Cơm trưa là Vương Xương Nghiệp mang đến, tiếng động trong quan tài hắn cũng nghe thấy, hiện tại căn bản không dám ở lại trong này, nhưng vẫn kiên quyết phải đợi con trai Vương Thanh Tùng về mới có thể hạ táng, bằng không, tuyệt đối không hạ táng.
Trần tiên sinh bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi cạnh canh chừng, tôi nhân tiện cũng phải ở lại trong này.
Thời gian cả buổi chiều, đều nghe Trần tiên sinh ‘giảng bài’, tôi cố gắng nhớ kĩ toàn bộ, nhưng rốt cuộc nhớ được bao nhiêu, tôi không dám kể ra, không phải vì khả năng ghi nhớ của tôi không tốt, cũng không phải chỉ số thông minh thấp, ngược lại, lúc ở trường, còn thường xuyên nhận được học bổng, cũng rất chú tâm học hành, đáng tiếc, tôi không nhớ được những thủ pháp hay bước chân mà Trần tiên sinh giảng.
Cơm chiều vẫn là Vương Xương Nghiệp mang tới, sau khi dập đầu trước quan tài Vương Thanh Tùng mấy cái, thắp ba nén hương, liền vội vội vàng vàng rời đi, thực ra hắn cũng sợ, nhưng vẫn kiên trì không chịu hạ táng.
Tôi hỏi Trần tiên sinh:
- Thỉnh Tiên Đăng Vị phá thế nào?
Trần tiên sinh nói:
- Thỉnh Tiên Đăng Vị, khó nhất chính là chỗ ‘thỉnh tiên’, chỉ cần mời ‘tiên’ xuống, thì thợ thuật này về cơ bản cũng đã hoàn thành, phải phá mấu chốt, cũng là ‘tiên’, chỉ cần không để cho hắn hại người, cũng coi như đã phá giải.
Tôi nói, vậy xem ra có vẻ khá dễ phá!
Trần tiên sinh tí thì đập tay vào đầu tôi, bực mình nói:
- Dễ phá giải cái rắm! đã được gọi là ‘tiên’, nếu dễ đối phó, ông đây cũng không phải lo nghĩ thế này.
Tôi nhìn được ra, sắc mặt Trần tiên sinh đúng là lo lắng u sầu, có lẽ ông ấy đang lo lắng, có qua được đêm nay hay không.
Màn đêm buông xuống, kỳ lạ thay, quan tài im lặng như đã chết, đến ngay cả tiếng ‘thùng thùng’ đều biến mất, tôi hỏi Trần tiên sinh, có phải đã yên phận rồi không, bị bát quái của ông vây lại rồi?
Trần tiên sinh tức giận nói:
- Thằng cha mày! Nếu như đơn giản như thế, ông cũng không phải đích thân canh gác ở đây, cháu có biết, thế nào được gọi là ‘sự yên lặng trước cơn giông bão” không?
Câu nói đó tôi đương nhiên hiểu, nhưng lại được Trần tiên sinh dùng trong tình huống này, tôi vẫn có cảm giác kỳ lạ.
Qua mười hai giờ đêm, mí mắt tôi bắt đầu díu lại, Trần tiên sinh vẫn trừng lớn con ngươi nhìn chằm chằm nhà chính, ông ấy nói với tôi:
- Cháu bé, cháu cứ ngủ trước một lát, có chuyện gì tôi gọi.
Nghe thấy vậy, tôi gần như không do dự, lập tức tựa vào ghế ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, tôi cảm thấy có người vỗ vai, lập tức bừng tỉnh, lại nhìn thấy Trần tiên sinh dùng tay ra hiệu cho tôi im lặng, sau đó chỉ chỉ vào nhà chính.
Tôi nhìn nhà chính, không thấy có chỗ nào khác thường, nhưng bên trong lại truyền ra tiếng ‘sàn sạt’, tôi liếc nhìn Trần tiên sinh, Trần tiên sinh ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo tôi cùng ông ấy vào trong xem.
Tôi gật đầu, cài miệt dao của Trương mù lên eo, cùng Trần tiên sinh vào trong, vừa vào đến nhà chính, tôi đã bị một mà trước mắt dọa ngây người , tôi chỉ linh vị đặt trên bàn, nói với Trần tiên sinh:
- Trần tiên sinh, ông xem.
Trần tiên sinh nhìn theo hướng tay tôi chỉ, sắc mặt thay đổi, bởi vì bên trái và bên phải linh vị của Vương Thanh Tùng, không biết từ khi nào nhiều thêm linh vị của bác cả và tôi, một trái một phải, nằm im nơi đó, nhìn cực kỳ quỷ dị.
Tôi chìa tay ra định cầm linh vị của mình, lại bị Trần tiên sinh ngăn cản, ông ấy nói:
- Linh vị một khi đã đặt lên bàn thờ, không được phép tùy tiện lấy xuống, phải làm vài công đoạn mới lấy xuống được, cháu trông quan tài đi, tôi lấy linh vị của hai người xuống trước.
Trần tiên sinh nói xong, tôi thấy bước đi của ông ấy không giống bình thường,đạp trước đạp sau, nhìn hoa cả mắt, không nhìn rõ nổi một bước rốt cuộc đi như thế nào, tôi đột nhiên nghĩ tới lúc Trương mù vào thôn, cũng dùng chân điểm điểm lên mặt đất, có lẽ là một thủ pháp bọn họ nhất định phải nắm bắt --- chân pháp mới đúng, lúc trước Trần tiên sinh từng nói, đỉnh đầu vi càn, chân giẫm lên đất vi khôn, vậy thì bước đi của Trần tiên sinh hiện tại, có lẽ là bước khôn.
Lúc Trần tiên sinh đang vội vàng lấy linh vị xuống, tôi vô tình liếc nhìn nắp quan tài, phát hiện nắp quan tài hình như có chút vấn đề.
Mọi người hẳn đều từng nhìn thấy qua quan tài, bình thường đều là một đầu cao một đầu thấp, theo cách nói của thợ nhân bọn họ, đây được gọi là, đầu cao chân thấp, hàm ý, người đi lên nơi cao, không bước xuống địa phủ, lúc bố trí linh đường, bình thường chân đều hướng ra bên ngoài nhà chính, đầu hướng vào trong, có nghĩa để tổ tiên thuận lợi bước ra khỏi nhà, không lưu luyến người thân.
Nhưng quan tài trước mắt, lại hoàn toàn ngược lại, rõ ràng là đầu hướng ra ngoài, chân hướng xuống dưới, cũng có nghĩa, đầu cao thì đặt ở bên ngoài, còn đầu thấp lại hướng vào trong, tôi vừa định hỏi Trần tiên sinh, quan tài có phải còn có cách đặt như vậy không, nhưng phát hiện Trần tiên sinh vừa lấy linh vị của bác cả xuống, hiện tại đang chuẩn bị lấy linh vị của tôi, thế là tôi không hỏi nữa, định chờ ông ấy làm xong rồi nói.
Tôi cố gắng hồi tưởng lại lúc mình cưỡi lên quan tài, hình như là bên trong cao, bên ngoài thấp, chẳng lẽ là tôi nhớ lầm?
Không đúng, tôi chắn chắn không có nhớ lầm! vậy chỉ có một cách giải thích, quan tài đã tự thay đổi phương hướng!
Nhưng, vì sao nó phải thay đổi phương hướng?
Đúng lúc này, tôi đột nhiên có cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm, ánh mắt này không thể đến từ chỗ Trần tiên sinh, bởi ông ấy vẫn đang lấy linh vị của tôi xuống, vì thế, tôi thử đi tìm nơi xuất phát của cảm giác này.
Tôi đi quanh quan tài một vòng, phát hiện cảm giác này mãnh liệt nhất là ở đầu quan tài, tôi đi qua đó, muốn nhìn xem quan tài đã đậy kín chưa, tôi học theo Trần tiên sinh, thử sờ trước, quả nhiên sờ thấy nước, một mùi tanh hôi lập tức xộc vào mũi, tôi nín nhịn, tiếp tục sờ tay xuống dưới, đột nhiên, tôi sờ thấy một chỗ lõm vào, trong lòng lộp bộp một tiếng, lẽ này quan tài có lỗ hổng?
Vì thế tôi vội vàng cong người xuống kiểm tra, vừa nhìn, thiếu chút nữa sợ tới mức ngã xuống đất, bởi vì tôi nhìn thấy, một con mắt màu đỏ qua khẽ hở trên nắp quan tài, con mắt đó nhìn tôi chằm chằm, vừa rồi, tôi sờ phải, chính là hốc mắt của người kia! Vương Thanh Tùng vẫn luôn nhìn tôi chằm chằm.
Nhưng vấn đề là, Trần tiên sinh không phải đã dùng bát quái phong quan tài lại rồi sao? còn dùng cả thủ pháp đảo ngược Càn Khôn, nghe đã thấy vô cùng lợi hại.
Đột nhiên, tôi ý thức được, quan tài vì sao phải đổi phương hướng, nó đang đảo lại Càn Khôn! Như vậy bát quái trên nắp quan tài sẽ không gây ra ảnh hưởng gì nữa! hiện tại tôi mới biết, âm thanh ‘sàn sạt’ vừa nãy là gì rồi, đó là tiếng quan tài tự chuyển phương hướng, ma sát cùng với mặt đất!
Từ lúc chúng tôi bắt đầu tiến vào nhà, thực ra Vương Thanh Tùng vẫn luôn dùng mắt nhìn chúng tôi! Thử tưởng tượng một chút, tôi đi quanh quan tài một vòng, Vương Thanh Tùng nằm bên trong, vẫn luôn ghé mắt lên nắp quan tài nhìn tôi, vậy sẽ là một cảnh tượng quỷ dị cỡ nào? Trí mạng nhất chính là, tôi còn không biết gì, dùng tay sờ nắp quan tài, còn sờ vào mắt ông ấy! nếu lúc đó tôi không sờ phải mắt, mà sờ trúng miệng, vậy thì liệu có bị ông ấy cắn đứt ngón tay không?
Tưởng tượng đến đây, tôi vẫn còn thấy sợ, mặc kệ Trần tiên sinh đã làm xong hay chưa, tôi vội vã hô Trần tiên sinh nhanh tay lên, mà Trần tiên sinh vừa hay cũng làm xong, tôi thấy ông ấy còn dán lên mỗi tấm linh vị một lá bùa vàng, sau đó mặt trên hướng lên trên, đặt phía dưới bàn thờ.
Trần tiên sinh vừa nhìn thấy quan tài, sắc mặt đại biến, thò tay ra nói với tôi:
- Đưa miệt dao đây!
Tôi rút miệt dao ra, đưa cho Trần tiên sinh, Trần tiên sinh cầm miệt đao, vung tay cắm vào khẽ hở giữa nắp quan tài và quan quách, chỉ nghe thấy nắp quan tài ‘phịch’ một tiếng hạ mạnh xuống, Trần tiên sinh lập tức trả lại miệt dao cho tôi, còn nói:
- Còn nhớ ‘tơ hồng triền quan’ lần trước không? mau cùng tôi làm lại lần nữa!
Lúc nói, Trần tiên sinh đã lấy dây đỏ ra, tôi vốn cũng chỉ là ‘nhân vật góp vui’ nên cũng không cần phải có kỹ thuật gì, nhưng khác với lần trước, lần này, Trần tiên sinh quấn hẳn bảy sợi dây đỏ, tôi nghĩ, lần trước Trần tiên sinh mới chỉ dùng ba sợi, lần này dùng bảy sợi, có lẽ không xảy ra vấn đề gì nữa, nhưng trong đầu còn chưa nghĩ xong, tôi nhìn thấy bảy sợi dây lần lượt đứt đoạn.
Nắp quan tài kêu ‘phịch’ một tiếng, bị một luồng sức mạnh hất văng lên, bay về phía tôi.