Sau khi chúng tôi ngồi xuống, Đường Nhân Kiệt khui một chai vang đỏ, cười nói: “Trọng Mưu, đây là lần đầu tiên cùng dùng bữa, hôm nay phải uống vài ly đấy.”
Anh tôi cầm ly rượu trực tiếp đặt xuống bàn rồi nói: "Diệp Tử đã nói với tôi phải làm gì rồi, nếu như vẫn là chuyện đó, thì thôi đi, quy tắc chính là quy tắc, không thể làm trái.”
Bầu không khí lập tức trở nên khó xử.
Một tia phẫn nộ hiện lên trên mặt Đường Nhân Kiệt, nhưng rất nhanh ông ta đã chuyển sang tươi cười nói: “Làm gì phải nghiêm trọng như vậy? Tôi nói rồi, chúng ta kết giao bạn bè, nào ăn cơm đi.”
Anh trai tôi đứng lên, nhìn Lưu Lão nói: “Lão tiên sinh, tôi kính trọng ông là anh hùng thời chiến loạn, cũng biết ông có lòng muốn đưa hài cốt chiến hữu về quê nhà, sang năm ông có thể là người đầu tiên đến, nhưng tôi chỉ có thể mang thi thể của ba người ra ngoài. Chai rượu này, coi như tôi không phải với ông.”
Nói xong, anh tôi cầm chai rượu uống cạn, sau đó chắp tay với Lưu Lão và Đường Nhân Kiệt nói: "Cáo từ"
Nói xong, anh trai kéo tôi dậy muốn rời đi.
“Nói đến thì đến, nói đi liền đi, cậu xem Đường mỗ tôi là bùn nhão à?!” Lúc này, Đường Nhân Kiệt đập bàn hét lớn.
Bên ngoài phòng vip, lập tức có mười mấy người xông vào, mỗi người đều cầm trên tay một cây gậy sắt, khi tôi nhìn thấy cảnh này, ruột gan của tôi cũng hóa xanh, lẽ ra tôi không nên kéo anh trai đến cuộc hẹn này!
"Ông chủ Đường, có gì cứ nói, tính tình của anh tôi là như vậy, trước đây anh ấy đã giúp ông mà phải không?" Tôi vội nói.
Nào ngờ, tôi vừa dứt lời, sau lưng truyền tới tiếng đánh nhau bùm bụp, khi tôi quay lại thấy anh trai tôi đang túm đầu một người đập vào cửa phòng.
Không gian trong phòng vốn đã nhỏ, trận chiến bắt đầu nhanh, kết thúc càng nhanh hơn, mười mấy người nằm ngổn ngang trên đất, bọn họ muốn bò dậy, nhưng lại không gượng dậy nổi.
Anh trai quay đầu liếc nhìn Đường Nhân Kiệt, nói: "Bây giờ đi được chưa?"
Đường Nhân Kiệt nhìn những người nằm trên đất, sắc mặt hơi tái nhợt, há hốc miệng không nói nên lời.
Anh trai kéo tôi chuẩn bị rời khỏi phòng vip, vừa đến cửa, anh tôi đột nhiên dừng lại, tôi nhìn qua thì thấy có ba người đang cầm súng trên tay, họng súng chĩa vào đầu anh tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một khẩu súng ngoài đời, mặc dù họng súng chĩa vào người anh trai, nhưng khoảng cách lại rất gần tôi, nếu nói không sợ là nói dối, tôi quay đầu lại nhìn, thấy Lão Lưu từ nãy đến giờ không nói gì đang nhìn chúng tôi cười.
Anh tôi không đối đầu với súng, mà lùi từng bước về sau, ba người đàn ông ở cửa cầm ba khẩu súng, dồn chúng tôi trở lại vào phòng vip.
“Tôi vẫn luôn đánh giá cao những người trẻ tuổi có khí chất có năng lực, huống hồ thân thủ của cậu lại rất tốt.” Lúc này, Lão Lưu mới chậm rãi lên tiếng.
Anh tôi quay lại nhìn Lưu Lão, không nói lời nào.
"Lão già này từ xa xôi đến đây, chỉ dùng một chai rượu để đuổi tôi về là không thể được, cho tôi một lý do để tuân thủ quy tắc của cậu, thuyết phục được tôi thì các cậu có thể đi." Lưu Lão nói, lời nói của Lưu Lão chậm rãi, nhưng lại mang cảm giác bá khí vững vàng như Thái Sơn.
Anh tôi nhìn Lưu Lão, Lưu Lão cũng nhìn anh ấy, hai người đều không chớp mắt, mặc dù không lên tiếng, nhưng sự chiến đấu trong ánh mắt cũng đủ sắc bén.
“Có người cho tôi chén cơm, đặt cho tôi quy tắc, nếu tôi phá vỡ quy tắc, người chết chính là tôi.” Anh trai nhẹ nhàng nói.
Đường Nhân Kiệt đứng dậy hỏi: "Ai?!"
Lưu Lão sau khi nghe anh tôi nói xong sắc mặt liền thay đổi, sau đó phất tay một cái, nói: "Hiểu rồi, các cậu đi đi, mùng một tết tôi sẽ đến."
Anh trai kéo tôi, cùng đi ra khỏi Nông Gia Lạc, mãi đến khi chắc chắn không có ai đuổi theo tôi mới dám lau mồ hôi lạnh trên trán, hai chân tôi đều đã mềm nhũn, vừa nãy nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi cảm thấy tất cả như một giấc mơ.