Nắp quan tài bật mở! nó bay về phía tôi!
Nói thật, nếu bị nắp quan tài đập trúng, không chết cũng tàn phế.
Tôi theo bản năng cúi đầu, chợt nghe thấy tiếng nắp quan tài bay ‘vù vù’ qua đầu mình, sau đó đập mạnh vào bức tường sau lưng tôi, cuối cùng rơi xuống đất.
Nắp quan tài đều mở ra rồi, Vương Thanh Tùng có phải sắp ra ngoài rồi không?
Trần tiên sinh nhìn thấy vậy, vội vàng tháo giày trên chân ra, sau đó ném vào trong quan tài, cuối cùng, mất hết phong độ, chui qua gầm quan tài sang bên này, đẩy tôi xuống dưới đuôi quan tài, gào thét:
- Mau nâng lên!
Lúc ấy tôi đã bị dọa mất hồn mất vía, nghe thấy Trần tiên sinh nói như vậy, tôi mới định thần lại, vội vã vất miệt dao sang một bên, dùng hai tay nâng nắp quan tài, nếu là ngày thường, tôi nghĩ tôi không thể khiêng nổi nắp quan tài vừa nặng vừa dày thế này, dù sao Vương Thanh Tùng cũng là bí thư thôn, quan tài của ông ấy sẽ dày hơn người bình thường một chút, nhưng lúc này, tôi mới biết, tiềm năng của con người lớn vô hạn, Trần tiên sinh vừa thét, hai người chúng tôi giống như biết bay, phóng vụt đến nhấc nắp quan tài, đậy lên trên quan quách.
Nhưng tôi vừa thả tay ra khỏi nắp quan tài, tôi phát hiện, ở giữa quan quách, có một bàn tay xanh đen thò ra bên ngoài, giữ chặt nắp quan tài lại, làm thế nào cũng không đậy lại được.
Trần tiên sinh nói:
- Mang miệt dao lại đây.
Tôi mau chóng xoay người đi lấy miệt dao, lúc quay đầu lại, cả người Trần tiên sinh đã trồng cây chuối trên nắp quan tài.
Đảo ngược Càn Khôn!
Đảo ngược Càn Khôn chính cống!
Trần tiên sinh chửi:
- Nhìn cái ông nội nhà mày mà nhìn, mau dùng miệt dao chém đứt tay ông ấy, tôi không trồng cây chuối được lâu đâu!
Lúc Trần tiên sinh nói, cả nắp quan tài đều đang không ngừng nhấp nhô, cứ như lúc nào cũng có thể bị Vương Thanh Tùng một cước đá văng, Trần tiên sinh trồng cây chuối bên trên giống như một chiếc thuyền nhỏ đang gặp sóng lớn giữa biển rộng, những cơn sóng cuồn cuộn không ngừng phập phồng, nếu không kịp thời ngăn cản cơn lốc này, thuyền nhỏ sớm muộn cũng sẽ bị cơn lốc nuốt chửng xuống biển sâu.
Tôi chưa bao giờ giết gà, cũng chưa bao giờ đánh nhau, cho dù ngày nhỏ bị bắt nạt, cũng không đánh lại, không phải vì tôi không muốn đánh lại, mà tôi biết rõ mình đánh không lại, một sinh viên nghiêm túc nghe lời như tôi, lại bị Trần tiên sinh bảo đi chém đứt tay người khác!
Bên tai không ngừng vang lên tiếng nắp quan tài va chạm với quan quách, rõ ràng, vị trong quan tài đã sắp hết kiên nhẫn, tôi nghiến chặt răng, xoay người nhặt miệt dao, lúc xoay lại đã giơ cao miệt dao, nhưng lúc tôi vung miệt dao xuống, lại nhìn thấy bên trong khẽ hở trong quan tài, có con mắt màu đỏ nhìn mình chằm chằm.
Tôi không nhìn thấy trên mặt ông ấy còn có biểu cảm khác không, nhưng tôi từ khóe mắt của ông ấy, cũng có thể nhìn ra, ông ấy đang cười!
Tôi không hiểu mình lấy dũng khí ở đâu, sau khi nhìn thấy ông ấy cười, tôi hung hăng chém miệt dao xuống --- nhưng không ngờ lại chém lệch!
Miệt dao chém vào cạnh nắp quan tài, xuất hiện một vét chém sâu hoắm, Trần tiên sinh thấy vậy, lập tức chửi mắng:
- Thằng ôn này, có biết chém không? có phải cháu muốn hại chết ông không hả?
Tôi không rảnh đi trả lời Trần tiên sinh, bởi vì tôi còn đang suy nghĩ xem chém thế nào cho chuẩn, sau khi rút miệt dao ra, lại thử vài lần, cuối cùng cũng chém được một dao vào mu bàn tay thò ra bên ngoài quan tài.
Khiến tôi hết hồn chính là, một dao này chém xuống, lại không thể chém đứt tay ông ấy, chỉ để lại một vết chém không sâu không nông trên mu bàn tay, ngay cả máu cũng không chảy, nếu không phải ông ấy chủ động rụt tay về, tôi nghĩ nhát chém này của mình lại lệch.
Trần tiên sinh lập tức nhảy xuống từ trên nắp quan tài, sau đó nhấc đầu quan tài, hô lên với tôi:
- Cháu bé, nhanh giúp tôi đổi lại hướng quan tài.
Tôi nói:
- Trần tiên sinh, cỗ quan tài này bốn người còn chưa chắc nâng lên được, ông chắc chắn hai người chúng ta đổi được phương hướng quan tài?
Trần tiên sinh đáp:
- Bớt thả rắm, đẩy nhanh lên!
Trần tiên sinh đứng ở một bên đầu quan tài, tôi đứng ở góc chéo với ông ấy, bởi vì quan tài được đặt trên hai cái ghế dài, cho nên lúc đẩy, nhất định phải dùng một tay đỡ quan tài, một tay đẩy ghế, dùng sức càng thêm khó khăn, nhưng Trần tiên sinh sau khi hô ba tiếng, lập tức thét to:
- Đẩy!
Tôi và Trần tiên sinh cùng nhau ra sức, không ngờ một cỗ quan tài nặng như vậy, lại thật sự bị hai người chúng tôi đẩy được, lúc đẩy, tôi cúi đầu nhìn xuống đất, trong lúc hốt hoảng, hình như tôi nhìn thấy trên đất có một hình bát quái cực lớn tản ra ánh sáng màu trắng, tôi, Trần tiên sinh, và cỗ quan tài, đều ở bên trong bát quái màu trắng, lúc chúng tôi xoay chuyển quan tài, bát quái cũng xoay, phương hướng giống với chúng tôi, cứ như đang cùng giúp chúng tôi đẩy.
Sau khi đẩy xong, Trần tiên sinh vẫn chưa dừng lại, mà lấy ra chỉ đỏ, quấn vài vòng lên chân một chiếc ghế, sau đó chui xuống gầm quan tài, bò đến chân ghế đối chéo với chân ghế ban nãy, quấn vài vòng, cuối cùng đặt một cái chuông nhỏ lên trên sợi chỉ đỏ này.
Tôi hỏi Trần tiên sinh đang làm gì vậy?
Trần tiên sinh nói:
- Nguyên danh là gì tôi quên rồi, cũng không nhớ khi ấy sư phụ có dạy qua không, có điều chỉ cần quan tài động đậy, chuông sẽ vang lên, sẽ không như lúc nãy, cả quan tài đều quay một vòng rồi, mà chúng ta vẫn không biết cái chó gì.
Chuẩn bị xong sợi chỉ đỏ, Trần tiên sinh chưa dừng lại, ngẩng đầu nhìn xà nhà.
Tôi thấy sắc mặt Trần tiên sinh không tốt lắm, tôi có chút sợ hãi hỏi Trần tiên sinh, chẳng lẽ bên trên có thứ gì ?
Trần tiên sinh xua tay nói:
- Tạm thời chưa rõ, phải trèo lên nhìn mới biết được, cháu khiêng cái thang kia lại đây cho tôi.
Cái thang để ở trong góc nhà chính, vốn dùng lúc làm lễ, là tập tục bên chỗ chúng tôi, lúc làm lễ, tác dụng của cái thang có rất nhiều, có thể làm ‘đăng thiên thê’(thang lên trời) của thầy cúng, ngụ ý tiễn vong hồn lên thiên đàng, còn có thể dùng để mô phỏng cầu Nại Hà, tết vài người rơm, mặc quần áo, viết tên và ngày sinh ngày mất của người chết sau lưng người rơm, đặt người rơm lên một cái ghế, để lưng của người chết tựa vào ghế, thầy cúng niệm một câu, người rơm sẽ đi về phía trước một bước, ngụ ý, là thầy cúng đã giúp vong hồn thuận lợi bước qua cầu Nại Hà, không phải chịu đau đớn bị tra hỏi, đương nhiên, vẫn còn rất nhiều công dụng, chúng ta sẽ nói sau.
Tôi nâng cái thang đến, Trần tiên sinh nói:
- Kê lên xà nhà.
Tôi lại làm theo, Trần tiên sinh vỗ vào bả vai tôi, nói:
- Cháu trèo lên xem.
Tôi lùi ra sau một bước, hỏi:
- Vì sao lại là cháu?
Trần tiên sinh nói:
- Xà nhà của mọi nhà đều có bùa trấn trạch, thợ nhân chúng tôi không nên tiếp xúc, sẽ làm hỏng mất phong thủy.
Tôi bán tín bán nghi liếc nhìn Trần tiên sinh, sau đó vẫn trèo lên, lúc trèo, Trần tiên sinh đưa cho tôi một ngọn đèn dầu để soi sáng.
Còn chưa lên tới xà nhà, Trần tiên sinh đã nói:
- Nhớ kĩ, nhất định không được dùng chân đạp lên xà nhà.
Tôi đáp một tiếng, tiếp tục trèo lên vài bước, giơ đèn lên soi, nhìn thấy trên xà nhà còn khắc thứ gì đó.
Tôi lại trèo lên vài bước, mới nhìn rõ, bên trái xà nhà khắc một thanh bảo kiếm, bên phải khắc một quyển sách được mở ra.
Trần tiên sinh hỏi tôi nhìn thấy gì, tôi nói một quyển sách và một thanh bảo kiếm.
Trần tiên sinh nói:
- Đó là sách vở và bảo kiếm, có nghĩa là ‘văn võ song toàn’, cháu nhìn tiếp xem, giữa sách và bảo kiếm, có phải có một Thái Cực đồ không?
Sau này tôi mới biết, bên quê mình, trên xà nhà chính của tất cả mọi nhà, đều khắc hình giữa Thái Cực, trái bảo kiếm, phải sách vở, ngụ ý ‘văn võ song toàn’, trấn trạch trừ tà, nếu hiện giờ bạn vẫn còn nhìn thấy nhà gỗ, có thể trèo lên xem, nhất định sẽ phát hiện ra có hình điêu khắc, hơn nữa vị trí mũi kiếm, nhất định sẽ chỉ vào nơi đặt quan tài, xà nhà không được dùng chân giẫm lên, điểm này, tin rằng dân nông thôn đều biết.
Tôi cẩn thận tìm kiếm, vẫn chưa thấy Thái Cực đồ, tôi nói với Trần tiên sinh, không có.
Trần tiên sinh bảo tôi nhất định phải tìm kĩ lại, tôi lại tìm thêm vài lần, thậm chí còn nhìn sang cả bên khác của xà nhà, vẫn không tìm thấy, tôi nói, thật sự không có!
Trần tiên sinh gật đầu:
- Tôi hiểu rồi, cháu xuống đi.
Sau khi xuống dưới, Trần tiên sinh đưa cho tôi một cái gương bát quái, bảo tôi treo ở giữa quyển sách và bảo kiếm, nói ra cũng lạ, tôi vừa treo gương bát quái lên, quan tài vốn còn hơi rung, thế nhưng lại thật sự không còn động đậy nữa.
Đợi tới khi tôi treo xong trèo xuống, Trần tiên sinh nói:
- Thảo nào không trấn giữ được người kia, hóa ra Thái Cực đồ trấn trạch trên xà nhà đều mất rồi, không biết là thợ mộc thiếu đạo đức nào, đến ngay cả Thái Cực đồ còn chưa khắc, đã lắp xà nhà rồi.
Nhắc đến thợ mộc, tôi và Trần tiên sinh đồng thời đưa mắt nhìn nhau, lại là thợ mộc! căn nhà này tối thiểu cũng đã xây được mười mấy năm, chẳng lẽ mười mấy năm trước, người thợ mộc kia đã tính toán xong sẽ có ngày hôm nay?
Nghĩ đến đây, sống lưng tôi bỗng lạnh toát!
Trần tiên sinh đột nhiên nói:
- Chờ trời sáng, mặc kệ họ Vương kia có đồng ý hay không, ông đây cũng phải cho quan tài hạ táng, cứ hành hạ nhau thế này, ông sớm muộn gì cũng chết trong tay Vương Thanh Tùng.