trần tiên sinh sắp vẽ xong hình bát quái, tôi hỏi:

- Tiếng nói cháu nghe thấy tối hôm đó, là thật hay là ảo giác?

Trần tiên sinh nói:

- Rất có khả năng là thật, nếu tôi đoán không sai, có lẽ chính là người vẫn luôn trốn trong đền thờ, cũng là bóng đen bị Trương mù đuổi, chỉ không biết hắn rốt cuộc là ai, nhưng hiện tại có thể khẳng định, hắn là thợ mộc!

Tôi hỏi:

- Trần tiên sinh, ông đã nhắc đến thợ mộc rất nhiều lần, chẳng lẽ thợ mộc cũng giống các ông, là thợ nhân có thể giao tiếp với người âm và người dương?

Trần tiên sinh cuối cùng cũng dừng bút, sau đó gật gật đầu, không biết là hài lòng với hình bát quái ông ấy vẽ, hay là trả lời câu hỏi của tôi, ông ấy nói:

- Thợ mộc cũng thuộc dòng dõi thợ nhân, bọn họ có thủ pháp riêng của mình, giống như thợ giày chúng tôi cũng có thủ pháp riêng, ‘Thỉnh Tiên Đăng Vị’, chính là thủ pháp của thợ mộc, những thợ nhân khác, không biết quá trình thao tác cụ thể --- tiếp theo, không cần cháu nữa.

Tôi nhảy xuống quan tài, liền nhìn thấy hai tay Trần tiên sinh chống bên ngoài hình bát quái, sau đó giống lần trước, miệng niệm khẩu quyết, cuối cùng kích hoạt hình bát quái, hình vẽ đó quay trên nắp quan tài một vòng, dừng lại, cứ như đính thêm một cái van lên nắp quan tài, quan tài vẫn thi thoảng bật lên kia, quả nhiên hiện giờ không hề nhúc nhích, nhưng trong quan tài thỉnh thoảng vẫn truyền ra vài tiếng động, tôi đã bắt đầu thấy không có gì kỳ lạ.

Trần tiên sinh nói:

- Tạm thời không sao rồi, chỉ là không biết có qua được đêm nay không, cháu với tôi canh gác ở đây, còn giúp đỡ lẫn nhau.

Tôi hiểu ý của Trần tiên sinh, ông ấy sợ thợ mộc trốn trong thôn sẽ ra mặt đối phó tôi, ở cùng một chỗ với Trần tiên sinh, không phải tôi ‘chăm sóc’ ông ấy, mà là ông ấy ‘chăm sóc’ tôi.

Tôi không biết thôn chúng tôi cất giấu bí mật gì, vì sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều thợ nhân như vậy, chẳng lẽ là vì di vật của ông nội sao? nếu là vậy, ông nội kêu tôi tránh xa những người ngoài một chút, có phải là kế ly gián? Còn cả, toàn bộ linh vị vì sao lại rơi hết xuống khỏi điện thờ? Rốt cuộc là thứ gì có thể khiến cả những tổ tiên đã qua đời cũng phải e ngại?

Thời gian suốt một buổi chiều, tôi đều ngồi cùng Trần tiên sinh thảo luận về những chuyện xảy ra gần đây, cũng bạt mạng thỉnh giáo ông ấy kiến thức về thợ nhân, ông ấy không còn chối từ như lúc trước, mà cố gắng dùng cách dễ hiểu nhất, nói cho tôi nghe những gì ông ấy biết.

Tôi nhớ trước lúc ông ấy giảng cho tôi nghe, còn tự lầm bầm một câu:

- Có lẽ, đây là số mệnh của thằng nhóc cháu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất