Đèn trong phòng không biết tắt từ khi nào, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào, mượn ánh trăng, tôi mở to mắt nhìn cái đầu trước mặt, có vài giây đồng hồ, tôi bị dọa đến mức quên mất hít thở, tôi không biết mình lấy dũng khí ở đâu, tay trái nắm miệt dao, chém từ dưới lên trên, miệt dao vù vù lướt qua, tôi cảm thấy mình chém vào khoảng không, bởi vì cảm giác tay chém phải đồ, không phải như thế.
Nhưng tôi thật không ngờ, cái đầu kia tự tách khỏi thân người nó, lăn tròn như một quả bóng sang bên tường phòng bệnh, mà thân thể của nó, vẫn dùng cái cổ để dựng thẳng tắp ở chỗ kia.
Cái đầu bị đứt, âm thanh quen thuộc, khiến tôi có cảm giác đã từng gặp qua ở đâu --- lối rẽ ở đầu thôn, cái đầu đè trên lưng tôi! Chắc chắn chính là nó!
Nhưng, không phải nó đã bị lá bùa của Trương mù thiêu sạch rồi sao? Vì sao còn xuất hiện trong phòng bệnh?
Tôi hồi tưởng lại tình huống lần trước, lần trước mặt dù cái đầu đó đã bị Trương mù đốt, nhưng Trương mù nói, linh hồn của nó vẫn còn, hiện tại xuất hiện ở trong này, chính là linh hồn của cái đầu lần trước! đúng rồi, đây có lẽ chính là ‘vận hạn’ mà Trương mù nói!
Dù sao tôi cũng mở mắt rồi, còn trốn dưới gầm giường cũng không có ý nghĩa gì nữa, tôi chui ra khỏi gầm giường, nhìn thấy thi thể kia vẫn còn đứng chổng ngược ở đó, đầu của nó lăn vài vòng ra góc tường, sau đó lại tiếp tục nhảy về hướng tôi, tôi vội vàng hỏi Trương mù, Trương mù, tôi mở mắt rồi, hiện tại nên làm gì bây giờ?
Tôi liếc nhìn Trương mù, chỉ thấy anh ta nhắm chặt mắt, giống như đã ngủ say.
Xong rồi xong rồi! Chỉ còn lại một mình tôi! Lần trước thiếu chút nữa tôi bị cái đầu này đè chết, cũng may cuối cùng có Trương mù kịp thời đuổi đến, nhưng lần này Trương mù đã rơi vào hôn mê, tôi làm thế nào để thoát khỏi kiếp nạn này đây?
Nghĩ tới lần nó đè trên lưng tôi, tôi vội vã chạy đến góc tường dán lưng vào tường, hai tay nắm chặt miệt dao, chuẩn bị ứng phó cái đầu lúc nào cũng thể nhảy tới kia.
Nó giống như một quả bóng rổ, nhảy từ góc tường bên kia đến, đôi mắt màu đỏ thật giống như hai ngọn đèn dầu trong bóng tối, cái đầu nhảy lên nhảy xuống, ánh mắt lập lòe cao thấp, cũng may, thân thể nó không di chuyển, nếu không tôi không thể cùng lúc ứng phó hai bên, mà nó, hình như đang kiêng dè miệt dao trong tay tôi, cho nên vẫn luôn ở phía đối diện, trừng to đôi mắt màu đỏ nhìn tôi chằm chằm, hình như đang tìm sơ hở.
Tôi cố gắng hồi tưởng lại phương pháp lần trước Trương mù đối phó nó, tôi nhớ lúc ấy Trương mù cầm một lá bùa vàng ném lên lưng tôi, sau đó là kẹp hai lá tre, cắm lên miệt dao, mài miệt dao lên đá mài,, xoay người giơ tay chém xuống, cái đầu rơi xuống đất, sau đó Trương mù dùng miệt ngậm miệt dao, dùng lá tre dính lên mắt, mũi, tai hắn, cuối cùng lại ném một lá bùa, một ngọn lửa bùng lên thiêu rụi tất cả.
Phương pháp đã nghĩ ra, còn lại chính là đi thực thi, ba lô còn ở bên kia, nếu muốn qua đó, nhất định phải rời khỏi bức tường sau lưng, nếu vậy, nhất định sẽ bị cái đầu kia nhân cơ hội này dính lên lưng tôi.
Đi qua nhất định là không thể, cho nên tôi dựa lưng vào tường, chậm rãi ngồi xổm xuống, sau đó nằm trên mặt đất, định lăn vào gầm giường, tôi vừa lăn, vừa nhìn chằm chằm cái đầu phía đối diện, chỉ sợ nó sẽ nhảy đến, đè lên bụng tôi, cũng may, hình như nó không có nhiều hứng thú với tôi, ngược lại còn nhảy về hướng bên giường Trương mù.
Nguy rồi, hắn muốn đè lên người Trương mù!
Tôi tăng nhanh tốc độ, đến sau ba lô,vẫn tựa lưng vào tường để đứng lên, tìm thấy lá tre trong ba lô, cắm lên trên cán dao, hít sâu vài lần, quyết định chủ động công kích, bởi vì nó đã nhảy lên giường Trương mù, đã tới chân Trương mù rồi! tôi không biết dùng thủ đoạn của Trương mù, ngộ nhỡ hắn dính lên người anh ta, tôi căn bản không biết làm thế nào chém nó xuống, cho nên, tôi không thể không chủ động động thủ!
Tôi bước nhanh lên trước, giơ ngang miệt dao, muốn đập nó xuống khỏi giường Trương mù, nhưng không ngờ, lúc tôi đang ra sức, nó lại nhảy tránh sang một bên, không chỉ có như thế, còn nhảy lên một đoạn khá cao, sắp sửa nhảy lên bụng Trương mù rồi!
Tôi không dám động thủ bừa bãi, bởi không thể thất bại lần nữa, nếu không đập trúng nó, nó sẽ nhân lúc tôi chưa thu được dao về, nhảy thẳng lên bụng Trương mù, đến lúc đó, đầu của Trương mù sẽ bị hắn ăn mất!
Tôi đứng im, nó cũng đứng im, thế này ngược lại còn trở thành ưu thế cho tôi, bởi vì thời gian càng dài, trời càng mau sáng, hơn nữa, Trương mù cũng có khả năng sẽ tỉnh lại, đến lúc đó, căn bản không cần sợ nó!
Nhưng tôi vẫn thất sách rồi, chính vào lúc tôi đang giằng co cùng nó, đột nhiên có một đôi tay ôm lấy tôi từ phía sau, đó là thân thể của nó!
Thảo nào lần trước Trương mù đã ngay lập tức dùng bùa vàng đốt thân thể của nó trước, hóa ra là vì lo lắng thân thể của nó có thể sẽ tác quái, xong rồi, một thằng với trình độ gà mờ như tôi, chỉ mải nghĩ cách đối phó cái đầu, mà hoàn toàn xem nhẹ thân thể của nó!
Tôi thử vùng vẫy, nhưng lại phát hiện hai tay hắn như một cái kìm sắt, tôi cảm thấy cánh tay mình sắp đứt rời, nhưng vẫn không thoát được khỏi bàn tay hắn, tôi giơ tay, dùng miệt dao chém tay hắn, nhưng ngoài để lại vài vết chém không chảy máu ra, căn bản không có chút tác dụng nào.
Lúc này, cái đầu đột nhiên thay đổi phương hướng, nhìn sang phía tôi, hình như tôi nghe thấy nó cười cười nói một câu:
- Cuối cùng cũng là của tao rồi!
Nó nhảy dựng lên, nhưng không dính lên bụng hay ngực, mà là quay về trên thân thể nó.
‘bịch!’
Chính vào lúc tôi đang ngẩn người, sau gáy đột nhiên đau nhói, nó đang dùng đầu của nó đập vào đầu tôi!
Cơn đau này, giống như có người dùng một miếng sắt, hung hăng nện vào đầu bạn, nhưng, vẫn chưa đau nhất, nơi đau nhất phải là ở cổ, cứ như có người đang vặn đầu bạn xuống, khiến cổ của bạn có cảm giác sắp đứt rời.
Bịch!
Lại là một âm thanh trầm đục nữa, tôi cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, cổ cũng vậy, có cảm giác cột sống sắp gãy, đau tới mức tôi sắp mất đi ý thức.
Tôi cảm giác được mình không thể chịu đựng được nữa, nếu không, tôi chắc chắn sẽ chết, tôi liếc nhìn Trương mù trên giường, dùng hết sức bình sinh gọi một tiếng, Trương mù!
Nhưng, kỳ tích không xuất hiện, anh ta vẫn nhắm mắt nằm im không nhúc nhích, im lặng đến mức tôi còn tưởng rằng anh ta chết rồi!
Bịch!
Tôi chỉ cảm nhận được đất trời đang xoay chuyển, tất cả những gì trước mắt đều mờ nhạt lẫn lộn, cơn đau dữ dội khiến tôi quên mất hít thở, tôi cảm giác được đầu óc mình trống không, trước mắt tối sầm, không biết gì nữa, trước lúc nhắm mắt lại, tôi dường như nhìn thấy cửa phòng bệnh được mở ra, một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước vào, trên cổ anh ta đeo một tấm thẻ, trên đó ghi rõ hai chữ: ‘Trương Mục’.
Tôi không biết tiếp theo xảy ra chuyện gì, đợi tới khi tôi tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau, ánh nắng mắt trời rọi vào trong, tôi không nghe thấy tiếng chim hót, nhưng lại nghe thấy tiếng người trò chuyện.
- Những gì cậu nói đều là thật?
Tiếng nói này rất xa lạ, tôi chưa từng nghe thấy qua.
- ừ, đúng vậy --- ý, thằng nhóc, tỉnh rồi à? Tôi đã tỉnh dậy từ sớm rồi, bây giờ cậu mới tỉnh, rốt cuộc là tôi nằm viện hay cậu nằm viện thế?
Tiếng nói ‘đê tiện’ của Trương Phá Lỗ truyền đến, nghe thấy anh ta còn nói giỡn được, tôi liền biết, có lẽ anh ta không sao rồi.
Tôi ngồi dậy sờ soạng cổ và sau gáy mình, hình như vẫn còn, ngoài hơi đau một chút ra, không có chỗ nào bất thường, tôi liếc nhìn người đàn ông mặc áo blouse trắng, chính là người tên Trương Mục tôi nhìn thấy tối qua, tôi nói với anh ta:
- Tối qua là anh cứu tôi à? Cảm ơn anh!
Anh ta xua tay, không đáp lại, mà vỗ tay lên bả vai Trương mù một cái, sau đó đi ra ngoài, lúc anh ta vỗ vai Trương mù, tôi nhìn thấy rõ, anh ta sử dụng thủ thế sinh hỏa.
Rất rõ ràng, Trương Mục chắc chắn không phải một bác sĩ bình thường! chẳng lẽ cũng là người nhà họ Trương?