Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 93 Lăng Giáng xin giúp đỡ

Trương mù vẫn phải truyền nước, trên bụng anh ta quấn các tầng băng gạc và băng vải, nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, tôi hỏi anh ta vấn đề tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng, rốt cuộc là ai đã làm anh ta bị thương?

Trương mù nói:

- Không phải nói rồi à, tự tôi không cẩn thận trượt chân ngã!

Tôi lườm anh ta, bày ra bộ mặt đánh chết cũng không tin.

Trương mù nhìn thấy ánh mắt này của tôi, dứt khoát nhắm mắt lại:

- Tông môn nhà cậu, cậu tin hay không thì tùy!

Tôi quả thật không tin, lúc trước tôi đoán, người có thể khiến anh ta bị thương trong thôn, trừ ông bác người giấy, cũng chỉ có hai vợ chồng bà lão người giấy, lúc bà lão người giấy đến giúp Trần tiên sinh phá giải ấn Tam Thước Thần Minh, anh ta đã nói một câu rất kỳ lạ: ‘coi như hai ông bà già mãi không chết các người còn chút lương tâm!’

Những lời này có thể chứng minh bọn họ đã quen biết từ trước, hoặc đã từng chạm mặt, cho nên nói, chẳng lẽ hai người bọn họ đả thương Trương mù?

Tôi hỏi:

- Có phải bà lão người giấy đả thương anh không?

Trương mù đột nhiên mở to mắt, nhìn tôi nói:

- Cậu biết bà ta là người giấy?!

Nói xong câu đó, anh ta hình như ý thức được đã nói sai, vì thế lại nhắm mắt lại, mặc kệ tôi nói cái gì, anh ta cũng không đáp lời tôi.

Xem ra lúc ở trong thôn, đúng là bà lão người giấy đã đả thương Trương mù, nhưng, vì sao phải khiến anh ta bị thương? Bọn họ rốt cuộc có ân oán gì?

Trương mù là thợ vàng mã, lấy nghề làm người giấy để mưu sinh, còn bà lão người giấy, hiện tại chỉ là ‘ký sinh’ trên người giấy, hai người này nhìn thế nào cũng không giống kẻ thù, vì sao chuyện lại thành ra như hiện giờ? Trương mù vì sao không muốn hé răng tiết lộ?

Tôi đổi một chủ đề khác, hỏi:

- Đêm qua xảy ra chuyện gì?

Lần này Trương mù không giấu diếm, nói:

- Cậu còn nhớ cái tên ăn đầu, chúng ta gặp ở lối rẽ vào thôn nhà cậu không?

Tôi gật đầu, xem ra giống với suy nghĩ của tôi.

Trương mù nói tiếp:

- Thứ tối hôm qua chính là hắn, hắn tới gây phiền phức cho tôi!

Tôi nghe đến đó, không bằng lòng nói một câu:

- Rõ ràng hắn đến tìm tôi!

Trương mù xua tay, ý bảo tôi nhỏ tiếng chút, sau đó mới nói:

- Cậu tuổi còn nhỏ, sao tính tình nóng nảy thế? Lúc đầu là hắn đến tìm tôi, nhưng cuối cùng không hiểu sao lại tìm thấy cậu, rốt cuộc trên người cậu có gì, mà còn áp chế được cả ‘bệnh nhẹ’ của thợ nhân thế?

Tôi nghĩ đến hai mươi ba đôi giày âm trên chân, nhất định đây là nguyên nhân khiến ‘bệnh nhẹ’ trong miệng Trương mù không ‘phát tác’, vì thế tôi lại chuyển chủ đề, hỏi Trương mù:

- ‘bệnh nhẹ’ là sao?

Trương mù nói:

- Hôm qua đã nói với cậu đây ‘vận hạn’ của thợ nhân chúng tôi, mà ‘bệnh nhẹ’ này, chỉ là một ‘bệnh nhẹ’ trong ‘vận hạn’thôi.

Tôi nhớ tối qua Trương mù nói, chỉ cần thân thể hoặc hồn phách của thợ nhân bọn họ bị thương, sẽ bị những thứ từng đụng độ với họ tìm đến báo thù, cho nên những người làm thợ nhân, không có một ai được chết an lành!

Tôi nói:

- Có phải giống với ‘ngũ tệ tam khuyết’ mà người ta hay nói không?

Trương mù cau mày nhìn tôi, hỏi:

- ‘Ngũ tệ tam khuyết’ là gì?

Tôi nói, ngũ tệ chính là ‘quan, quả, cô, độc, tàn’ ( cô đơn, góa bụa,mồ côi, độc thân, tàn tật) , tam khuyết chính là ‘thiếu tiền, đoản mệnh, không quyền’.

Anh ta lại hỏi tôi:

- Cậu biết câu nói này từ đâu?

Tôi cho rằng mình đã nói đúng, nên Trương mù mới căng thẳng như thế, tôi lập tức trả lời:

- Tôi đọc được từ trong tiểu thuyết!

Trương mù nghe xong, dùng ánh mắt nhìn thằng ngu nhìn tôi, thở dài nói:

- Tôi bảo cậu bớt xem phim lại, cậu lại đi đọc tiểu thuyết, với chỉ số thông minh này của cậu, tôi cũng không biết ai có thể dạy được cậu, ‘ngũ tệ tam khuyết’? khuyết cái đầu nhà cậu, cậu nhìn xem ông đây giống người thiếu tiền không? không có tiền ông mua được HUMMER? Lại còn cô độc tàn phế? Tôi cũng không biết phải nói cậu thế nào nữa, ông nội cậu có cô độc không? ông nội cậu có tàn phế không? cậu thấy thợ nhân, có người nào tàn phế không?

Tôi nghĩ ngợi, hình như đúng là đạo lý này!

Tôi chuyển đề tài, hỏi:

- Vậy thì ‘bệnh nhẹ’ mà anh nói cũng không khó giải quyết lắm, chẳng phải chỉ đến một tên thôi sao?

Trương mù cười khẩy, nói:

- Tông môn nhà cậu, cậu nghĩ xong chuyện rồi hả? Trước khi ông đây xuất viện, thì đây mới chỉ là bắt đầu!

Nghe thấy vậy tôi kinh ngạc giật nảy cả mình, run rẩy hỏi anh ta:

- Anh đừng lừa tôi, lá gan tôi nhỏ!

Trương mù cười khà khà, nói:

- Tôi hỏi cậu, cậu nhìn thấy thợ nhân nào bị bệnh, sẽ đi nằm viện chưa? Chưa thấy đúng không? cậu nhất định cho rằng bọn họ còn giữ tư tưởng phong kiến cổ hủ, không tin Tây y, cho nên mới không đến bệnh viện? ông nói cho nhà ngươi biết, đó là bởi vì trong bệnh viện âm khí quá nặng, cậu nghĩ kĩ lại xem, trên thế giới này nơi nào nhiều người chết nhất? --- nhất định là bệnh viện! trong bệnh viện, người âm nhiều vô số kể, thợ nhân bình thường nếu đang ‘bệnh nhẹ’, hừ, chắc chắn không thể sống sót ra ngoài!

Tôi lại hỏi:

- Vậy tại sao anh còn dám đến bệnh viện? anh không sợ chết à?

Trương mù cười hỏi tôi:

- Muốn moi họng tôi hả?

Tôi nói:

- Là bởi vì có bác sĩ Trương Mục sao?

Trương mù tức giận nói:

- Lẽ nào cậu cho rằng là vì có cậu?

Tôi lại hỏi, anh và anh ta có quan hệ gì?

Trương mù đáp:

- Anh ta là bác sĩ, tôi là bệnh nhân, chính là quan hệ này đấy!

Tôi biết, Trương mù càng nói vậy, càng khẳng định hai người bọn họ có quan hệ, nếu không, vì sao trong lúc Trương mù gặp nguy hiểm, vì cái gì người đầu tiên nghĩ đến lại là Trương Mục?

Nếu anh ta không muốn nói, tôi cũng không ép, vì thế, tôi nói:

- Nếu anh đã không sao, vậy tôi về trường đây.

Trương mù nói:

- Về trường cũng được, nhưng phải mua cho tôi bát mì chua cay mang đến đây đã, mấy ngày không ăn gì rồi, tôi phải khai vị!

Tôi chỉ đành đi xuống dưới tầng mua cho anh ta một bát mì chua cay.

Trước lúc đi, Trương mù vừa nhai nhồm nhoàm, vừa nói với tôi:

- Nhớ tối nay phải mang cơm đến cho tôi, tôi muốn ăn cá nướng Vạn Châu.

Tôi mặc kệ anh ta, xoay người bước đi.

Lúc ra tới cửa, đột nhiên nghe thấy Trương mù nghiêm trang nói:

- Buổi tối tốt nhất cậu nên đến đây!

Tôi dừng lại hỏi, nếu tôi không đến thì sao?

Trương mù nói:

- Nếu cậu không đến, bạn cùng phòng cậu sẽ gặp họa, tốt nhất là đến chỗ tôi đi!

Tôi gật đầu, xoay người đi, tuy rằng không hiểu tai họa mà Trương mù nói là gì, nhưng tôi vẫn quyết định không mạo hiểm, bạn cùng phòng đều có cuộc sống bình thường, tôi không được kéo bọn họ vào vực sâu không thể quay đầu.

Lại lần nữa đứng trước cổng trường, ánh mặt trời chiếu lên người tôi, có cảm giác ấm áp đã lâu không có, tôi nghĩ, nếu mỗi ngày đều trôi qua bình yên như vậy, thật tốt biết bao.

Tôi không định quay về ký túc, sợ sẽ đưa những thứ không sạch sẽ vào trong phòng, cho nên định đi dạo quanh sân thể dục một chút.

Lúc tới sân thể dục, tôi mới nhớ, điện thoại vẫn luôn tắt nguồn, sau khi mở lên, hàng loạt tin nhắn hiện lên trên màn hình, toàn bộ đều là tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của cô chủ nhiệm.

Nội dung của các tin nhắn đều na ná nhau: “nếu ngày mai em còn không đi học, tôi sẽ báo lên nhà trường.”

Tin nhắn bắt đầu được gửi đến từ tối hôm kia, lúc tôi và Trương mù về thôn, cho nên, không nhận được.

Tôi vội vàng gọi điện cho cô chủ nhiệm, vừa ấn nghe đã bị ăn chửi to đầu, nói thật, nếu là trước kia, tôi nhất định bị cô chủ nhiệm dọa tái mặt, nhưng sau khi trải qua những chuyện này, tôi đột nhiên cảm thấy, chỉ cần được sống, tất cả những thứ khác gần như đều không còn quá quan trọng nữa, cho nên đối mặt với lời chỉ trích của cô chủ nhiệm, tôi cũng chỉ thản nhiên đáp một câu:

- Em biết rồi, ngày mai em bắt đầu lên lớp.

Cô chủ nhiệm hình như nhận ra tâm trạng chán chường trong giọng nói của tôi, liền hỏi, Có phải tôi gặp chuyện gì rồi không, có cần cô giúp không.

Tôi khách sáo từ chối, sau đó tắt điện thoại, tôi nghĩ, hiện tại những gì mình gặp phải, không cần biết là nói cho ai nghe, cũng không có ai tin, cho dù là tôi của nửa tháng trước, cũng tuyệt đối không tin, thậm chí, còn tranh luận một phen!

Lúc tôi đang chìm vào suy nghĩ miên man, tôi nghe thấy bên tai có tiếng nói trong trẻo:

- Vì sao anh không trả lời tin nhắn, cũng không nghe điện thoại của tôi?

Trước lúc quay người lại tôi đã biết là Lăng Giáng, giọng nói của cô ấy rất đặc biệt, rất dễ nhận ra, tôi nói:

- Tôi nghĩ đều là tin nhắn của cô chủ nhiệm, cho nên không phát hiện ra có tin nhắn của cô!

Lăng Giáng nói:

- Tôi tìm anh mấy ngày liền rồi, mau đi cùng tôi.

Tôi hỏi, đi đâu làm gì?

Cô ấy nói:

- Cùng tôi đi gặp một người!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất