Người Vớt Xác (Dịch)

Chương 18: Chuyện Này Phải Quản (2)

“Cô ấy là bị người dân trong thôn mua đến đây, người thành phố như cô ấy thường sẽ có thành kiến với người nông thôn chúng ta, cảm thấy chúng ta cá mè một lứa, cho nên không tin tưởng, nhưng họ nhất định tin cảnh sát, hay là chúng ta báo cảnh sát đi?” Tôi nói.

“Báo cái đầu cậu! Đều là hàng xóm láng giềng, cậu báo cảnh sát để bốn người nhà họ đều bị bắt đi thì đẹp mặt lắm à? Huống chi nếu chuyện này bị bại lộ, những nhà từng mua dâu cũng sẽ bị liên lụy, chưa kể ba anh em Đại Khuê ở tù mấy năm trở ra không phải sẽ truy sát cậu sao? Cậu còn muốn nói đạo lý với ba con chó điên đó à?” Trần Thanh Sơn nói.

“Ý bác là không quản chuyện này phải không?” Tôi nhìn Trần Thanh Sơn hỏi.

Trần Thanh Sơn nói: “Cậu đừng gấp, tôi đã xem xét rồi, cô gái đó ở nhà Trần Thạch Đầu cũng không tệ, trên người không có vết thương, chuyện này phải tìm cách đã, không thì tôi đến đó thêm mấy chuyến nữa, chỉ cần cô gái đó dám nói mình bị lừa bán, tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa cô ấy đi, được chưa? Aiz, nhưng không thể không nói, cô gái đó xinh đẹp thật đấy.”

Tôi cũng không lên tiếng nữa, tuy nhiên tôi biết Trần Thanh Sơn đã nghĩ quá đơn giản rồi, bây giờ không còn là chuyện đưa cô gái đó đi là có thể giải quyết vấn đề, sau khi đưa về người nhà còn không báo cảnh sát à, rồi cảnh sát cũng sẽ đến bắt hết cả nhà Trần Thạch Đầu thôi.

Sau khi từ nhà Trần Thạch Đầu về, tôi liền đến ủy ban thôn, vừa đến cổng, từ xa đã trông thấy một cô gái đang đứng trước cửa ủy ban thôn.

Vừa nhìn thấy, tôi liền biết cô ấy đang đợi tôi.

Cô ấy tên là Hàn Tuyết, giống tên một vị minh tinh, là giáo viên dạy thay trong thôn.

Hàn Tuyết rất xinh đẹp, có thể nói là ngũ quan tinh tế, nhưng có một điểm có thể khiến người khác phớt lờ ngũ quan tinh tế của cô ấy, chính là làn da, rất trắng, khiến người khác vừa nhìn đã không nhịn được muốn chạy đến véo vài cái lên nước da nõn nà đó, khi Hàn Tuyết đến thôn chúng tôi làm giáo viên tôi có thể nhận ra được đó là sở thích của cô gái nhà giàu đơn thuần, bởi vì có thể nhìn thấy rõ rằng cô ấy được sinh ra trong gia đình nề nếp.

Tôi từng liếc nhìn nhãn hiệu quần áo cô ấy treo bên ngoài ký túc xá, nhãn hiệu này đã được các bạn cùng lớp đại học của tôi bàn tán trước đây, giá một chiếc váy bằng tiền lương một tháng của cô ấy, cho nên cô ấy đến thôn dạy học, chắc chắn không phải vì tiền.

Bởi vì giáo viên trước đây là thầy Lưu tuổi cao sức yếu không thể dạy học được nữa, nên chỉ còn một giáo viên là Hàn Tuyết, tôi lại là sinh viên đại học duy nhất trong thôn, mặc dù là cán bộ thôi, nhưng bình thường rảnh rỗi cũng sẽ lên lớp dạy thay, lúc đấy công việc này không được trả lương, nói tôi muốn làm việc tốt cũng đúng, nói tôi có tư lợi muốn ở cùng chỗ với Hàn Tuyết cũng không sai. Chủ yếu là tôi từ sinh viên đại học về quê làm cán bộ thôn, cảm giác có điểm tương đồng với Hàn Tuyết.

Nói tôi không thích cô ấy thì là nói dối, nhưng đây cũng chỉ là tình cảm được giữ kín trong lòng.

Cóc ghẻ mà vọng tưởng muốn ăn thịt thiên nga, hơn nữa tôi còn là một con cóc ghẻ không có vọng tưởng, quan trọng là hồi đại học tôi đã quen một cô gái, vào năm ba khi nghỉ hè tôi đã lấy hết can đảm dẫn cô ấy về thôn chơi, sau khi trở về cô ta liền gửi cho tôi một tấm thiệp người tốt. Tôi chắc chắn sẽ không trách người ta, dù sao thì điều kiện của tôi cũng quá kém, nhưng từ đó trong lòng tôi luôn mặc cảm sâu sắc khi đối mặt với con gái, chưa nói đến việc sau khi ra trường tôi chỉ là một cán bộ thôn, công việc thực sự không nhìn thấy tương lai, làm sao tôi dám đuổi theo đuổi một người mình biết rõ là tiểu thư nhà giàu như Hàn Tuyết chứ?

*Thiệp người tốt (tiếng lóng): dùng để từ chối ai đó, bằng cách gán cho họ là 'người tốt' (bên Trung có mấy cái “lễ nghi” thật hài hước 🙂)

Hàn Tuyết là người có sự đồng cảm rất lớn, cô ấy mua rất nhiều quần áo cho trẻ con trong thôn chúng tôi, khi trò chuyện với tôi cô ấy thường muốn tôi nỗ lực thay đổi sự nghèo đói trong thôn, cuối cùng cô ấy cười tôi không có chí cầu tiến, tôi than rằng cô ấy quá ngây thơ không biết chuyện đó khó khăn thế nào. Chuyện nhà Trần Thạch Đầu gần đây đã lan truyền khắp thôn, tôi biết lần này Hàn Tuyết đến tìm tôi chắc chắc là vì chuyện đó.

Quả nhiên đúng như dự đoán, vừa bước vào cửa cô ấy đã nói với tôi chuyện này, hơn nữa còn dùng ngữ điệu vô cùng khẩn cấp bảo tôi nhất định phải quản.

Tôi cười nhìn cô ấy: “Hai chúng ta thật sự hiểu ý nhau, tôi vừa từ nhà trưởng thôn về, cũng chính là vì chuyện này.”

“Nói vậy là sao?” Hàn Tuyết hỏi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất