Người Vớt Xác (Dịch)

Chương 11: Quy Tắc (5)

Trở về nhà anh trai, anh ấy rót cho tôi một cốc nước, uống nước xong tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút, tôi nói với anh trai: “Thật xin lỗi, em không ngờ chuyện lại thành ra như vậy."

Anh trai lắc đầu nói: "Không sao".

Tôi có chút lúng túng, mỗi lần ở một mình với anh trai, tôi đều có cảm giác như ngồi trên kim châm, phải thừa nhận rằng ở bên người này sẽ mang đến rất nhiều áp lực.

Ngồi một lúc, tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi, anh trai tiễn tôi ra cửa, lúc tạm biệt anh ấy nói với tôi: “Đừng liên lạc với Đường Nhân Kiệt đó nữa, ông ta có vấn đề, còn Lưu Lão đó, ông ta không đơn giản chỉ muốn vớt xác chiến hữu đâu."

"Là ý gì?" Tôi hỏi.

"Trực giác." Anh trai nói, sau khi nói xong câu đó, anh ấy cũng không muốn nói nhiều nữa, trực tiếp đóng cửa lại.

—— Đường Nhân Kiệt cũng không gây rối nữa, Lưu Lão kia hẳn là cũng đi rồi, sau đó, anh tôi lại một lần nữa đặt ra quy tắc, mỗi năm chỉ vào hang quỷ ba lần, phần bổ sung phía sau quy tắc mỗi lần thu mười vạn, quy tắc này rất kỳ quái, khiến nhiều người không hiểu được.

Đó là anh ấy chỉ vớt xác người sống, không vớt xác người chết.

Câu nói này, vẫn được anh treo trên một lá cờ.

Rất nhiều người sau khi nhìn thấy câu này đều không hiểu là ý gì, chỉ vớt người sống không vớt người chết? Người vớt xác không vớt người chết? Vậy còn gọi là người vớt xác sao? Câu hỏi vớt người sống, vậy hẳn là chỉ có thể cứu người à.

Chẳng mấy chốc đã xảy ra một chuyện, khiến mọi người hiểu được ý nghĩa câu nói đó của anh tôi.

Một nơi cách Tam Lý Đồn mười dặm đã xảy ra chuyện, bốn học sinh cấp hai rủ nhau chèo thuyền trên sông không may gặp gió lớn, thuyền bị lật xuống sông không tìm thấy thi thể. Vì gần đây anh tôi rất nổi tiếng, nên người nhà của bốn học sinh này đã đến cầu cứu anh tôi.

Anh tôi bảo người nhà của bốn học sinh viết ngày sinh bát tự của chúng lên một tờ giấy đỏ, sau khi viết xong, anh tôi cầm bốn tờ giấy đỏ lên lầu hai.

Không lâu sau, anh tôi bước xuống nói với một vị phụ huynh: "Tôi sẽ vớt con trai ông, vì cậu ta còn sống."

Vị phụ huynh này nghe xong, lập tức quỳ xuống cảm động đến rơi nước mắt, nhưng ba vị phụ huynh kia thì không cam tâm, hỏi anh tôi vậy là ý gì? Anh tôi chỉ tay ra lá cờ trước cửa nói: “Tôi đã viết rất rõ ràng, tôi không vớt người chết, mọi người có thể tìm người khác, họ cũng có thể vớt được thi thể của chúng.”

Anh trai nói xong liền đi ra ngoài, không ngoài dự đoán, anh ấy đã cứu được một đứa bé bị đuối nước, bị lưu lại trên xe cứu thương bên bờ sông, còn ba đứa trẻ còn lại cũng được những người vớt xác khác vớt lên, nhưng đã sớm trút hơi thở rồi.

Tất cả người nhà của cậu bé được anh tôi cứu sống đã cầm cờ gióng trống khua chiêng mang tiền tới nhà tạ ơn, họ đưa cho anh tôi một vạn tệ nhưng anh ấy chỉ lấy năm trăm, không hề lấy thêm, không phải vớt người sống từ mười hai động quỷ, mỗi lần chỉ lấy năm trăm, không lấy nhiều hơn, ít hơn cũng không được.

Danh tiếng của anh tôi lại lần nữa vang dội, những người xung quanh dường như muốn đồn anh ấy thành thần.

Kỹ năng trích máu tìm hài cốt, dùng bát tự định sống chết, càng khiến mọi người hăng say bàn tán anh tôi là thầy phong thủy thâm tàng bất lộ.

Đến ngay cả những người cùng nghề cũng vô cùng kính trọng anh tôi, anh ấy không vớt người chết, chắc chắn là để lại cho họ con đường kiếm ăn. Nếu không, có anh tôi ở đây họ sẽ rất khó kiếm cơm.

Có người đồn anh tôi có thần kỹ, cũng có kẻ nói anh tôi ngang ngược, là một người vớt xác tổn âm đức, lại còn tự cho rằng bản thân quan trọng, đặt ra bao nhiêu quy tắc, mấy điều vớ vẩn này, tôi khinh.

Sau khi nhìn thấy anh trai đánh nhau với mười mấy người, tôi mới hiểu ra một đạo lý.

Không phải chỉ những đại hiệp mới có quy tắc kỳ lạ.

Nhưng chỉ những đại hiệp mới có sức mạnh để tuân theo quy tắc của họ.

Anh tôi chắc chắn là một đại hiệp.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất